Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bob chở Bảo Bảo quay về khu C tìm Thu, chật vật lặn lội trong rừng khoảng một tiếng đồng hồ mới tới được nơi Thu đang ở.
- [email protected]#$%^ - Bảo Bảo lại dùng ngôn từ khó hiểu để nói chuyện với một người phụ nữ đang nhặt củi.
- Hỏng rồi, Thu vừa mới đi – Ánh mắt Bảo Bảo bất lực quay sang nhìn Bob.
- Ngồi chờ vậy.
- Nhưng ...
- Đừng lo, chẳng phải có Thiên và Khương ở đó rồi sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn – Bob ôm lấy Bảo Bảo vào lòng để an ủi cô.
Bảo Bảo với Bob được người phụ nữ lúc nãy dẫn đường đến một cái lều để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi Thu ( thổ dân ở đây đều biết Bảo Bảo là bạn thân của Thu ).
- Kìa em nhìn xem – Bob huých vai Bảo Bảo khi hai người đi qua một túp lều nhỏ.
Bảo Bảo ghé mắt vào xem thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên giường gỗ, đối mắt với Bảo Bảo.
Như phát hiện thấy điều gì kì lạ, Bảo Bảo bước vào lều, lấy tay huơ huơ trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ đổi hướng dương đôi mắt vô hồn kia nhìn cô.
Người dẫn đường lúc này không thấy hai người đâu vội vàng quay trở lại đi tìm, cô ấy sợ hai người bị lạc ( lạc nổi gì -_- ), thấy hai người ở trong này liền thở phào rồi bước vào trong lều.
- Có chuyện gì vậy – Cô ấy nhìn người ngồi trên giường gỗ rồi quay sang nhìn Bảo Bảo ( tg không ghi [email protected]#$% nữa, ghi thẳng lời thoại luôn nhé )
- Cô ấy bị sao vậy? – Bảo Bảo lo lắng nhìn người phụ nữ ngồi trên giường gỗ.
- À, mấy ngày trước, khi cô ấy ngủ dậy liền bị như vậy, ăn uống gì cũng không chịu, chồng cô ta lo lắng đến phát điên, giờ anh ta đang cùng cô Thu đi tìm người để khám bệnh.
- A... A... Anh ... có nghĩ ... giống điều em ... đ... đang nghĩ không – Bảo lắp bắp quay sang Bob, đôi mắt xinh đẹp trong phút chốc ngập nước.
*** Cùng lúc đó ở chỗ hắn ***
Cánh cửa mở, chàng trai tóc xanh lục bước ra ngoài.
Ở dưới tầng, hắn và Khương nghe thấy tiếng cửa mở vội vàng chạy lên trên hỏi thăm tình hình.
- S ... Sao rồi ??? Chàng trai không trả lời, anh ta gạt cả hai sang hai bên rồi tiến thẳng về phía sofa ở dưới lầu.
- Nói cho anh nghe, cả hai sao rồi hả ??? – Hắn kìm nén để mình không nhào về phía anh ta mà cấu xé, dằn vặt cho đến khi nào anh ta chịu nói ra mới thôi.
- Bị nhiễm virus, những người có sức đề kháng yếu thường dễ bị loại virus này xâm nhập – Cậu trai trẻ kia nằm trên sofa, mắt nhắm nghiền – Loại virus chúng em mới phát hiện ra trong một khu ổ chuột ở New York, chỉ mới một tháng trước thôi. Và điều em thắc mắc nhất là, tại sao nó lại xuất hiện ở đây.
Nói đến đây, anh ta bật dậy, đôi mày chau lại, đôi mắt ngọc màu xanh hiện rõ vẻ bất lực.
- Thế có cách giải không ???
- Có ... nhưng chưa tìm ra.
- Không phải là lúc để đùa giỡn – Hắn dơ nắm đấm định cho anh ta một trận nhưng Khương kịp thời ngăn lại.
- Em phải sắp xếp về Mỹ một chuyến, khoảng nửa tháng sau em sẽ quay lại, đảm bảo với anh là chị dâu nhất định sẽ không sao, em dám lấy sự nghiệp của mình ra đảm bảo – Hắn nhìn vào đôi mắt xanh kia, một chút hi vọng dấy lên trong lòng. Khi cậu ta dám lấy sự nghiệp ra để đảm bảo thì chắc chắn sẽ ổn, mọi chuyện sẽ ổn – Em đã tiêm cho chị dâu và em dâu liều thuốc ngăn chăn virus thâm nhập vào đại não, loại thuốc này khống chế được năm ngày, vì thế cứ đều đặn năm ngày thì hãy thay thuốc cho hai người họ, một lát nữa phụ tá của em sẽ đem thuốc đến, mỗi liều thuốc đã được chia đúng theo liều lượng, tuyệt đối phải lấy hết thuốc trong ống, không được bỏ sót lại giọt nào...
Hắn và Khương lắng nghe người nọ dặn dò, chăm chú đến mức một chữ cũng không thể lọt ra ngoài tai.
*** Tại khu C ***
- Thu, cuối cùng mày cũng đã về rồi – Bảo Bảo chạy ra ôm chầm lấy Thu, Thu hơi bất ngờ
nhưng vẫn đáp trả cái ôm của con bạn, đôi tay vuốt ve mái tóc rối bời của Bảo Bảo, đôi mắt hướng về phía Bob nhưng cô chỉ nhận được cái lắc đầu của Bob.
Sau khi Bảo Bảo bình tĩnh lại, cô kể cho Thu nghe mọi chuyện xảy ra với nó và Trang.
- Trong một năm gần đây, số người già và trẻ em bị như vậy ở chỗ tao khá nhiều, hầu như là nữ, thỉnh thoảng cũng có nhiều cô gái trẻ bị như vậy và mấy cô đó đều rất yếu ớt...
- Họ bị như vậy có lâu không, có trở lại bình thường được không ??? – Bảo Bảo lo lắng hỏi dồn dập.
- Sau 1 tháng, ... họ chết ...
Bảo Bảo nghe xong liền ngất tại chỗ.