Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Á". Khi trời gần trưa vừa mới mơ màng tỉnh dậy, Giai Mẫn cảm thấy bầu ngư* mình bị bóp mạnh.
" Anh à, mới trưa mà"
" Anh thấy em tỉnh rồi nhưng còn mơ màng nên anh làm cho e tỉnh hẳn thôi". Vừa nói anh vừa xoa nắn và chọc vào đỉnh hồng của cô.
" Ưm... được rồi, dậy đi gần trưa rồi, hôm nay chúng ta phải đến công ty giải quyết công việc còn tồn động".
Sau lần này Thiên Minh đã quyết định cho Giai Mẫn và cả anh ở nhà làm việc trực tuyến và không đến công ty, phải để cô ở nhà một thời gian để đảm bảo an toàn, vì anh rất sợ sự việc vừa qua sảy ra lần nữa.
" Chúng ta ở nhà làm việc trực tuyến một thời gian đi được không, anh sợ ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, tên cặn bã đó trốn đến giờ vẫn chưa tìm thấy, nên Giai Mẫn à, em nghe lời anh nhé được không?"
Việc cần làm nhất của Giai Mẫn lúc này là phải đến Dương thị để đòi lại công bằng cho mình do bị mất phần tài sản thừa kế vào tay Giai Ý nên dù gì đi chăng nữa cô nhất định phải giải quyết cho xong.
" Nhưng em cần về nhà em, về Dương Thị một chuyến tài sản ba để lại cho em, mẹ em đã sang cho Giai Ý cả rồi, em phải lấy lại".
" Giai Mẫn, tài sản và cổ phần anh cho em, lớn gấp 10 lần so với cái cổ phần cỏn con mà em nhận được từ ba em,nhưng sao em vẫn không đụng đến những gì anh cho em lại đi dành lại thứ rẻ tiền đó".
Thiên Minh ôm chặt bã vai Giai Mẫn lay mạnh, anh rất không muốn Giai Mẫn có bất kì mối quan hệ nào với bà Giai Liên và Giai Ý cả, anh rất ghét họ vì họ mưu mô bỏ thuốc chia rẻ anh và Giai Mẫn, đối với anh Dương Thị và nhà Dương gia rất nguy hiểm nơi đó có thể bắt Giai Mẫn của anh đi bất cứ lúc nào.
Còn Giai Mẫn cô hiểu Thiên Minh lo lắng cho cô, cô biết anh cho cô mọi thứ tiền tài địa vị, cô rất hạnh phúc vì điều đó, nhưng trong mấy năm qua cô vẫn le lói hy vọng mẹ cô sẽ thương yêu cô như yêu thương Giai Ý, cô vẫn luôn muốn sự đối xử công bằng của mẹ cô.
" Thiên Minh à, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng cái em muốn là em được nhận cái vốn dĩ thuộc về em".
" Được, nếu em đã muốn vậy, thì anh đảm bảo với em ba ngày nữa cả Dương Thị sẽ là của em, mẹ con nhà kia sẽ không được một xu nào".
" Em không đồng ý, em muốn mẹ em phải thật lòng dành cho em kìa, làm cách của anh chẳng khác nào đi cướp".
Thiên Minh mắt đỏ hoe ôm cô, anh biết cái cô đòi sẽ khó mà có được, vì anh biết mẹ con nhà kia ghét Giai Mẫn cở nào, tim anh day dứt:" Giai Mẫn à, trong lẽ gần 12 năm bên nhau tình cảm của anh không bù đắp được thiếu thốn trong em sao?".
" Anh à, vì anh chưa trãi qua cảm giác bị đối xử bất công như em nên anh chưa biết, có những đứa trẻ khi trưởng thành dành cả đời để hoài niệm về tuổi thơ tươi đẹp nhưng có những đứa trẻ phải dùng cả quãng đời vẫn không bao giờ chữa lành được vết thương, tình cảm của anh là tình yêu, nhưng cái em thiếu thốn là tình mẫu tử của mẹ dành cho em."
Vừa nói nước mắt Giai Mẫn giàn dụa ra ngoài, Thiên Minh nhìn Giai Mẫn khóc mà đau xé tim gan, anh hận không gặp cô sớm hơn để mang cô thoát khỏi nhà đó, đúng anh mồ côi sớm nhưng từ nhỏ đến giờ anh và em trai anh chưa bao giờ bị đối xử bất công cả, càng nhìn Giai Mẫn khóc anh càng căm ghét mẹ họ Giai Ý đến thấu xương và trong đầu anh đã có sẳn kế hoạch trả thù hai người họ.
Siết chặc Giai Mẫn vào lòng, anh bế cô đi tắm gội sạch sẽ sau đó cùng cô ôm ấp tại bàn làm việc giải quyết các công việc tồn động của công ty do Hạ Thúc bàn giao và tất nhiên mong muốn ra ngoài của Giai Mẫn không được duyệt.
____
Tại biệt thự lớn Cao Gia, lão già Cao đã trốn đi nơi khác còn một mình bà Thiên Hoa chờ đợi Thiên Lượng quay về.
Từ ngoài cổng chiếc BMW của Thiên Lượng tiến vào sân, bước xuống xe một thanh niên cao tráo sải bước dài vào sảnh lớn biệt thự.
" Bà nội lâu rồi không gặp".
Bà Thiên Hoa nhìn thấy thằng cháu của mình bà vui mừng không xiết, mặc dù đứa cháu này có phần hư hỏng nhưng bà vẫn luôn yêu thương và nhung nhớ nó, bà không ngồi yên một chổ mà chạy đến ôm Thiên Lượng.
" Cháu ngoan của bà, cuối cùng cháu cũng về rồi, ta nhớ cháu lắm".
" Con cũng nhớ bà lắm" Thiên Lượng ôm bà nội Thiên Hoa vào lòng nói.
" Con mới về đi xuống dưới bếp ăn gì đi, ta chuẩn bị hết rồi đó".
" Dạ bà".
Thiên Lượng xuống bếp cùng bà Thiên Hoa dùng cơm trò chuyện đến tận chiều.
" Bà à, kể từ nay con sẽ ở lại Trung Quốc, cháu muốn phát triển sự nghiệp tại đây".
Thiên Hoa nghe Thiên Lượng nói vậy vui mừng, vì Thiên Lượng bôn ba khắp nơi bao năm rồi bà luôn hy vọng nó trở về quê hương của mình cùng Thiên Minh gắn kết thêm tình cảm anh em đã nhạt nhòa theo năm tháng.
" Cháu sẽ mua một căn biệt thự đối diện với biệt thự của anh trai để ở, cháu muốn gắng kết xây dựng lại tình cảm với anh ấy".
Ý của Thiên Lượng đúng như những gì bà nội Thiên Hoa mong ước nên bà hết sức ủng hộ và tán thành.
" Bà con ăn xong rồi, con muốn sang nhà anh hai chơi, con còn chưa gặp chị dâu nữa, con muốn mua ít quà qua đó biếu".
Sau đó Thiên Lượng lái xe đến biệt thự Thiên Minh trên đường đi anh ghé vào tiệm thuốc mua một ít thuốc lành thương nhanh và một tuýp kem liền sẹo.
Tại biệt thự Thiên Minh đã xế chiều, cả hai điều đã ăn uống xong, trong căn phòng đó Giai Mẫn người đang nằm ngọn trong lòng Thiên Minh, anh ôm cô rất chặt, khóe mắt của cô còn động lại vài giọt nước mắt.
" Cốc cốc!, Thiên Minh à có cậu Thiên Lượng đến thăm".