Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Trong hai năm cuối của thời đại học, đối với Hồ Đào, những ngày không có Lâm Hướng Tự vô cùng buồn tẻ và nhàm chán. Như chỉ trong nháy mắt mà thôi, chỉ mới kịp vươn vai một cái thì thời gian đã lặng lẽ trôi qua rồi.
Giờ giấc giữa Washington và Bắc Kinh chênh nhau mười ba tiếng. Khi Lâm Hướng Tự vừa mới qua Mỹ, có rất nhiều điều bất tiện xảy ra với anh, đã vậy anh còn phải làm thí nghiệm, viết báo cáo rồi làm đủ các thể loại bài kiểm tra lớn nhỏ, mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi. Cũng may là khả năng thích ứng của anh tốt đến diệu kỳ, những việc lung tung rối loạn cũng có thể được anh xử lý chỉnh tề ngăn nắp.
Còn Hồ Đào vừa lên năm ba, bài chuyên ngành chất cao như núi. Dần dần, càng ngày anh và cô càng ít liên lạc với nhau, bên này nghe được lời lúc ngủ ngon cũng là lúc bên kia trời hửng nắng.
Lúc nhớ anh, cô sẽ học từ mới.
Lâm Hướng Tự làm trợ lý cho giáo sư, tiền lương được trả một tháng rất cao. Khi nhận được tiền lương tháng đầu tiên, anh mua tặng Hồ Đào một đôi giày cao gót màu hồng phấn, gửi về Trung Quốc từ ngàn dặm xa xôi.
“Người ta hay nói con gái phải có một đôi giày thật tốt. Hồ Đào, hy vọng đôi giày này có để đưa cậu đi đến tất cả những nơi mà cậu muốn.”
Trong điện thoại, anh đã nói như vậy.
Đi đến tất cả những nơi mà tôi muốn sao, Hồ Đào ôm hộp giày, ngẩn ngơ nghĩ, nơi cô muốn đi, là phương xa nơi có anh ở đó.
Nhưng bây giờ, có lẽ càng ngày lại càng xa xôi.
Hồ Lâm không muốn xuất ngoại, nghe nói cô ta đóng cửa nói chuyện với ông Hồ Cận một hồi lâu, cuối cùng người thỏa hiệp là ông Hồ Cận. Thật ra trong lòng Hồ Đào rất vui vẻ, con bé ngang ngược trước đây chỉ biết làm loạn ầm ĩ, bây giờ rốt cuộc cũng học được cách tự quản lý cuộc đời và chịu trách nhiệm với bản thân mình rồi.
Hồ Đào còn nhớ rất rõ, khi mới vào đại học Lâm Hướng Tự từng nói với cô rằng anh thích đi leo núi và lặn biển. Hồ Đào không dám đi học lặn, sợ sẽ khiến Lâm Hướng Tự đau lòng. Thế nên cô tự dùng khoản tiền tiết kiệm được nhờ việc làm gia sư của mình để thuê một huấn luyện viên dạy leo núi. Ở Thượng Hải có rất nhiều phòng tập leo núi, độ an toàn lại cao, quả thật đúng với tiêu chí của giới trẻ.
Hồ Đào dạy kèm cho một nữ sinh cấp hai, cô bé rất thích Hồ Đào. Có một hôm cuối tuần cha mẹ của cô bé đều đi công tác nên nhờ Hồ Đào đến trường đón về. Đã lâu lắm rồi Hồ Đào không trở về trường trung học, bây giờ đồng phục học sinh đẹp hơn năm đó rất nhiều, mặc lên người mới tinh thẳng thớm. Vừa hay hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập trường, Hồ Đào đứng trước bảng thông báo ở tầng một của khu giảng dạy, nhìn thấy một nữ sinh đuổi theo một cậu nam sinh, vừa đuổi vừa hét: “Cậu có gan thì đứng lại ngay!”
Nam sinh nọ quay đầu lại, làm mặt xấu với nữ sinh đó.
Hồ Đào dõi mắt nhìn theo, không khỏi bật cười.
Ai cũng phải bước đi trên con đường tiến về phía trước, chỉ là có những thứ vẫn hoài được lưu giữ trong hồi ức, không thể nhặt lại, cũng chẳng thể quay về.
Học kỳ hai của năm cuối, Hồ Đào về thành phố C thực tập, làm giáo viên dạy Tiếng Anh ở trường trung học số bốn. Để được trở lại nơi đây, có vài phần là do Hồ Đào tự thân nỗ lực, nhưng cũng có vài phần là nhờ ông Hồ Cận giấu cô thu xếp, cô chẳng hay biết gì.
Còn Lâm Hướng Tự sau khi học xong đại học thì tiếp tục ở lại Mỹ học lên nghiên cứu sinh, giáo sư hướng dẫn anh luôn hy vọng anh sẽ học thẳng lên tiến sĩ, nhưng Lâm Hướng Tự không đồng ý, anh nói rằng: “Đối với em, mục đích cuối cùng của việc học hành là có thể áp dụng vào thực tiễn, có thể làm được điều gì đó thật sự có ích cho xã hội.”
Thời gian nghỉ ở nước ngoài không giống như trong nước, Lâm Hướng Tự bận tối mày tối mặt, nghỉ đông và nghỉ hè cũng không có thời gian để về nhà. Thế nhưng năm nào cũng vậy, mỗi khi đến ngày giỗ của Hứa Nhiên Nhiên, cho dù anh đang ở đâu thì cũng nhất định sẽ xin nghỉ về nước để tảo mộ, dâng hoa và trò chuyện với cô ấy, rồi sau đó lại vội vàng bay ngồi máy bay mười mấy tiếng để quay về.
Anh đi theo giáo sư đến khắp mọi nơi trên thế giới, thu thập đủ các loại số liệu về nước biển và các tầng nham thạch. Thỉnh thoảng, Hồ Đào sẽ gọi video cho Lâm Hướng để nói chuyện phiếm, cô nhìn anh ngồi trước máy tính đọc và phân tích tài liệu. Cách vạn dặm xa xôi, hiếm hoi lắm hai người mới được thấy mặt nhau một lần, anh và cô cũng không có quá nhiều chuyện về nói, mỗi người cứ ngồi làm việc của mình, ánh mặt trời len qua ô cửa sổ dường như đã xóa nhòa tất cả sự ngượng ngùng, xấu hổ.
Khi phải ngồi trước máy tính một thời gian dài, Lâm Hướng Tự sẽ đeo kính, thoạt nhìn vô cùng hào hoa phong nhã, nhưng Hồ Đào luôn trêu rằng trông anh văn nhã bại hoại. Hồ Đào vẫn thường buộc cao tóc lên, để lộ ra cả khuôn mặt yêu kiều thanh tú.
Lâm Hướng Tự gửi cho Hồ Đào bức ảnh tốt nghiệp của anh, anh mặc áo cử nhân đứng trước cửa một thư viện có bề dày lịch sử, làm mặt xấu với máy ảnh. Hồ Đào tìm thấy trong hòm bức ảnh tốt nghiệp cấp hai và cấp ba, chụp lại gửi cho anh: “Nhật ký trưởng thành của một thiếu niên này.”
Lâm Hướng Tự không biết xẩu hổ mà nói: “Vẫn đẹp trai dã man, đúng là mỹ nam sắc nước hương trời.”
Hồ Đào gửi cho anh một loạt icon nôn ọe, sau đó dùng màu đỏ tự khoanh tròn mình: “Đây mới được gọi là sắc nước hương trời nhé.”
Hai người tỏ ra ghét bỏ nhau, thế rồi Hồ Đào gửi cho Lâm Hướng Tự bức ảnh thẻ của anh khi còn học cấp ba.
Anh ngơ ngác nhìn máy ảnh, khuôn mặt thiếu niên non nớt khi đó cũng đã rất đẹp trai, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng to đùng, ai nói gì cũng không chịu tháo xuống.
“Lịch sử đen tối!” Lâm Hướng Tự kêu gào khóc lóc.
“Hừm, ảnh dìm của cậu tôi giữ nhiều vô kể,” Hồ Đào dương dương tự đắc: “Để xem sau này cậu có dám đắc tội với tôi không.”
Lật lại từng bức ảnh, Lâm Hướng Tự cảm thán: “Cứ như là đang nằm mơ ý nhỉ.”
Mười năm trước, bọn họ mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên thường trộm đọc truyện tranh trong lớp, tan học thì ra quán nhỏ ven đường ăn vặt. Ấy vậy mà bây giờ, anh đã tự bước đi trên con đường của mình ở nơi đất khách, còn cô đã được học sinh cung kính mà gọi là cô giáo rồi.
Mười năm này, bọn họ dường như đã trải qua hết thảy khổ đau, bây giờ quay đầu nhìn lại cũng chỉ còn là những nốt thăng trầm của cuộc sống. Những người đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của họ, người đến người đi, có thể sẽ còn gặp lại nhau, cũng có thể sẽ vĩnh viễn chia xa giữa biển người mênh mang rộng lớn. Được kề bên nhau mãi mãi, đó quả thực là chuyện chẳng mấy dễ dàng.
2.
Lễ bảo vệ tốt nghiệp của Hồ Đào diễn ra vào đầu tháng sáu, ngay sau đó là lễ tốt nghiệp. Buổi tối hôm ấy, mọi người cởi hết áo cử nhân ra vắt lên vai rồi cùng nhau đi ăn bữa tiệc liên hoan chia tay.
Hồ Đào uống rượu mãi không say. Tửu lượng của cô thật sự rất cao, có lẽ là do di truyền từ người cha ruột ma men của cô. Hầu hết con gái khi uống rượu sẽ đều bị đỏ mặt, cô thì lại không như thế, càng uống mặt lại càng trắng, đôi mắt lại càng long lanh như có thể phát sáng.
Hạng Khiết Khiết cũng uống rất tốt, cô ấy và Hồ Đào ngồi cạnh nhau, những người khác đến mời rượu vài lần rồi sau đó không ai dám tới mời nữa.
Đường Uyển Tĩnh đang ở cùng với bạn trai của cô ấy. Tề Duyệt vừa đến nơi đã la lối ầm ĩ đòi ăn kem.
“Để tôi đi mua cho cậu nhé.” Hồ Đào nói.
Hồ Đào bước ra khỏi nhà hàng để đi mua kem cho Tề Duyệt. Khi đi vào một con hẻm, có một cậu thanh niên lảo đảo lao về phía Hồ Đào, cô không né kịp nên bị cậu ta va phải.
Hồ Đào bị va không nhẹ, hít sâu một hơi, cô còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã quay đầu lại hung tợn trừng mắt lườm cô, miệng lẩm bẩm vài lời khó nghe rồi sau đó mới tiếp tục chạy đi.
Hồ Đào ôm đầy bụng tức nhưng chẳng biết phải làm sao, người nọ chạy nhanh như chớp, cô có đuổi theo cũng không kịp. Cô đành phải nhận xui, xoa cánh tay bị va phải rồi xuýt xoa một tiếng.
Tề Duyệt thích ăn kem đầu em bé, Hồ Đào mua ba cây cho cả ba người bọn họ. Lúc trả tiền, cô đột nhiên phát hiện ra vấn đề, ví tiền của cô đã không cánh mà bay!
Dùng đầu ngón tay để nghĩ cũng biết, chắc chắn là do cậu thanh niên vừa nãy lấy trộm.
Hồ Đào đang giận sôi máu thì bỗng có người vỗ vỗ bả vai cô từ phía sau. Hồ Đào xoay người lại, thấy người đó mặc chiếc áo phông trơn màu đen, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, hóa ra lại là Chu Hành. Có lẽ đã đâu lắm rồi cô không nhìn thấy Chu Hành, từ khi kết thúc năm hai đại học, bọn họ không có tiết chung, thời gian làm việc nghỉ ngơi cũng khác nhau một trời một vực.
Khi Hồ Đào vô tình gặp Chu Hành trong trường, anh ấy luôn đi cùng một đám người bao gồm cả nam lẫn nữ. Cuộc sống của Chu Hành luôn ngập tràn màu sắc, phong phú và đầy náo nhiệt. Anh ấy không chủ động chào hỏi Hồ Đào, cô cũng cảm thấy hai người bọn họ quả thực cũng chẳng mấy thân quen.
“Là cậu sao?”
Chu Hành đem ví tiền trong tay ném vào lòng Hồ Đào: “Thật đúng là suốt ngày khiến người khác phải lo lắng.”
Hồ Đào bắt được, đó là chiếc ví tiền vừa bị trộm đi của cô. Cô cầm lấy chiếc ví, cảm kích vô cùng: “Cảm ơn cậu nhé!”
Chu Hành mỉm cười nhìn Hồ Đào, sau đó khẽ dịch người sang. Lúc bấy giờ, Hồ Đào mới nhìn thấy cậu thanh niên vừa va phải cô lúc nãy. Cậu ta đứng trong bóng tối, đầu cúi gằm, vừa nãy còn hùng hổ hung hăng là thế, vậy mà giờ đây bỗng trở nên khép nép e dè.
Chu Hành ra vẻ hung tợn nói: “Lại đây.”
Cậu thanh niên đi tới trước mặt Hồ Đào, thình lình quỳ sụp xuống: “Chị gái, xin lỗi chị, em sai rồi.”
Hồ Đào bị tình huống này làm cho dở khóc dở cười. Cô chỉ đi mua một cái kem thôi mà, sao sự tình lại thành ra như thế này cơ chứ?
“Không sao đâu,” Hồ Đào nói, “Cậu đi đi.”
“Cậu kiểm tra lại một chút xem có thiếu cái gì không?”
Hồ Đào lắc đầu, mở ví tiền ra nhưng cũng không đếm lại, chỉ rút mười tệ ra đưa cho bà chủ tiệm kem.
Cậu thanh niên vẫn quỳ trên mặt đất, nhìn Hồ Đào rồi lại len lén liếc trộm Chu Hành. Chu Hành thiếu kiên nhẫn xua tay: “Cậu đi đi, cứ liệu thần hồn đấy.”
Cậu thanh niên chạy vội đến mức ngã lộn nhào ra đất, chạy xa mãi cho đến khi hòa mình vào bóng đêm.
“Sao cậu lại ở đây?” Hồ Đào hỏi Chu Hành.
“Tôi vừa ăn tiệc chia tay xong, vừa hay nhìn thấy cậu đi một mình, muốn nói với cậu vài câu nên liền đi theo cậu.”
“Nói gì thế?”
Hồ Đào mua thêm một cây kem, bóc vỏ đưa cho Chu Hành.
Chu Hành hơi do dự một lát rồi nhận lấy cây kem, cắn một miếng: “Bây giờ thì chưa biết nói gì.”
Hồ Đào gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nhiều nữa. Chu Hành thuận tay cầm lấy vỏ ni lông trong tay Hồ Đào, đi bên cạnh cùng cô mang kem về cho Tề Duyệt và Hạng Khiết Khiết.
Hạng Khiết Khiết nhìn nhìn Chu Hành rồi lại thoáng liếc nhìn Hồ Đào, máu bà mối lại sục sôi trong lòng cô ấy: “Hồ Đào, sau khi ăn xong bọn tôi đi karaoke, cậu đi không?”
Hồ Đào không bao giờ đi KTV, đó là quy tắc mà tất cả mọi người trong phòng ký túc xá của cô đều biết. Cũng chẳng có lý do nào khác ngoài việc Hồ Đào không thích hát tình ca, bởi mỗi bài hát đều khiến cô nhớ về Lâm Hướng Tự.
“Không đi đâu,” Quả nhiên Hồ Đào trả lời như vậy, “Mấy cậu cứ đi chơi thong thả.”
Hạng Khiết Khiết và Tề Duyệt ra sức đưa mắt ra hiệu cho Chu Hành, không biết anh ấy có nhìn thấy hay không, nhưng cũng mỉm cười nói với Hồ Đào: “Vậy đi thôi nào công chúa của tôi, để tôi đưa cậu về.”
Hồ Đào xua tay: “Không cần đâu, tôi không uống nhiều rượu nên vẫn tỉnh lắm, tự bắt taxi về cũng được.”
“Đi thôi nào.” Chu Hành kiên trì nói, anh ấy nhìn thẳng vào mắt Hồ Đào: “Đây là lần cuối rồi.”
Hồ Đào muốn nói lại tôi, nghĩ đến việc Chu Hành vừa giúp cô một chuyện lớn nên đành thoả hiệp: “Vậy phải làm phiền cậu rồi.”
Lần đầu tiên Hồ Đào và Chu Hành sóng vai sánh bước trên đường là khi bọn họ còn đang học năm hai. Khi đó, mấy cô bạn cùng phòng của cô và bạn của anh đã cấu kết với nhau để gán ghép hai người họ. Ngày ấy tin đồn của Hồ Đào và Chu Hành nổi như cồn, mọi người đều cho rằng Hồ Đào mặt dày mày dạn theo đuổi Chu Hành nhưng bị từ chối.
Trên đường đi, sắc trời dần tối, đèn đường lần lượt sáng lên, Chu Hành bỗng mở lời nói chuyện phiếm với cô: “Cậu còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt của chúng ta không?”
“Còn chứ,” Hồ Đào gật đầu, “Hai khoa của chúng ta đấu bóng rổ với nhau, tôi còn nhớ rõ số áo đấu của cậu nữa, số 10 đúng không?”
Chu Hành nở nụ cười nhàn nhạt: “Cậu vẫn còn nhớ rõ vậy sao.”
Hồ Đào muốn nói lại thôi, Chu Hành nói tiếp: “Thật ra đó không phải lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Hồ Đào ngạc nhiên: “Hả?”
“Tôi đã gặp cậu từ rất lâu trước đó. Thời cấp ba, tôi thực sự vô cùng ương bướng phản nghịch, có hôm cãi nhau cùng ba mẹ nên tức giận mua vé máy bay đến thành phố C. Tôi có một người anh em thân thiết học ở đó, tôi gọi điện thoại thì cậu ta không nghe máy nên trực tiếp đến trường cậu ta để tìm.”
Hồ Đào dừng chân lại, đứng đối mặt với Chu Hành chờ anh ấy nói tiếp.
“Ngày đó khi đứng đợi trước cổng trường, tôi nhìn thấy một cô gái, cô ấy đứng cạnh hòm bưu phẩm, cúi đầu đọc thư.”
Chu Hành nói xong thì mở ví tiền lấy ra một tấm ảnh đưa cho Hồ Đào.
Hồ Đào cầm lấy bức ảnh, nhìn thấy bản thân mình mặc chiếc váy dài màu lam nhạt và áo sơ mi đứng cạnh hòm bưu phẩm, tóc rũ xuống hơn một nửa. Hôm đó tiết trời mưa gió âm u không có ánh mặt trời, nhưng lại càng khiến sườn mặt của cô thêm phần xinh đẹp.
“À,” Hồ Đào suy nghĩ một lát rồi mỉm cười đưa lại bức ảnh cho Chu Hành: “Đó không phải lá thư, mà là một tấm bưu thiếp.”
Là tấm bưu thiếp do Lâm Hướng Tự gửi về từ Bắc Kinh. Trên đó là dòng chữ rồng bay phượng múa được anh viết bằng bút máy màu đen: “Nguyện chỉ thấy nét cười trong mắt em, nguyện rằng mỗi giọt lệ của em đều khiến cho người người cảm động, nguyện rằng sau này mỗi giấc mộng em mang đều không uổng phí.”*
“Hồ Đào, cậu có tin vào nhất kiến chung tình không?”
Hồ Đào ngẩng đầu nhìn Chu Hành.
Trên đời này có vô số hình hài của tình yêu. Cậu có tin vào nhất kiến chung tình không?
Làm sao mà không tin được cơ chứ. Hồ Đào nhớ về mười năm trước, cô đứng cạnh bức tường cũ kỹ của trường trung học, tim đập thình thịch khi nhìn thấy một cậu thiếu niên. Cả cuộc đời cô được viết lại từ ngày hôm ấy.
Chu Hành cũng không đợi Hồ Đào trả lời. Đêm hè tháng sáu, ve kêu râm ran không ngừng, Chu Hành đứng đó, tiêu sái dịu dàng, khoái hoạt phong lưu, anh ấy nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm nặng nề: “Có một việc này, tôi đã ấp ủ từ rất lâu, vẫn luôn muốn nói cho cậu biết.”
Hồ Đào ngập ngừng: “Cậu không cần phải nói đâu, tôi…”
“Mỗi lần gặp cậu trong trường, tôi đều không kiềm lòng được mà lén lút trộm liếc nhìn cậu rất nhiều lần, rồi sau đó lại lừa mình dối người mà tự nhủ rằng cậu cũng chẳng có gì đặc biệt. Ừ thì xinh đẹp đấy, nhưng trên đời này còn rất nhiều cô gái cũng xinh đẹp như cậu kia mà… Thế nhưng, vẫn luôn là cậu, khiến tôi cứ hoài thương nhớ suốt nhiều năm, cứ luôn dại khờ mà thương nhớ. Lâu dần, dường như tình cảm đó đã trở thành tâm ma, thành chấp niệm khắc sâu không thể xóa nhòa.”
Hồ Đào nghiêm túc nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình. Tóc của anh ấy thật đen, cũng hơi dài một chút. Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, là đôi mắt phượng sắc bén hẹp dài. Anh ấy mặc chiếc áo phông trơn màu đen, dưới chân đi giày thể thao màu trắng, anh ấy được ông trời ưu ái mà ban tặng vẻ ngoài hào hoa phong nhã, nổi bật hơn người.
Hồ Đào suy nghĩ hồi lâu, rồi không kìm được mà ngập ngừng hỏi: “Cậu thích điểm gì ở tôi?”
Chu Hành nghiêm túc trả lời: “Thích sự cô độc của cậu.”
Đây là lần đầu tiên có người nói cho Hồ Đào biết rằng, điều khiến người đó động lòng không phải là vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô.
Hồ Đào cảm thấy có phần lãng mạn, nhưng cô cũng vô cùng khó xử, bởi vì cô thấy rõ được trái tim của mình. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có bóng hình của một người khác.
Người đó, bờ vai dài rộng rắn rỏi, xương quai xanh nổi lên rất rõ, khi nói chuyện sẽ tinh tế mà khom lưng xuống, đầu mày khóe mắt đều chan chứa ý cười.
Ở KTV, người đó từng vì cô mà hát một bài, “bạn hữu, tôi từng là bạn của người một giây. Bạn hữu, tôi coi người là bạn một kiếp.”*
Rốt cục thì Lâm Hướng Tự sẽ là người duy nhất trong thế giới của cô bao nhiêu năm tháng nữa đây? Xuân hạ thu đông, từng mùa, từng mùa qua đi, có rất nhiều lúc Hồ Đào cảm thấy có lẽ cuộc đời của cô cũng sẽ cứ trôi qua như thế.
Chu Hành nói rằng, anh ấy thích sự cô độc của cô.
Nhưng anh ấy sẽ không biết rằng, sự cô độc của cô, là do Lâm Hướng Tự mà ra. Và trên đời này, người có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn cô độc đó, cũng chỉ có một mình Lâm Hướng Tự mà thôi.
Đêm nay, Chu Hành đưa Hồ Đào về ký túc xá. Ngoài tòa nhà ký túc xá có hai cột đèn đường, một trái một phải soi sáng lối đi bằng ánh đèn vàng cũ kỹ, thu hút những con thiêu thân khờ dại, tản mát vô vàn hơi thở của tháng năm.
Chu Hành dừng chân, anh ấy mỉm cười, không nói thêm câu gì nữa.
“Tôi đi vào đây.” Hồ Đào nói, “Cảm ơn cậu.”
Hồ Đào vừa đi được hai bước thì Chu Hành bỗng giơ tay giữ chặt cô, cô không đứng vững, lảo đảo ngã vào lồng ngực con trai rắn chắc.
Chu Hành tiến lên một bước, ôm chặt lấy Hồ Đào. Hồ Đào đặt cằm lên vai Chu Hành, không thấy được vẻ mặt của anh ấy.
“Hồ Đào,” Anh ấy hỏi, “Liệu chúng ta có còn gặp lại nữa không?”
Hồ Đào khẽ nhắm hờ đôi mắt, thành thật trả lời: “Có lẽ sẽ không.”
Chu Hành buông tay ra, vừa nhìn Hồ Đào vừa nở nụ cười như có như không: “Vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn gặp lại cậu nữa đâu.”
Hồ Đào mở miệng: “Xin lỗi cậu nhiều…”
Cô còn chưa nói hết câu, Chu Hành đã khom lưng, khẽ đưa ngón tay đặt trước môi Hồ Đào. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, bốn mắt nhìn nhau, Hồ Đào thậm chí còn thấy được bóng dáng của mình trong đôi mắt dịu dàng của anh ấy.
Khung cảnh trong khuôn viên trường vắng lặng, cỏ cây tươi tốt, những cây hoa anh đào bên cạnh mấy cột đèn đường lúc này đã tàn úa, mùa hoa nở đẹp nhất đã qua. Bây giờ, chỉ còn lại bóng cây gầy guộc ẩn mình trong đêm đen mịt mờ u tối.
Chu Hành cười rộ lên, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch, anh ấy nói rằng: “Hồ Đào, cậu đâu làm gì có lỗi với tôi.”
Sau đó anh ấy đường thẳng người lên, tay xỏ vào túi quần rồi lui về phía sau hai bước, cười nói với Hồ Đào: “Tạm biệt nhé.”
Khoảnh khắc đó, Hồ Đào cảm thấy rất đau lòng.
Cô không thể nói rõ được vì sao bản thân mình lại đau lòng như thế.
Theo ý muốn của Chu Hành, Hồ Đào xoay người bước đi, chỉ để lại cho anh bóng lưng dần xa khuất.
Mỗi người chúng ta, ai mà không như vậy chứ, luôn dõi mắt nhìn theo bóng dáng người thương mãi cho đến lúc xa mờ. Yêu sâu nặng như vậy, yêu lâu dài như vậy, cuối cùng cũng chỉ nhận lại được một bóng dáng dần dần xa mãi, vĩnh viễn chẳng quay đầu.