Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện
  3. Chương 10
Trước /58 Sau

Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ê, anh Sói, anh đi đâu đấy?" 

"Đón người tình nhỏ." Sói Lớn không hề che giấu, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi chửi: "Tụi bây bớt lại chút đi, cứ như băng nhóm tội phạm ấy, coi chừng dọa người ta chạy mất."

"Chẳng phải chúng ta là băng nhóm tội phạm sao?" Có người thuận miệng đùa, rồi lại nói: "Người tình nhỏ nào mà khiến anh Sói phải đích thân đi đón thế, trước giờ có ai được đãi ngộ như vậy đâu, chắc người lần này không đơn giản ha ha ha..."

Lần này quả thật không giống như trước. Sói Lớn không thèm để ý đến người vừa nói, nhét tay vào túi rồi rời khỏi phòng. Trên điện thoại của hắn có một cuộc gọi nhỡ, Chó Lớn lại chủ động gọi cho hắn, là do lo sợ hay hoảng hốt? Hắn bật cười khẽ, gọi lại.

"Đến đâu rồi?"

Chó Lớn áp điện thoại lên tai, cậu đang ngồi trong taxi, nhìn ra ngoài những ánh đèn đủ màu sắc, khẽ đáp: "Sắp tới rồi."

Năm phút sau, cậu đã đến nơi. Vì lần trước đi cùng nhóm bạn trong lớp, người tổ chức lại không phải cậu nên cậu không nhớ rõ đường. Cậu cẩn thận đi một vòng, cuối cùng cũng tìm được đến cửa quán bar.

Cậu còn đang do dự, không dám vào một mình, thì thấy một người đang đứng dựa vào cột đá. Ánh đèn màu sắc mờ ảo trong bóng tối chiếu lên hắn, trông đẹp đến mê người.

Sói Lớn như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, thấy cậu đứng đó không nhúc nhích, hắn nhướng mày một cái. Chó Lớn lúc này mới căng thẳng bước tới.

Cậu nhìn Sói Lớn một cái, rồi lại cúi đầu.

Sói Lớn ngắm cậu, cười nhẹ, đưa tay khoác lên cổ cậu, từ từ cúi sát lại. Toàn thân Chó Lớn cứng đờ, không dám động đậy, để mặc hắn in một nụ hôn lên môi mình.

"Đi thôi." Hắn vỗ nhẹ đầu cậu rồi dẫn người vào trong, nhưng không quay lại phòng lúc nãy mà mở hẳn một phòng bao khác. Hắn biết đám anh em kia chơi bời thoải mái, sợ dọa cậu, dù sao cậu vẫn chỉ là một sinh viên.

Tiếng nhạc điên cuồng và ồn ào trong sảnh chính vẫn vang vọng mơ hồ trên hành lang, xen lẫn với tiếng hò hét và cười đùa. Chó Lớn khẽ nép sát vào Sói Lớn, chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ hình dung ra khung cảnh kích thích thế nào.

Phòng bao trong quán bar được thiết kế rất có không khí, hai người đàn ông ở đó càng làm tăng thêm phần mờ ám. 

Chó Lớn bồn chồn bước vào theo, Sói Lớn "rầm" một tiếng đóng cửa lại, vừa vào phòng đã đẩy cậu dựa vào tường. Hắn đã muốn làm thế từ lâu rồi, mỗi lần nhìn đôi mắt sợ hãi của cậu, tâm trạng hắn lại trở nên tốt hơn.

"Anh... anh đừng vội như thế." Chó Lớn bị ép dựa vào tường, quay đầu tránh né, giọng nói không tự nhiên.

"Phì..." Sói Lớn bật cười, vặn đầu cậu lại, nói: "Tôi vốn dĩ thế này, lúc nào cũng nóng vội, lúc nào cũng... thiếu thốn."

Sói Lớn nói với vẻ đương nhiên, không hề che giấu, khiến Chó Lớn không biết phải đáp lại thế nào. Hắn cúi xuống hôn cậu, như thể đã đợi rất lâu, nụ hôn cuồng nhiệt và mạnh mẽ. Chó Lớn bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, vô thức đáp lại hắn, từng động tác còn chậm rãi và vụng về.

Sau một lúc lâu, cả hai mới rời ra để thở. Chó Lớn ngượng ngùng cúi đầu, khẽ liếm môi.

Sói Lớn khẽ cười, buông cậu ra, nới lỏng cổ áo sơ mi rồi quay người đi về phía cái tủ nhỏ dựa vào tường. Cả người hắn toát ra vẻ quyến rũ phóng túng.

Trong tủ đã chuẩn bị sẵn rượu vang đỏ, vừa khéo có hai ly. Hắn ngồi xuống ghế sofa, mở nắp chai, rót đầy hai ly.

Rượu vang đậm đà, hương thơm nồng nàn đưa đến trước mặt Chó Lớn. Ánh mắt Sói Lớn đầy vẻ tinh nghịch, nhìn chằm chằm khiến tim cậu đập mạnh hơn.

"Nếm thử xem, độ cồn không cao đâu."

Chó Lớn theo phản xạ nhận lấy ly rượu, hai tay cẩn thận nâng ly, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi lại liếm môi. Hương vị có chút kỳ lạ.

Sói Lớn nheo mắt nhìn cậu, trông như một chú mèo con đang uống nước, rồi hắn làm mẫu, uống một ngụm lớn. Chó Lớn lén liếc nhìn yết hầu hắn chuyển động lên xuống, rồi cũng cúi đầu uống một hớp lớn.

"Khụ khụ..." Chó Lớn chưa bao giờ uống rượu, vẫn chưa quen, cảm giác nóng rát chạy dọc thực quản và lan xuống dạ dày, một luồng hơi cay xộc lên khiến cậu ho sặc sụa.

Thấy cậu không phản đối, Sói Lớn uống cạn rượu của mình, lại rót đầy cho cả hai, kể cả ly của Chó Lớn.

"Đừng, tôi... tôi không uống được rượu." Chó Lớn vội vàng ngăn lại, biết rõ tửu lượng của mình không tốt, hơn nữa chai rượu này trông rất đắt tiền.

"Uống nhiều sẽ quen thôi." Sói Lớn không định tha cho cậu, hắn cười trầm thấp, tự tay đưa ly rượu tới. Hai người vốn đang ngồi sát nhau, Sói Lớn rướn người lại gần, ánh mắt chiếm đoạt rơi thẳng lên mặt cậu.

Chó Lớn không thể không nhìn lại hắn, cúi đầu một chút, rồi lại không nhịn được liếc nhìn hắn, ánh mắt lúng túng đảo quanh khuôn mặt hắn, đôi tai đã đỏ ửng.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Sói Lớn, điều này khiến đầu óc cậu rối loạn, mơ màng uống thêm vài ngụm nữa.

"Đã nhận được giấy báo trúng tuyển chưa?" Sói Lớn bỗng hỏi.

"Chưa... chưa có..." 

"Thi vào trường nào?" Sói Lớn tỏ vẻ hứng thú, vừa hỏi vừa hôn nhẹ lên môi cậu.

Chó Lớn chớp mắt, trả lời: "Đại học Phàn..."

Đại học Phàn là một trong những trường trọng điểm hàng đầu của tỉnh. Sói Lớn nhướng mày: "Còn là học bá nữa cơ à?"

Chó Lớn không nói gì thêm. Áo của Sói Lớn bị ướt một chút, là do khi nãy Chó Lớn vô tình làm đổ rượu trong lúc đẩy hắn ra. Giờ đây cậu đã hơi say, ánh mắt mờ mịt nhìn Sói Lớn, cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Nếu tỉnh táo, chắc chắn cậu không dám nhìn như vậy.

"Qua đây." Sói Lớn ngồi thẳng dậy, nhìn cậu nói.

Chó Lớn nhìn hắn, ngoan ngoãn bước tới, hai tay tự nhiên đặt lên vai hắn, mặt kề sát mặt, suýt chút nữa đã hôn lên môi hắn.

Cậu vẫn còn hơi ngại ngùng, cúi đầu xuống, Sói Lớn liền giữ lấy đầu cậu, cắn mạnh, trực tiếp cạy mở đôi môi cậu, tiếp tục chiếm đoạt.

Lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn dần trở nên nóng bỏng.

Miệng Chó Lớn đầy mùi rượu vang thơm nồng, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, đôi tay cậu nắm chặt lấy áo Sói Lớn. Khám phá được chút hương vị, cậu cũng bắt đầu đáp lại. Đến khi kết thúc, cậu khẽ nhìn Sói Lớn với ánh mắt có phần lưu luyến, như thể không thỏa mãn.

Thấy bộ dạng của cậu, Sói Lớn bật cười. Hắn ngồi trong góc ghế sofa, phía sau là chiếc gối mềm mại. Ánh mắt hắn liếc xuống dưới, thấy rõ sự thay đổi của cơ thể Chó Lớn. Cả căn phòng tràn ngập mùi vị ham muốn.

Chó Lớn say rồi như thả lỏng bản năng, cậu thở hổn hển tiếp tục lao vào người hắn, còn rất mạnh mẽ, đồng thời bị Sói Lớn dễ dàng ôm vào lòng, tiếp tục việc đang dang dở.

Sói Lớn co chân trái lại trên ghế, tiện cho hành động, Chó Lớn nằm lên người hắn. Ánh sáng yếu ớt trong phòng không đủ để chiếu sáng toàn bộ cảnh tượng, nhưng chính cái vẻ nửa sáng nửa tối ấy lại càng khiến người ta hưng phấn.

Hôn một lúc, Sói Lớn lật người, đè Chó Lớn xuống ghế sofa, thở gấp, vừa tiếp tục cắn mút, vừa cởi hai cúc áo của cậu. Đúng lúc đó, cửa phòng bao bỗng bị mở ra.

Chim Lớn và Gấu Lớn bước vào, cười cợt: "Anh Sói, sao anh lại mở phòng riêng thế này, dẫn người tình nhỏ đến mà không cho bọn em gặp..."

Lời còn chưa dứt!

Chim Lớn đứng đờ người, nhìn cảnh tượng trong phòng, tuy không rõ ràng nhưng rất dễ nhận ra có hai người, và họ đang làm chuyện không đứng đắn. Sói Lớn ngừng động tác, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Giọng hắn vẫn còn chút khàn khàn gợi cảm, nhưng không che giấu được sự khó chịu: "Nhìn cái gì?"

"À... ha ha..." Chim Lớn cười gượng gạo, kéo Gấu Lớn, lắp bắp: "Gấu Lớn, là anh nói muốn đến mà, tôi đã bảo rồi, hôm khác kiểu gì anh Sói cũng sẽ dẫn ra, anh không tin. Thôi nào, đi đi đi..."

Gấu Lớn gầm lên: "Sao lại thành tôi nói chứ! Không phải anh nói có việc tìm anh Sói sao?"

Hai người tự biết đã phá hỏng chuyện tốt của người khác, định rút lui. Sói Lớn cau mày, nói: "Thôi được rồi, đừng đi nữa, có việc thì nói."

Đã có lời hỏi, chuyện này cũng coi như bỏ qua. Nhưng nhìn ánh mắt Sói Lớn, Chim Lớn cảm nhận rõ ràng hắn đang ngầm nói: "Nếu còn lần sau thì đừng trách tôi không nể tình!"

Chim Lớn rùng mình, nhanh chóng anh Báoo: "Nghe nói gần đây Báo Lớn hoạt động nhiều ở trung tâm Tam Dương, hình như đã mua chuộc một số cảnh sát tiếp ứng, thậm chí còn định cài người vào địa bàn của chúng ta!"

"Tôi biết rồi." Sói Lớn phản ứng không nhiều, dã tâm của Báo Lớn hắn đã nhìn ra từ lâu, không có gì bất ngờ.

Chỉ là động tĩnh của hai người kia đã làm Chó Lớn tỉnh lại. Cậu vẫn thở gấp, nhưng cảm giác trống rỗng đột ngột.

Cậu hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình áo quần xộc xệch, cơ thể còn cảm nhận rõ ràng điều vừa xảy ra, mắt cậu dần tỉnh táo, khuôn mặt hiện rõ vẻ xấu hổ và phẫn nộ.

"Anh... anh..." Chó Lớn mắt đỏ hoe nhìn hắn, vội vàng co người lại. Vừa rồi cậu tuy không hoàn toàn tỉnh táo nhưng cũng không đến mức mất trí, nhớ lại mình đã chủ động như thế nào, cậu chỉ muốn chui xuống đất trốn đi.

Hắn dám chuốc say cậu, cố tình quyến rũ cậu!

Chim Lớn nghe thấy tiếng động, lén nhìn vào trong, thấy một bóng dáng mờ mờ với đôi mắt đầy nước mắt.

Chậc chậc, quả nhiên là người hôm qua.

"Tôi làm sao?" Sói Lớn nhướng mày nhìn cậu.

Dũng khí của Chó Lớn biến mất trong tích tắc, cắn môi, trông cứ như một cô gái ngoan hiền bị bắt nạt nhưng lại phải khuất phục trước bạo lực của kẻ xấu.

Sói Lớn thầm buồn cười, nhìn theo ánh mắt Chó Lớn. Hắn thấy ngay chỗ nhô lên của cậu, rồi cúi sát lại.

"Nói đi, tôi làm sao?"

"Anh... anh chuốc say tôi, rồi... rồi..."

Cậu cúi đầu, ngại ngùng không nói tiếp được, càng nói càng nhỏ giọng, lại muốn liếc xem biểu cảm của Sói Lớn ra sao, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn, cậu liền rụt lại ngay.

Chó Lớn nói nhỏ nhưng Chim Lớn và Gấu Lớn vẫn nghe được. Hai người mở tròn mắt, không ngờ anh Sói lại dùng thủ đoạn chuốc rượu người khác? Quả nhiên là xã hội đen, tâm cơ thâm sâu, thôi, họ nên đi thì hơn.

Chim Lớn kéo Gấu Lớn đi vội, đóng cửa lại.

"Rầm—"

Sói Lớn không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục trêu chọc Chó Lớn. Cậu co người lại, muốn tránh ánh mắt hắn, nhưng hắn không cho cậu toại nguyện, mạnh mẽ tách hai chân cậu ra.

"Đừng...!" Chó Lớn giận mà không dám nói.

"Khỏe ghê." Sói Lớn liếc xuống, ánh mắt đầy ẩn ý.

Chó Lớn đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, nhưng khuôn mặt cười cợt của Sói Lớn vẫn hiện ra trước mắt, hình ảnh kích thích vừa rồi vẫn còn văng vẳng trong đầu, càng xấu hổ, cậu lại càng không thể bình tĩnh.

"Anh buông tôi ra." Cậu đành phải khẽ xin tha.

"Chẳng phải đã làm rồi sao, ngại gì nữa." Sói Lớn cũng không muốn bắt nạt quá đáng, hắn buông cậu ra, nhưng vẫn ngồi sát, thậm chí còn ngăn cậu cài lại cúc áo.

"Muốn tiếp tục không?" Vừa nói, hắn vừa nâng cằm cậu lên, nói: "Khi nãy cậu nhiệt tình như vậy, tôi rất thích. Nếu không phải hai tên ngốc kia, có lẽ giờ chúng ta đã..."

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt Chó Lớn, nửa người hắn đè lên cậu, nói nhỏ bên tai những lời khiêu khích. Tiểu cẩu ngây thơ bị trêu chọc đến mức tim đập loạn nhịp, không dám nhìn thẳng vào hắn, bàn tay yếu ớt đẩy hắn ra.

Đã bị người ta nhìn thấy rồi, nếu tiếp tục nữa, chẳng phải ai cũng biết bọn họ đang làm gì sao?

"Ục ục..."

Đúng lúc này, bụng Chó Lớn kêu lên vì cậu chưa ăn tối.

"Tôi đói rồi."

Sói Lớn nhìn cậu, đoán được suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng không vạch trần. Hắn cười, nói: "Gọi tôi một tiếng, tôi sẽ tha cho cậu, dẫn cậu đi ăn."

"Anh Sói..." Chó Lớn khẽ gọi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Phẩm Thiên Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net