Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Họ đến một nhà hàng kiểu Pháp. Từ tối hôm qua đến giờ Chó Lớn chưa ăn gì, bụng đói đến mức dính cả vào lưng rồi, nhưng trước mặt Sói Lớn, cậu vẫn cố tỏ ra nhã nhặn.
"Tối nay tôi sẽ đưa cậu đến chỗ khác." Sói Lớn mỉm cười nhìn cậu.
Hai người ngồi đối diện nhau bên cửa sổ lớn, trông không khác gì một cặp đôi đang hẹn hò.
Ban đầu Chó Lớn rất thích khung cảnh lãng mạn này, xung quanh là những tòa nhà mang phong cách châu Âu, bên ngoài ô cửa kính bên trái là hồ nước nhân tạo, bên phải là cây cầu đá cẩm thạch, trước mặt lại là người cậu thích.
Nhưng rồi cậu chợt nhận ra một điều. Mỗi lần Sói Lớn bảo đi đâu đó, dù là đi làm gì, kết cục cuối cùng cũng chỉ có một: lên giường!
Không thể tiếp tục như vậy nữa. Cậu lo lắng nghĩ về sức khỏe của cả hai, dù gì cũng phải biết tiết chế một chút.
"Tối nay tôi có việc rồi." Chó Lớn cẩn thận quan sát sắc mặt của Sói Lớn, rồi tiếp tục giải thích: "Mẹ tôi sắp về, nếu tối không ở nhà, chắc chắn bà sẽ hỏi."
Cậu đã nói dối một chút, thực ra nếu mẹ cậu biết cậu không về nhà buổi tối, chắc bà sẽ vui mừng lắm.
"Nhà cậu còn có giờ giới nghiêm nữa à?" Sói Lớn liếc cậu với ánh mắt không mấy hài lòng, đôi lông mày đẹp đẽ của hắn khẽ nhíu lại.
Nếu tối nay không thể dẫn cậu đi được thì phải đợi đến ngày mai, mà nhìn ánh mắt lấm lét của Chó Lớn, không chừng ngày mai cậu lại không chịu ra ngoài.
Đừng tưởng hắn không biết cậu nhóc này đang nghĩ gì. Sói Lớn cười lạnh một tiếng, đôi mắt híp lại lóe lên chút tia nguy hiểm, khiến Chó Lớn rùng mình.
"Thế thì ngày mai."
"Ngày mai... ngày mai cũng không được." Chó Lớn lấy hết can đảm nói: "Tuần sau đi."
Vừa nói xong, sắc mặt của Sói Lớn đã trở nên đen kịt, ánh mắt nặng nề nhìn cậu. Quả nhiên là hắn đã quá nuông chiều cậu, giờ cậu bắt đầu mặc cả rồi.
"Ngày mai." Sói Lớn cương quyết.
"Anh..." Chó Lớn mím môi, vừa đỏ mặt vừa uất ức nhìn hắn: "Sao anh lại như thế."
Sói Lớn khẽ cười chế giễu, vẫn là vẻ mặt ngạo mạn như trước, hoàn toàn không để ý đến sự nũng nịu của cậu.
...
Cuối cùng, họ thương lượng được đến ngày mốt.
Ăn xong, Sói Lớn lại đưa cậu đi mua một bộ quần áo. Chó Lớn kéo tay hắn, không muốn hắn mua cho mình, nhưng không thể thắng nổi.
Hắn kéo cậu vào một góc khuất, phớt lờ sự phản kháng của cậu, mạnh tay vén áo cậu lên, nhìn thấy dấu vết hằn nhẹ trên eo, rồi liên tục xoa xoa.
"Lúc nãy đã thấy cậu trông không thoải mái rồi, tưởng tôi không nhìn ra sao?"
Chó Lớn bị nét mặt nghiêm nghị của hắn làm cho hoảng sợ, không dám nói thêm lời nào, chỉ biết ngoan ngoãn đi thử đồ.
Phòng thử đồ không cho phép hai người vào cùng lúc. Cậu cầm quần áo, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Sói Lớn, bước đi chậm rãi.
"Vào đi." Sói Lớn hất cằm ra hiệu.
Cậu thuộc dạng người gầy, mặc gì cũng đẹp, da lại trắng, vốn dĩ là một chàng trai trẻ trung, trắng trẻo và sạch sẽ, từ lúc bước ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên bán hàng không ngừng khen ngợi.
Sói Lớn cũng chăm chú quan sát, nhìn thấy cậu có vẻ hơi ngượng ngùng, ánh mắt nai tơ vừa lấm lét vừa không nhịn được mà nhìn sang hắn. Hàng mi dài khẽ chớp, như thể cào nhẹ vào trái tim hắn.
Ừm, cổ họng hắn hơi khô.
"Chọn bộ này đi."
Cả hai không có tâm trạng đi dạo thêm, bộ quần áo vừa thay ra được nhân viên gói lại, rồi họ rời khỏi cửa hàng, về thẳng nhà.
Trong lúc về, vì Chó Lớn vô tình khơi gợi ham muốn của hắn, nên ở những nơi không ai để ý, hắn không nhịn được mà ăn đủ đậu hũ của cậu. Ví dụ như đẩy cậu vào tường để hôn, hoặc ôm cậu vào lòng rồi mân mê vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
Tóm lại, khi Chó Lớn về đến nhà, mặt đã đỏ bừng không còn nhận ra được nữa. Về nhà xong, cậu ngoan ngoãn gọi điện anh Báoo hành trình.
Sói Lớn để cậu về cũng có lý do. Báo Lớn đã thèm muốn mấy khu đất ở Khu 19 từ lâu, nếu không thì đã không bất chấp quy tắc mà động tay động chân trên địa bàn của Sói Lớn, cũng không đến mức đợi đến khi phá vỡ quy tắc rồi mới nghĩ đến việc đền bù.
Tối qua, hắn đã không nể mặt Báo Lớn, cũng có nghĩa là hắn sẽ không giúp gã làm gì. Với tình trạng hiện tại của Báo Lớn, đã phá hỏng thì cứ mặc kệ, có lẽ trong vài ngày tới sẽ có động tĩnh.
"Sao rồi?" Sói Lớn quay lại câu lạc bộ, triệu tập những người đã theo dõi Báo Lớn tối qua để nghe anh Báoo của họ.
Chim Lớn hừ lạnh: "Tối qua bọn em theo dõi cả đêm, không chỉ quan sát Báo Lớn mà còn cả đám người dưới trướng của gã, kết quả là phát hiện họ lại ngoan ngoãn đến bất thường, người thì đánh bạc, người thì xem đua xe, không có chút dấu hiệu khả nghi nào."
"Không giống phong cách của họ." Ông chủ câu lạc bộ Chim Ưng lắc đầu nhìn Sói Lớn: "Gần đây có vẻ Báo Lớn đã kết nối được với Gián Lớn, hai người bọn họ chuẩn bị hợp tác để chia nhau miếng bánh ở Khu 19."
Sói Lớn mặt lạnh như tiền, vì không được thỏa mãn dục vọng, tâm trạng có chút tệ.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng khẽ động, lập tức có đàn em đưa một cốc nước đến cho hắn. Sói Lớn uống một hơi cạn sạch, đôi mắt nheo lại lộ ra chút vẻ lạnh lùng.
"Có cảnh sát theo dõi, không dễ mà ăn được đâu. Cảnh sát bây giờ khác xưa rồi, họ cũng cần có chỗ đứng vững chắc, lần này đúng là cơ hội từ trên trời rơi xuống."
Chim Lớn lo lắng: "Nếu cảnh sát chiếm được Khu 19, thì chúng ta..."
"Không sao." Sói Lớn cười: "Cảnh sát không thể một mình nuốt gọn được, nếu muốn uy hiếp những kẻ khác đang nhòm ngó, lại còn phải đề phòng các thế lực xung quanh liên kết với nhau, họ chỉ có thể hợp tác với một bên trước. Cậu nghĩ họ sẽ chọn ai?"
"Là chúng ta?"
Sói Lớn không nói gì, Gấu Lớn đập đùi cái đét, reo lên: "Đúng rồi, ngoài anh Sói của chúng ta, có ai trong đám đó không phải là kẻ khét tiếng, cảnh sát đã muốn tóm gọn bọn chúng từ lâu rồi. Đến lúc đó, chúng ta với cảnh sát sẽ là hai phe lớn! Phân chia thiên hạ!"
Nghĩ đến tương lai phân chia địa bàn, mấy người ai cũng hào hứng, đến mức sẵn sàng chiến đấu. Đến lúc đó, họ sẽ có thể tự tung tự tác trên địa bàn của mình, ngoài việc phải dè chừng cảnh sát, sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của các thế lực khác nữa.
Ngay cả Sói Lớn cũng nở một nụ cười khẽ.
*
Mười giờ tối, mẹ của Chó Lớn xách túi đồ ăn về nhà, mở cửa ra, thấy giày dép vẫn được xếp ngay ngắn trên sàn, không thiếu một đôi nào.
"Mẹ về rồi." Chó Lớn bước ra giúp bà cầm đồ.
Mẹ cậu thấy cậu, hỏi: "Cả ngày nay làm gì thế? Lại ở nhà cả ngày à?"
"Vâng." Chó Lớn gật đầu, có chút lo lắng.
"Ôi, không phải mẹ nói con chứ, nhưng cứ thế này thì sau này tính sao đây? Đúng là mẹ mong con ngoan ngoãn, học xong xuôi rồi tốt nghiệp, nhưng con thế này thì chẳng có cô gái nào thích đâu."
Mẹ cậu vừa càu nhàu vừa thu dọn đồ đạc, xách túi rau không còn tươi vào bếp. Chó Lớn cũng nhanh chóng đi theo phụ giúp.
"Cắt rau đi, học thêm nhiều vào, sau này biết đâu nấu ăn ngon lại có vợ. Bây giờ con gái là bảo bối, phải cưng chiều, mà đàn ông biết nấu ăn thì phải được thêm điểm."
Chó Lớn cúi đầu cắt rau, vì mẹ cậu thường xuyên không có nhà nên cậu ở nhà nấu nướng cũng khá thành thạo.
"Không nói gì à, lại không nói gì. Ngày trước mẹ nuôi con ăn học, đâu có định để con thành mọt sách như thế này." Mẹ cậu lắc đầu, nhanh chóng rửa rau, rồi lại nói thêm: "Mẹ thật sự lo con không tìm được bạn gái, ôi trời."
"Mẹ, con mới vừa tốt nghiệp cấp ba thôi mà." Chó Lớn phản bác.
"Thế thì sao, người ta cấp ba đã cưới nhau rồi ấy chứ. Tất nhiên mẹ không cổ vũ chuyện đó, nhưng con còn chẳng có ai để thích, sau này nhìn lại thanh xuân, thật là thất bại."
"Ai cấp ba mà cưới nhau thế ạ?" Chó Lớn ngạc nhiên.
"Mẹ đọc trên mạng á, ở đâu ấy nhỉ, mẹ quên rồi, nhưng mà đúng là như vậy."
Mẹ của Chó Lớn thích lên mạng, lại hay cùng đồng nghiệp bàn tán mấy chuyện thời sự, tầm nhìn khá rộng, quan điểm cũng tiến bộ hơn nhiều.
"Chắc là tin giả thôi, còn chưa đủ tuổi kết hôn mà." Cậu bĩu môi tỏ vẻ không tin, rồi có chút không cam tâm nói: "Với lại con có người mình thích rồi."
Vừa nói xong, cậu đã hối hận. Mẹ cậu lập tức phấn khích quay lại kéo tay cậu: "Thật á! Con trai mẹ cuối cùng cũng nảy sinh tình cảm trước khi vào đại học rồi à! Bạn nào đấy? Quen thế nào? Thích thầm hay là thích công khai?"
"Không có ai, mẹ đừng hỏi nữa."
Chó Lớn bị phản ứng của mẹ làm giật mình, cậu nhận ra đúng là mình không nên nói nhiều. Nhưng giấu bí mật không cho ai biết cũng cảm thấy khó chịu. Ban đầu thì không sao, nhưng nghe mẹ nói cậu vẫn chưa thích ai, cậu liền muốn phản bác lại.
Cậu nghĩ đến gương mặt của Sói Lớn, đôi tai bất giác đỏ lên. Mẹ cậu biết tính cậu thế nào, nên cũng không hỏi thêm, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, coi như đã giải quyết được một nỗi lo, không đòi hỏi gì thêm nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");