Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện
  3. Chương 21
Trước /58 Sau

Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mắt Chó Lớn bỗng sáng lên, cậu vui vẻ đứng dậy, sòng bạc rất lớn, Chim Lớn dẫn cậu băng qua sảnh. Nơi này không giống như những chỗ hỗn tạp, bừa bãi của đám hạng bét, môi trường khá ổn, không gian cũng rất rộng rãi.

Chim Lớn bước đi khá thảnh thơi, nhưng tốc độ lại không chậm, chỉ mới đi vài bước đã gần ra khỏi nơi này. Chó Lớn ở phía sau hỏi: “Anh Sói không còn ở đây nữa sao?”

“Đưa cậu tới chỗ chị Ong.” Chim Lớn gọi một quản lý trẻ, chỉ vào Chó Lớn rồi nói: “Phải, người của cậu bây giờ đang ở chỗ khác, cứ đi theo người này đi, tôi bận rồi, không tiện đi cùng.”

“Nhớ dẫn cậu ấy cẩn thận.” Anh ta quay đầu dặn dò thêm một câu.

“Rõ.”

Nửa tiếng sau, quản lý đưa Chó Lớn đến Y Lâu. Cậu ngước nhìn bảng hiệu nhấp nháy ánh đèn màu với dòng chữ “Hộp đêm”, bỗng ngẩn người, chỉ cảm thấy chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

“Anh nói cho tôi biết anh Sói đang ở đâu, tôi tự đi tìm.”

Quản lý trông cũng chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu, chừng khoảng hai mươi tuổi. Cậu ta liếc nhìn Chó Lớn vài lần rồi nói: “Cậu chắc chứ? Anh Chim Lớn đã dặn tôi rồi, nếu không đưa cậu tận nơi thì không thể ăn nói được.”

Thấy quản lý cứ cố chấp như vậy, Chó Lớn thở dài, đành tiếp tục đi theo.

“Chị Ong và anh Sói đều ở bên trong.” Vài phút sau, quản lý dừng trước một cánh cửa nói với cậu, chuẩn bị mở cửa thì Chó Lớn vội kéo cậu ta lại.

“Tôi, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc đi.”

Quản lý nhìn cậu đầy nghi ngờ, nhưng dù sao cũng đã đưa tới nơi, cậu ta gật đầu: “Vậy tôi đi đây.” 

Quản lý vừa đi, Chó Lớn không vội vào ngay. Cánh cửa có vài ô kính thiết kế khá cao, tuy không lớn lắm nhưng đủ để cậu có thể nhìn lén vào bên trong mà không ai chú ý.

Bên trong không quá đông người, nhưng không gian khá rộng rãi. Trên sân khấu, những cô vũ công đang uốn éo theo điệu nhạc, từ cảnh tượng đó có thể thấy bầu không khí rất náo nhiệt, nhưng dù cậu dán sát tai vào cửa cũng chỉ nghe được chút ít âm thanh vọng ra.

Cậu nhìn thấy Sói Lớn ngồi bên cạnh một cậu trai trẻ, người đó đang rót rượu cho hắn, còn Sói Lớn thì ôm lấy cậu ta, nâng ly rượu mà cậu trai vừa rót rồi chạm ly với Báo Lớn bên cạnh.

Chó Lớn đứng nhón chân, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chẳng trách không dẫn mình theo, cậu nghĩ.

Cậu lén lút đứng đó nhìn thêm một lúc. May mắn là Sói Lớn và cậu trai kia không làm gì quá thân mật, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu trai kia không có ý định. Cậu đã thấy rõ cậu ta mấy lần định hôn Sói Lớn, nhưng đều bị hắn khéo léo dùng việc uống rượu chặn lại.

Sói Lớn nhìn cậu ta với ánh mắt đầy hứng thú, nhưng dường như cũng không quá quan tâm, giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị vậy.

Cảnh tượng Sói Lớn phong lưu thế này, Chó Lớn chưa từng thấy. Ngay cả lần đầu tiên khi hắn nhìn cậu với ánh mắt mờ ám, trong đáy mắt hắn vẫn có một nụ cười ấm áp. Nhưng lần này, trong ánh mắt ấy chỉ có sự lạnh lùng.

Thêm một lúc nữa, cậu trai không biết nói gì với Báo Lớn, chỉ thấy Báo Lớn phất tay, cậu ta liền đặt chai rượu xuống và rời khỏi chỗ ngồi. Chó Lớn vội vàng chạy đến góc khuất để trốn.

Cậu trai mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V, để lộ xương quai xanh, khuôn mặt mang nét đáng yêu.

Chó Lớn đoán cậu ta đi vệ sinh.

Khi thấy cậu ta đã đi xa, cậu suy nghĩ một chút rồi giả vờ như mình cũng muốn đi vệ sinh và lén bám theo.

Trong nhà vệ sinh rất yên tĩnh, không có ai ngoài hai người. Khi cậu bước vào thì cậu trai kia đang đứng trước bồn tiểu, không chú ý đến sự xuất hiện của cậu.

Tim Chó Lớn đập thình thịch, cậu cúi đầu giả vờ bình tĩnh, đi đến đứng ngay bên cạnh cậu ta, làm bộ như đang cởi thắt lưng, nhưng ánh mắt lại lén liếc sang nhìn.

Rất nhỏ, giống như cậu ta, trông cũng rất đáng yêu.

Chó Lớn thu lại ánh nhìn, thở phào nhẹ nhõm.

Chắc anh Sói sẽ không thích đâu.

Nhưng rồi cậu lại thấy mình thật biến thái khi đi nhìn trộm của người khác. Cậu vội mặc lại quần, nhanh chóng rời khỏi đó.

Cậu trai kia thấy cậu chẳng làm gì mà lại bỏ đi, liền khó hiểu liếc nhìn cậu, mắng: “Đồ thần kinh.”

Ra khỏi nhà vệ sinh, Chó Lớn không dám nán lại, ánh đèn trong hành lang của hộp đêm vào buổi tối rất mờ ảo. Cậu định quay lại đường cũ, nhưng rồi phát hiện mình đã lạc đường.

Chết tiệt! Chó Lớn đứng ở ngã tư hành lang, bối rối nhìn xung quanh. Cậu sờ túi áo, mới nhớ ra điện thoại đã rơi ở sòng bạc.

Trong khi đó, Sói Lớn vẫn đang uống rượu với Báo Lớn. Bên cạnh Báo Lớn là hai vũ công thân hình nóng bỏng, dưới tiếng nhạc du dương, không khí càng thêm mờ ám.

“Sói Lớn, cạn ly!”

Cuộc rượu giống như một buổi tiệc dường như kéo dài đến tận sáng. Hai người đối đáp qua lại, cho đến khi Báo Lớn có vẻ ngà ngà say.

“Anh Báo, uống thêm đi, còn một chút nữa thôi.”

Cô gái bên cạnh rót rượu cho gã, đưa ly rượu đến tận miệng gã. Báo Lớn cười lớn, khuôn mặt đỏ bừng: “Tôi không uống nữa, chút còn lại cô uống thay tôi đi, nào, uống cạn.”

Gã nắm lấy bàn tay của cô gái, đẩy ly rượu về phía cô ấy. Cô gái cũng hào phóng uống cạn, khiến Báo Lớn lại cười ha hả, vỗ tay khen ngợi.

“Anh Sói, anh cũng uống đi.”

Cậu trai vừa từ nhà vệ sinh trở lại ân cần rót rượu mời hắn. Sói Lớn nhìn cậu ta, rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại khiến cậu ta rùng mình.

Chó Lớn vẫn đang loanh quanh tìm đường, trong hộp đêm này cậu chẳng thấy một biển chỉ dẫn an toàn nào. Những người ở đây đều trông như những đại gia quyền thế, cậu gặp ai cũng không dám hỏi. Mãi mới nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục, cậu vội tiến tới.

“Xin chào...”

Người đó liếc nhìn cậu, không đáp lại mà nhanh chóng bước đi.

Chó Lớn nhìn theo bóng phục vụ rời đi, hoàn toàn không có ý định trả lời cậu. Cậu đành tiếp tục đi, vừa quay lại thì đâm sầm vào một người.

“Ui da!” Người kia kêu lên.

“Xin lỗi.” Chó Lớn giật mình, vội vàng xin lỗi.

“Không sao.” Người kia xoa mũi, phát hiện kẻ đâm vào mình trông có vẻ rất hối lỗi, nhìn bộ dạng cũng không phải kẻ giàu có, liền bất ngờ nhìn cậu rồi nảy ra ý khác: “Cậu là người ở đây à?”

“Không phải.” Cậu lắc đầu.

“Thảo nào, ăn mặc bình thường thế này, chắc là có ông chủ rồi nhỉ?” Người kia rút một điếu thuốc ra đưa cho cậu, cười thân thiện: “Kết bạn nhé?”

“Hả?” Chó Lớn ngơ ngác nhìn cậu ta. Người kia lại ra hiệu, nói: “Cầm lấy đi.”

Chó Lớn đưa tay nhận lấy, hỏi: “Anh có biết đường ra ngoài không?”

“Biết chứ, nhưng tôi không thể ra ngoài, ra rồi thì không vào lại được, tôi vào đây đâu có dễ.” Người kia nhìn cậu từ đầu đến chân, mắt ánh lên sự tinh quái, hỏi: “Chủ của cậu là ai?”

“Chủ gì cơ?”

“Đừng giả vờ, là người mà cậu theo ấy.”

Chó Lớn mím môi, không thoải mái lắm khi nói về mối quan hệ giữa mình và Sói Lớn với người lạ. Đến giờ, cậu vẫn chưa từng nói với ai, ngay cả khi Mèo Lớn đã đoán biết phần nào, cậu cũng không thừa nhận.

“Sao vậy?” Người kia thấy cậu cúi đầu, trông có vẻ buồn rầu, liền gật gù: “Chắc vừa bị đá hả?”

“Không phải.” Chó Lớn vội vàng phủ nhận.

“Vậy nói tôi nghe ai là chủ của cậu?”

“Anh Sói...”

Nụ cười trên mặt người kia thoáng khựng lại, cậu ta ngớ người, rồi quay đầu nhìn cậu, từ trên xuống dưới dò xét. Chó Lớn bị cậu ta nhìn đến khó chịu, hỏi: “Sao vậy?”

“Hóa ra là cậu.” Cậu ta cau mày, vẻ mặt hơi khó xử.

Chó Lớn còn định hỏi tiếp cách ra ngoài, nhưng người kia bỗng nheo mày, rồi lại nở nụ cười: “Chúng ta thật có duyên, trước đây tôi cũng từng theo anh Sói đấy.”

Chó Lớn: “...”

Người kia nhìn quanh một lượt, rồi kéo Chó Lớn đến một góc cửa sổ thông gió. Từ đây có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và một nửa bầu trời đầy sao.

Cậu ta rút bao thuốc lá sang trọng trong túi ra, lấy một điếu cho mình, che gió rồi châm lửa.

“Cậu đừng lo, tôi không có ý định tranh giành đâu. Ban nãy tôi còn định giở trò chút, nhưng biết là người của anh Sói thì tôi cũng hết hy vọng rồi.”

Chó Lớn lặng lẽ nhìn cậu ta, không biết nói gì. Nghĩ lại chuyện bức tường hồi ở quán bar, giọng nói này đúng là có chút quen thuộc. Trên mặt cậu ta không hề có vẻ gì là xấu hổ, mọi chuyện dường như chẳng có gì quan trọng, điều này khiến cậu càng tò mò hơn.

Người kia đứng trầm ngâm trước cửa sổ một lát rồi lại tựa vào tường nói: “Cậu cứ nhìn tôi làm gì, những gì tôi nói đều là thật cả.”

“Vậy tại sao cậu lại bị đuổi?” Chó Lớn hỏi điều mà cậu đã thắc mắc từ lâu.

“Chuyện này à...” Cậu ta gãi mũi: "Vì tôi lén lút với người khác... trùng hợp đối phương lại là kẻ thù của Sói Lớn.”

Chó Lớn há hốc miệng, vẫn nhìn người trước mặt chằm chằm, có chút khâm phục thể lực của cậu ta. Chó Lớn nghĩ, anh Sói là người có nhu cầu cao như vậy, mà cậu ta còn có sức để lén lút với người khác.

Người kia đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Anh ta đã ngủ với cậu chưa?”

“Sao anh...”

Chó Lớn đỏ bừng tai, vẻ mặt có chút bối rối.

“Tôi đoán mà.” Người kia hiểu nhầm biểu cảm của cậu, nhét điếu thuốc vào miệng, thở dài: “Tôi cũng thế, tôi đã theo anh Sói năm tháng, nhưng anh ta chưa bao giờ ngủ với tôi.”

“... Thật sao?” Trên mặt cậu ta có vẻ bực bội, Chó Lớn ngẩn người, trố mắt nhìn.

“Đúng vậy, anh ta chỉ muốn người ta dùng miệng thôi.”

“...”

Sói Lớn ngả người ra sau trên ghế sofa, liếc nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt vẫn mang theo nụ cười, nhưng dường như đã có chút chán nản. Bên cạnh là những ánh đèn màu sắc thay đổi liên tục, hắn và đám đàn em của Báo Lớn uống rượu, nhảy múa, bữa tiệc đã đạt đến cao trào.

Mọi người đều rất hưng phấn.

Cậu trai đáng yêu bên cạnh càng khiến hắn thấy chướng mắt. Ánh mắt của Sói Lớn dừng lại trên khuôn mặt cậu ta.

Vẫn là sự dè dặt đó, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh tên nhóc luôn miệng nói một đằng nghĩ một nẻo kia khi nhìn hắn với ánh mắt vừa tò mò vừa bất mãn. Ánh mắt đó luôn khiến hắn muốn trêu chọc, muốn ép cậu xuống ghế sofa, cởi chiếc áo của cậu ra, để nhìn thấy cậu khóc đỏ hoe khóe mắt, vừa khóc vừa nói rằng không muốn.

Ánh mắt Sói Lớn trở nên sâu thẳm, hắn cầm ly rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn. Hắn không muốn Chó Lớn tiếp xúc với những nơi hỗn loạn thế này. Chó Lớn là một người bình thường, hơn nữa cậu còn là sinh viên, không thích hợp ở đây.

Nhưng hắn có chút hối hận vì đã để cậu một mình ở sòng bạc. Dù có Chim Lớn ở đó, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Không biết giờ cậu đang làm gì, liệu có giận mình vì đã cho cậu leo cây không. Sói Lớn bất giác mím môi cười, lấy điện thoại ra và gọi cho Chó Lớn.

“Đồ nhóc con, dạo này giỏi giận dỗi ghê.”

Lần đầu gọi nhưng không ai nghe máy, hắn bật cười, tiếp tục gọi lại.

Đến lần thứ hai, đầu dây bên kia lại là Chim Lớn nghe máy.

“Anh Sói, điện thoại của người tình nhỏ của anh rơi ở chỗ em rồi.”

“Cậu ấy về rồi hả?”

“Em bảo cậu ta về nhưng cậu ta không chịu, cứ một mực đợi anh, thế nên em cho người đưa cậu ta đến Y Lâu rồi.” Chim Lớn cười hề hề: “Em chu đáo không?”

Sói Lớn im lặng một lát rồi hỏi: “Khi nào vậy?”

“Khoảng hai tiếng trước.”

“Hai tiếng trước?” Hắn lặp lại lời của Chim Lớn, giọng không rõ cảm xúc, nhưng có thể nghe ra rằng hắn không hề biết Chó Lớn sẽ đến, cũng chưa gặp được cậu.

Có một đàn em đứng ở cửa, Chim Lớn ra hiệu gọi người đó lại: “Gọi Thằng Tôm đến đây.”

Thằng Tôm chính là người được cử đi đưa Chó Lớn. Cậu ta đã trở về từ lâu. Nghe Chim Lớn gọi, chẳng mấy chốc đã bước vào.

“Anh Chim.”

“Người mà tao bảo mày đưa, mày đưa đến đâu rồi?” Chim Lớn nhìn cậu ta.

“Đến trước cửa phòng của anh Sói, khi em định mở cửa cho cậu ta thì cậu ta không cho, bảo tự vào. Em nghĩ là đã đến nơi rồi nên mới đi.”

Chim Lớn vẫy tay ra hiệu cho cậu ta rời đi, Thằng Tôm thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi. Chim Lớn quay lại nói với người bên kia điện thoại: “Anh Sói, anh nghe rõ rồi chứ?”

“Ừ.”

Thằng Tôm đã trực tiếp đưa người đến trước cửa phòng. Bây giờ cậu ta đã quay về sòng bạc, theo lý thì Chó Lớn phải vào trong từ lâu rồi, nhưng Sói Lớn chưa hề thấy bóng dáng cậu đâu.

Sói Lớn mặt mày không vui cúp máy. Cậu trai đáng yêu bên cạnh thấy hắn đột nhiên sa sầm mặt mày, không dám lại gần, sợ mình lỡ làm gì đó khiến hắn nổi giận.

“Có chuyện gì xảy ra à? Sao mặt mày đen thế, không biết còn tưởng tôi tiếp đãi không chu đáo.”

Chị Ong bưng ly rượu đỏ đi tới. Cô ta đã quá quen với cảnh tượng ồn ào, ầm ĩ này, chẳng mảy may bị ảnh hưởng chút nào. Sói Lớn liếc nhìn cô ta một cái rồi đứng dậy.

“Tôi ra ngoài chút.”

Báo Lớn đã ngà ngà say, thấy Sói Lớn đứng lên liền gọi với theo: “Sói Lớn, định chạy à, anh đây không cho cậu đi đâu hết, lại đây uống tiếp!”

Sói Lớn cười nhẹ: “Tôi ra ngoài giải quyết chút việc nhỏ, anh Báo yên tâm, tôi quay lại ngay thôi.”

Cửa phòng mở ra, bên ngoài không một bóng người. Ánh đèn mờ mờ chiếu lên những bức tường được trang trí cầu kỳ, hắt ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, giống hệt khuôn mặt của hắn lúc này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
PHÒNG LIVESTREAM XEM BÓI

Copyright © 2022 - MTruyện.net