Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện
  3. Chương 36
Trước /58 Sau

Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không…”Chó Lớn theo phản xạ đáp lại, Sói Lớn nhếch môi: “Ghen rồi à.”

Bộ dạng của cậu không giống như vừa mới đến. Sói Lớn chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay. Lần trước lén lút đến hộp đêm nhìn hắn, lần này lại âm thầm đến một mình. Không ngờ cái tên nhóc hay đẩy hắn ra như thường ngày lại nhạy cảm đến vậy.

Chó Lớn liếc nhìn sắc mặt của Sói Lớn. Hắn trông rất bình thản, không có chút khác thường nào vì bị bắt gặp. Cậu không rõ là hắn thật sự không quan tâm, hay chỉ đang giả vờ.

Cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm hỏi: “Người vừa nãy là ai?”

Khuôn mặt cậu hơi ngẩng lên, đôi mày nhíu lại một cách vô thức. Sói Lớn nhướng mày, tự nhiên vòng tay qua eo cậu, ghé sát vào tai cậu nói: “Cậu đoán xem.”

“Tôi không đoán.” Chó Lớn nói nhỏ, không vui vặn mình thoát khỏi vòng tay hắn. “Dù sao thì anh cũng có nhiều tình nhân như vậy, tôi đâu phải là người duy nhất.”

Sói Lớn lại kéo cậu về, giữ chặt lấy gáy cậu, rồi bóp nhẹ khuôn mặt đang hậm hực của cậu: “Ai nói cậu không phải? Cậu thấy tôi làm gì với cậu ta à?”

“Anh sờ mặt cậu ta, còn đứng gần như vậy.” Chó Lớn không nhịn được nói ra. Cậu vốn không muốn tỏ ra quá quan tâm, nhưng rõ ràng Sói Lớn làm rồi mà còn không thừa nhận, nói những lời ngọt ngào như thật. Nếu cậu không đến tận nơi nhìn thấy, thì không biết còn bao nhiêu người nữa.

“Là sờ thế này phải không?” Sói Lớn ghé lại gần hơn, cúi xuống khẽ cắn môi cậu, rồi đến má, vành tai.

“Thế này… thế này?” Biểu cảm hắn không thay đổi, khuôn mặt sâu lắng trong màn đêm càng thêm mê hoặc, nhưng lời nói lại đầy khiêu khích.

Chó Lớn trừng mắt, khoảng cách gần đến mức cậu gần như quên phản kháng. Trong một khoảnh khắc, cô gái trên đường đua vung cờ, tiếng hò reo xung quanh đột ngột vang to làm cậu bừng tỉnh.

Bàn tay vừa mới lướt qua mặt người khác lại chạm vào cậu, khiến cậu càng cảm thấy ấm ức!

“Ở đây có nhiều người lắm đấy!” Cậu tức giận lùi lại một chút, nhưng tay vẫn bị hắn nắm chặt, rút mãi không ra. Thế là cậu không tình nguyện bị kéo vào, ngồi xuống chỗ riêng của Sói Lớn. 

Mười chiếc xe đua lao vụt đi, để lại những vệt bóng mờ trong màn đêm. Sói Lớn ép cậu ngồi lên đùi mình, nhưng Chó Lớn nhất quyết không chịu.

Sói Lớn xoay mặt cậu lại, nói: “Ngồi yên nào.”

“Không ngồi.” Chó Lớn nghiến răng đẩy ra, chuyển sang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Kiểu người như cậu, khi giận thật sự sẽ không tỏ thái độ quá rõ ràng, chỉ có cách này để xả giận.

“Lại đây.” Sói Lớn nhìn cậu.

Mắt Chó Lớn đỏ lên, cuối cùng vẫn dịch lại gần, nhưng Sói Lớn cũng không ép cậu ngồi lên đùi mình nữa, chỉ vòng tay qua vai cậu, cười nhẹ nhàng: “Giận dỗi cái gì chứ, trước giờ tôi thích cậu thế nào, sau này vẫn sẽ thích như thế ấy.”

“Nói dối.”

“Hửm?” Sói Lớn nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói dối cậu bao giờ chưa hả nhóc con. Chẳng phải cậu đã thấy tôi bảo người đưa cậu ta đi rồi sao? Còn để tâm làm gì?”

Người này đi rồi thì sẽ có người khác, Chó Lớn cắn chặt môi, không nói ra suy nghĩ thật của mình. Nhìn thấy trên bàn đầy rượu, cậu bỗng chốc không nghĩ nhiều nữa, cầm lên uống một hơi.

“Không được uống!” Thấy cậu dám uống mà không hỏi ý hắn, Sói Lớn liền vươn tay ngăn lại, nắm lấy cổ tay cậu, suýt nữa khiến cậu sặc.

“Khụ khụ…!”

Rượu tràn ra khỏi khóe miệng, theo cằm chảy xuống, làm ướt áo, để lại một vệt tối màu rõ rệt. Chó Lớn lau miệng, cẩn thận nhìn sắc mặt Sói Lớn, đôi mắt đen láy lấp lánh. Sói Lớn mím chặt môi, không nổi giận nổi.

“Đây là rượu mạnh, mai cậu không đi học à?”

“Không đi.” Chó Lớn bướng bỉnh nói.

Sói Lớn nheo mắt: “Cậu nói không đi là không đi à? Tôi còn chưa cho phép, cậu dám trốn học sao?”

Chó Lớn đầy oán khí trừng lại, như muốn nói đây là chuyện của tôi, anh không được quản.

Sói Lớn kéo cậu lại gần hơn, cười lạnh: “Không những tôi quản, tôi còn quản nhiều hơn. Đợi đến khi có kết quả thi, cậu phải báo cho tôi, tôi sẽ kiểm tra.”

Cậu không thoát khỏi sự kiềm chế, nghe thấy câu này thì mắt mở to hơn, không thể tin được những lời này lại phát ra từ miệng một ông trùm xã hội đen.

“Anh… anh có tư cách gì!” Chó Lớn nghĩ có lẽ mình say rồi, mới dám nói với hắn như vậy, nhưng đầu óc cậu vẫn rất tỉnh táo.

“Vì tôi là người đàn ông của cậu…” Sói Lớn cắn vành tai cậu, nói nốt phần còn lại, giọng trầm thấp vang lên khiến Chó Lớn đỏ mặt tía tai.

“Nghe rõ chưa? Nếu điểm số của cậu tụt xuống, tôi sẽ phạt cậu không xuống giường được mấy ngày!”

Chó Lớn cứng đầu nói: “Không xuống thì không xuống, tôi chiều anh, anh cũng không được tìm người khác.”

“Vẫn chưa quên chuyện đó à.” Xem ra lần này nhóc con ghen thật rồi. Hắn bật cười: “Không tìm người khác, chỉ tìm cậu.”

“Nói dối, lần nào đến đây tôi cũng thấy anh với người khác…” Chó Lớn không tin hắn, trên mặt đầy sự phẫn nộ không lời: “Sau lưng tôi đi tìm người khác!”

“Cậu nói gì?” Sói Lớn bình tĩnh nhìn cậu, gan của cậu càng ngày càng lớn rồi.

Khuôn mặt Chó Lớn đỏ ửng, cơ thể bắt đầu nóng lên, cảnh hỗn loạn xung quanh cũng làm mờ đi suy nghĩ của cậu. Đường đua đã bước vào vòng cuối, những chiếc xe lao vun vút, chỉ để lại vài bóng mờ nhỏ.

“Ồn quá… tôi muốn uống nước…” Tiếng hò reo khắp nơi, cậu không nghe rõ Sói Lớn nói gì, đưa tay định lấy rượu, nhưng bị Sói Lớn giữ lại, ôm vào lòng.

“Đó là rượu.” Sói Lớn trầm giọng nói.

“Thì tôi muốn uống rượu.” Chó Lớn ngước đầu, tiếp tục với tay lấy.

“Không được uống nữa.” Sói Lớn cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ: “Cậu say rồi, tửu lượng kém như vậy, mai tỉnh dậy sẽ khổ đấy.”

“Mai… mai không đi học…” Đôi mắt Chó Lớn ngà ngà say nhìn hắn, ánh lên chút ướt át, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bướng bỉnh, như thể nếu Sói Lớn không cho phép, cậu sẽ lập tức làm loạn.

Với bộ dạng này, Sói Lớn dù có không cho phép thật cũng chẳng thể tạt nước cho cậu tỉnh rồi trói cậu đến trường được, đành chỉnh cậu lại ngay ngắn.

Một chiếc xe đua đỏ rực lao qua vạch đích đầu tiên với tốc độ nhanh không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Ngay sau đó, chiếc xe màu xanh nhạt bám sát theo, hiện trường bùng nổ tiếng hét chói tai.

Chiếc xe đỏ là của Bọ Ngựa, cuối cùng anh ta vẫn giành được hạng nhất. Đua xe cần sự bình tĩnh tuyệt đối, đầu óc tỉnh táo. Đến khi dừng xe ở rìa đường đua, Bọ Ngựa mới cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch.

Xe chưa kịp dừng hẳn, xung quanh đã có rất nhiều fan hâm mộ ùa tới. Bọ Ngựa chỉnh lại quần áo, nhướng mày, nở nụ cười rồi mở cửa xe, lập tức bị đám đông vây quanh.

“Đi thôi.” Sói Lớn kéo Chó Lớn đứng dậy, cuộc đua đã kết thúc, không cần thiết phải xem thêm nữa. Người bên cạnh cũng cần nghỉ ngơi.

Chó Lớn ngoan ngoãn đứng lên, vẫn muốn vươn tay lấy rượu, miệng cứ lẩm bẩm: “Mai không đi học.”

“Ngoan, nghe lời.” Sói Lớn giật lấy chai rượu trong tay cậu, uống một hơi rồi kéo cậu rời đi. “Không đi học, vậy cậu muốn làm gì?”

“Làm anh!” Rượu bị cướp mất, Chó Lớn say khướt vừa giãy giụa vừa lớn tiếng nói.

Câu nói này hoàn toàn phá vỡ hình tượng của cậu trước giờ. Sói Lớn bỗng đứng khựng lại, quay đầu nhìn cậu: “Cậu nói lại lần nữa xem.”

“Không cho phép anh tìm người khác, tôi chiều anh không được sao?” Cậu trừng mắt, trong đôi mắt ngập đầy oán giận: “Anh chẳng phải thích to sao? Một… một mình tôi cũng đủ làm anh thỏa mãn.”

Mấy tên đàn em đi theo không dám liếc ngang, chỉ giữ khoảng cách một mét với đại ca của mình. Mặc dù tiếng hò reo xung quanh đủ lớn, nhưng với thính lực của họ thì vẫn không bỏ sót một chữ nào. Dù vậy, tất cả vẫn đứng yên như núi.

Sói Lớn nheo mắt nhìn cái tên nhóc to gan này, còn nhóc con thì thở hổn hển, đôi mắt đen láy phủ hơi nước nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt đầy quyết tâm.

Hắn cười lạnh, nắm chặt cổ tay Chó Lớn, bước nhanh hơn: “Được.”

Chó Lớn dường như vẫn chưa hài lòng, nhưng vẫn bị ép đi theo, rồi cậu nhanh chóng chỉ vào đám đàn em: “Sao họ cũng phải theo?”

“Họ là đàn em của chúng ta, đương nhiên phải bảo vệ an toàn cho tôi.” Sói Lớn quay đầu nhìn cậu, dù vừa nói lời to gan nhưng mặt cậu đỏ bừng, không dám nhìn lung tung: “Giờ thì biết xấu hổ rồi à?”

“Tôi không có.” Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng ung dung của Sói Lớn là cậu lại thấy tức. Rõ ràng cậu để tâm đến phát điên, hắn thì cứ dỗ ngọt cậu, rồi lại quay sang dỗ dành người khác.

Cậu không cho Sói Lớn tìm người khác, nhu cầu lớn, vậy cậu sẽ cho hắn “ăn no”, để hắn không còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác!

Đến khi mang cậu vào phòng, đóng cửa lại, căn phòng được thiết kế rất đẹp, có rượu vang, giường lớn, đèn trần trắng. Mấy tên đàn em đi theo chỉ đứng lại ở hành lang bên ngoài, không vào trong, mà chuyển sang canh gác gần đó.

Chó Lớn đầy oán giận, đầu óc vẫn quay cuồng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc thực hiện ý định của mình, vừa vào phòng đã lao vào người Sói Lớn.

Đôi mắt cậu đỏ hoe, vẻ mặt dữ dằn, nhưng lại có vẻ cực kỳ uất ức.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Love Is A Beautiful Pain&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Copyright © 2022 - MTruyện.net