Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện
  3. Chương 38
Trước /58 Sau

Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tôi không lừa cậu.” Sói Lớn siết chặt vòng tay, kéo cả hai lại gần hơn, giọng đầy ám muội: “Nghĩ nhiều nữa là tôi trói cậu lên giường, làm ngày này qua ngày khác đấy.”

Mặt Chó Lớn đỏ bừng, thấy vài người mặc đồ đen đứng ở hành lang và cả Chim Ưng, cậu vội vùng ra.

Sói Lớn cũng thuận tay thả cậu ra, ánh mắt chuyển sang Chim Ưng. Chim Ưng bước tới, khẽ gật đầu chào rồi liếc nhìn Chó Lớn.

“Không sao, nói đi.”

Chó Lớn ngoan ngoãn đứng một bên nhìn hai người. Cậu đã gặp Chim Lớn, Gấu Lớn, nhưng Chim Ưng thì vẫn chưa quen mặt lắm.

Ánh mắt Chim Ưng thoáng chút ngạc nhiên, rồi cung kính nói: “Có tin tức của Báo Lớn rồi. Gã đang ở khu Tam Dương. Người của, chúng ta gặp đám đàn em cũ của gã cách đây mấy hôm, nhưng để chúng chạy thoát. Có điều chúng ta cũng tìm được một vài manh mối.”

Sói Lớn nhíu mày. Khu Tam Dương đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của hắn. Dù cảnh sát có truy đuổi gắt gao, nếu Báo Lớn trốn ở Tam Dương thì quá nguy hiểm, không bình thường chút nào.

“Chắc chắn không?” Hắn hỏi.

“Tối nay bên Tương Trạch sẽ cử thêm vài người cẩn thận điều tra. Có cần… báo tin cho cảnh sát không?”

“Ừ.” Sói Lớn lạnh nhạt gật đầu, nói: “Cứ để cảnh sát lo, chúng ta không cần động tay.”

“Rõ.”

Chim Ưng báo cáo xong rồi lui ra để chuẩn bị việc khác. Sói Lớn nhìn về phía Chó Lớn, nhớ ra hôm qua cậu đã uống rượu. Lần trước uống xong hôm sau cậu không khỏe, còn bảo sẽ không uống nữa.

“Có đau đầu không?”

“Không.” Có lẽ vì uống ít và lại vận động khá nhiều nên Chó Lớn không cảm thấy gì cả, ngoan ngoãn đáp: “Chỉ đói thôi.”

Sói Lớn rất hài lòng với biểu hiện của cậu, ôm lấy vai cậu và dẫn ra khỏi câu lạc bộ. Phía sau có người đi theo. Nghĩ đến việc đàn em của Sói Lớn có thể biết chuyện đêm qua, Chó Lớn cảm thấy không thoải mái, liền đẩy hắn ra và tự đi một mình.

Sói Lớn khẽ cười, rút tay lại và nhét vào túi quần.

Chim Ưng chưa từng thấy Sói Lớn chiều chuộng ai đến vậy, vừa quan tâm sức khỏe, lại không ngại sự thân mật. Anh ta liền chú ý hơn.

“Câu lạc bộ có phục vụ bữa sáng.” Anh ta nói.

“Không cần, chúng tôi sắp đi rồi.” Sói Lớn rút một điếu thuốc, cắn vào miệng, nói: “Đưa cho Bọ Ngựa hai mươi vạn, cử người trông chừng. Đừng để ai quấy rầy em trai cậu ta đang nằm viện.” 

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Chim Ưng nghiêm túc gật đầu. Đến góc quẹo tiếp theo, anh ta không đi theo nữa mà quay lưng rời đi. Ra khỏi câu lạc bộ, cách đó không xa là con phố lớn, xe của Sói Lớn đỗ ngay bên cạnh.

Đây không phải khu vực sầm uất, người qua đường không nhiều, các tòa nhà cũng có vẻ cũ kỹ.

“Cậu muốn ăn gì?”

Chó Lớn ngồi ở ghế sau cùng Sói Lớn, tâm trạng có vẻ tốt, đôi mắt sáng ngời, đáp: “Ăn gì cũng được.”

Xe chậm rãi đi vào đại lộ. Cuối cùng, họ dừng lại ở một quán sạch sẽ, thích hợp cho dạ dày, vì dù sao đêm qua Chó Lớn cũng uống rượu mà bụng lại trống rỗng.

Hai đàn em ngồi đợi trong xe, Chó Lớn thì chăm chú từng miếng cháo, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Cậu không thích có quá nhiều người theo, nhưng không còn cách nào khác, vì thân phận của Sói Lớn không hề tầm thường.

Bữa sáng không đủ no, Chó Lớn ăn chưa được mấy miếng đã xong, nhưng Sói Lớn cũng không định để cậu ăn quá nhiều. Món này chỉ để lót dạ, lát nữa sẽ ăn thêm thứ khác.

Nói ra thì từ khi Chó Lớn đi theo hắn, hai người ít khi có thời gian ở bên nhau lâu. Sói Lớn có việc riêng của mình, cũng không muốn Chó Lớn dính quá sâu vào đó.

Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, hắn có thể dành cả ngày để ở bên cậu. Ăn xong, hắn sẽ đưa cậu đi dạo.

Hôm nay mẹ Chó Lớn cũng khá thảnh thơi. Trước đó, bà được điều đến một nơi xa hơn, không tiện về nhà. Giờ lại được điều quay về. Nhà máy lớn khá nhân đạo, họ có chế độ làm ca sáng tối và còn cho bà nghỉ vài ngày để điều chỉnh lại giờ giấc.

Từ xa, bà nhìn thấy một người trông rất giống con trai mình. Ở cái tuổi này mắt có hơi kém, bà phải nheo mắt nhìn một lúc lâu.

Đúng là cậu con trai ít nói, hiền lành và ngoan ngoãn mà bà luôn yêu quý.

Bên cạnh cậu là một người đàn ông cao ráo, điển trai và mang khí chất lạnh lùng. Người đàn ông đó có vẻ chững chạc, còn con trai bà thì hơi ngước lên nói gì đó. Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng bà là mẹ, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình có vẻ ngọt ngào, xấu hổ đến vậy.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, mở cửa xe cho cậu vào trước. Sau khi Chó Lớn đã ngồi yên vị, hắn mới cúi người vào trong rồi đóng cửa lại. Xe từ từ lăn bánh, phía trước có tài xế.

Mẹ Chó cầm chiếc túi nhỏ mang theo mỗi khi ra ngoài, nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng không biết nên cảm thấy thế nào, một lúc sau chỉ biết thở dài.

Con trai bà quả nhiên là “thụ” rồi.

Cả đời bà lo lắng, sợ hãi, cuối cùng cậu con trai không được hoạt bát như bạn cùng trang lứa của mình cũng đã bước vào hành trình không thể thiếu của tuổi trưởng thành — hẹn hò sau lưng ba mẹ.

Để tránh ngượng ngùng, bà không gọi cậu.

“Ưm!” Trong xe, Chó Lớn bị Sói Lớn ôm lấy, vội vàng quay đầu tránh, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn, hoảng hốt nói: “Bây giờ vẫn là ban ngày mà.”

Phía trước còn có hai người nữa! Dù từ đầu đến giờ họ không nói một lời, cũng chẳng liếc nhìn lần nào, nghiêm túc như hai tảng đá, nhưng trong xe đâu có cách âm.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy.” Sói Lớn nói với vẻ mặt không cảm xúc. Đường đường là đại ca xã hội đen, dù có thèm khát đến đâu cũng không hành sự ngay trước mặt đàn em.

Tuy nhiên, điều này lại nhắc nhở hắn. Ngoài giường ra, hình như hắn chưa thử ở bất kỳ chỗ nào khác. Chủ yếu là vì Chó Lớn quá nhút nhát, đến cả những chuyện bình thường cũng không dám ngẩng đầu nhìn người, để hắn phải ép buộc cậu, nên chẳng cần phải nghĩ đến mấy trò khác.

Chó Lớn lén lườm hắn. Đâu phải cậu muốn nghĩ bậy, ai bảo Sói Lớn cứ mỗi lần lại gần là chẳng làm chuyện gì khác đâu.

Hắn cười khẽ, vòng tay ôm vai Chó Lớn, ngón tay dài mạnh mẽ nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn mình, nhắc nhở: “Đừng quên những gì cậu nói hôm qua. Tôi sẽ kiểm tra kết quả của cậu đấy. Hôm nay đã xin nghỉ rồi, nếu không làm xong sẽ phạt gấp đôi!”

“Anh… sao anh lại…” Chó Lớn mở to mắt. Hôm qua cậu tưởng đó chỉ là lời nói trong cơn giận, hơn nữa tại sao lại có chuyện phạt gấp đôi nữa chứ, có phạt bao giờ đâu!

À đúng rồi, phạt là bắt cậu nằm liệt giường mấy ngày, Chó Lớn mơ mơ màng màng nhớ lại điều đó.

“Mẹ tôi cũng không quản chuyện này của tôi.” Cậu mím môi nói.

“Giờ thì tôi quản.” Sói Lớn thản nhiên đáp, giọng điệu cứng rắn.

“Vậy… vậy tối nay tôi có cần đến biệt thự không?” Trước đó đã nói là sau khi kết thúc huấn luyện quân sự sẽ không ở ký túc xá trường nữa.

“Có.”

Chó Lớn giận mà không dám nói gì, ấm ức lên tiếng: “Đến thì không còn thời gian học đâu.”

Ở biệt thự của Sói Lớn, làm gì còn thời gian học bài nữa chứ? Không bị hắn trêu ghẹo đến nửa đêm là còn may.

“Thời gian sẽ có…” Sói Lớn cúi xuống hôn cậu một cái, mỉm cười nói: “Đâu phải lúc nào tôi cũng ở đó.”

Hắn... hắn để cậu “phòng không” một mình!

Chó Lớn ngay lập tức hiểu ra ẩn ý của hắn, càng nhìn hắn với ánh mắt đau khổ, như nhìn một gã đàn ông tệ bạc.

Sói Lớn bật cười khe khẽ. Biểu cảm trên gương mặt trắng trẻo kia quả thật quá sinh động, khiến hắn không nhịn được mà đưa tay véo một cái, rồi lại muốn luồn tay vào trong áo cậu để sờ hông.

Chó Lớn không chịu nữa, tay chân cậu quơ loạn để bảo vệ sự trong sạch, không nói gì nhưng cũng đã thể hiện rõ sự bất mãn.

“Được rồi, cậu vui là tôi vui.” Sói Lớn nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Nhưng khi tôi có ở đó, cậu nhất định phải đến, nấu cơm cho tôi.”

Chó Lớn nhanh chóng liếc hắn một cái, rồi khẽ gật đầu, lí nhí đáp: “Ừm.”

“Anh Sói, có người đang theo dõi chúng ta.” Đường phố ở đây đông người qua lại nên xe không chạy nhanh. Sau một lát, tài xế vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, nói nhỏ một câu.

Đôi mắt Sói Lớn thoáng lạnh lùng, hắn nhìn vào gương chiếu hậu. Phía bên phải quả thật có một chiếc xe màu xám bạc trông rất kín đáo, cứ hiện ra rồi lại biến mất, thoạt nhìn không có gì khả nghi.

Người bình thường tất nhiên sẽ không cảnh giác. Nhiều xe đi qua con đường này, nhưng những người trong giới thì dễ dàng nhận ra đâu là xe đi cùng đường thật, đâu là cố ý bám theo.

Chó Lớn không hiểu hết những điều phức tạp này, đầu óc đang bận nghĩ xem cậu biết nấu những món gì. Đột nhiên, cậu cảm nhận được bầu không khí trong xe trở nên im lặng, liền căng thẳng theo.

“Có nguy hiểm không?” Cậu hỏi Sói Lớn.

“Đừng sợ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Thần Thú Vị

Copyright © 2022 - MTruyện.net