Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên ngoài trời ngày càng tối. Chó Lớn ăn nhiều, như mọi khi, ăn xong là cậu tự dọn dẹp bát đũa rồi đi rửa, vừa làm vừa nghe mẹ cằn nhằn. Cậu tính tình trầm lặng, ít nói nên không đáp lại.
Hôm nay lạ là mẹ cậu không nói gì nhiều. Có lẽ là vì bà biết Chó Lớn đã có người thích, ít nhất cũng không còn lo cậu buồn bã một mình như trước.
Chó Lớn đang rửa bát đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, nhớ ra còn một việc chưa làm. Cậu vội vàng lau tay, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
——Tôi về nhà rồi.
Đây là yêu cầu của Sói Lớn. Đi đâu cũng phải báo cáo. Bình thường ở trường, cậu không học ở lớp thì cũng ở trong ký túc xá, chẳng có gì thay đổi, nhưng lần này chắc chắn phải báo cáo. Gửi xong, cậu đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục rửa bát.
Một lúc sau, có tin nhắn trả lời.
——Ngoan, vài ngày nữa tôi sẽ đến đón cậu.
“Chó Lớn à.”
Mẹ cậu đột nhiên đứng ở cửa bếp gọi. Chó Lớn giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang, vội vàng lấy tay còn ướt nhét điện thoại vào túi.
“Trời ạ, mẹ không nhìn lén đâu mà.” Mặt bà lộ vẻ không hài lòng, mang bộ dạng của một bà mẹ đã trải qua nhiều mối tình hơn số bữa cơm cậu đã ăn: “Mẹ đi ra ngoài chút xíu, lát nữa về.”
“Dạ…”
Chó Lớn lí nhí đáp, tai lắng nghe đến khi mẹ ra khỏi cửa rồi mới lau khô tay và nhìn tin nhắn của Sói Lớn.
Mặc dù khuôn mặt cậu vẫn bình thường, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lại hiện lên chút oán trách.
Tại sao lại là vài ngày nữa? Cậu cứ nghĩ Sói Lớn sẽ yêu cầu gặp ngay ngày mai chứ.
Nhưng tính cậu vốn dĩ không bao giờ hỏi han thêm. Chó Lớn cầm mấy cái bát còn lại và bắt đầu kỳ cọ mạnh tay.
Kỳ thi ở Đại học Phàn khá nghiêm ngặt, nên Chó Lớn mang mấy cuốn sách về nhà để đọc khi rảnh.
Mèo Lớn cũng đang nghỉ lễ. Cậu ta về muộn hơn Chó Lớn, mãi hôm sau mới đến nơi. Thực ra cậu ta không muốn về nhà, vì hồi cấp ba ngày nào cũng về, giờ lên đại học đột nhiên cả kỳ học không gặp, ba mẹ cậu ta nhớ quá nên cứ thúc giục cậu ta phải về.
Mèo Lớn nghịch ngợm trong mọi chuyện nhưng lại không chịu nổi tiếng cằn nhằn của người mẹ ốm yếu, thế nên cậu ta mới miễn cưỡng về nhà. Kết quả là chỉ vài ngày sau, ba mẹ cậu ta lại phàn nàn.
Rồi cậu ta tìm đến Chó Lớn, thấy cậu đang đọc sách, lập tức cảm thấy không có gì vui.
“Cậu về nhà mà chỉ làm chuyện này à.” Cậu ta ngồi xuống cạnh Chó Lớn, nói: “Thà ở lại trường còn hơn, đỡ phải chạy đi chạy lại.”
“Dù sao cũng không xa, mất có một ngày thôi mà.” Chó Lớn chẳng để tâm lắm, cậu nhìn Mèo Lớn đang ra vẻ chán chường, rồi hỏi: “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Đi dạo một chút cũng được, cậu thì có thể ở lì mãi trong nhà, còn tôi thì buồn chết mất, ở nhà vài ngày đã bị chê rồi.” Mèo Lớn cười nói: “Tôi mời cậu ăn mì nhé, phố bên cạnh nhà tôi mới mở một quán đấy.”
Nhà hai người không xa lắm, nhưng cũng chẳng gần, đi bộ mất khoảng nửa tiếng.
Chó Lớn nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được thôi.”
Quán mới mở là quán mì bò, có đủ các loại hương vị, thực đơn phong phú, xem ra đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Mèo Lớn đã đến ăn ngay ngày khai trương, khen không ngớt lời, còn nói mỗi ngày ăn một loại hương vị thì có thể duy trì được một thời gian dài.
Lúc này chưa đến giờ ăn chính, nhưng khi hai người vào thì quán đã đông được một nửa. Có thể thấy lát nữa quán sẽ chật kín người, rất náo nhiệt.
“Thấy chưa, quán này đông khách thế cơ mà. Lát nữa có khi phải xếp hàng đấy.”
Hai người đứng trước cửa nhìn một lượt rồi tìm được một bàn hai người ở góc, ngồi đối diện nhau. Mèo Lớn chỉ vào thực đơn hỏi: “Hôm qua tôi ăn cái này, cay tê tái, ngon lắm. Muốn thử không? Tôi gọi cho cậu.”
“Ừ.” Chó Lớn liếc mắt nhìn.
“Được rồi, cậu ngồi đây chờ nhé.” Mèo Lớn đứng dậy ra quầy gọi một bát cay và một bát hầm, rồi quay lại ngồi đợi.
Quán tuy không lớn nhưng có đến ba người phục vụ. Họ đợi khoảng mười phút thì hai bát mì thơm lừng được đem ra đặt trước mặt, trông rất ngon miệng.
Mì thực sự rất ngon, Chó Lớn chỉ mới ăn một miếng mà cái bụng vốn không cảm thấy đói của cậu đột nhiên réo lên.
Hai người nhanh chóng ăn xong phần của mình rồi rời khỏi quán mì.
Chưa đi xa thì điện thoại của Chó Lớn reo lên. Cậu lấy ra xem, là Sói Lớn gọi.
Cậu liếc nhìn Mèo Lớn vài lần. Mèo Lớn vẫn đang kể chuyện hài hước về những ngày đầu nhập học ở đại học, thấy điện thoại cậu reo liền hỏi: “Ai gọi vậy?”
Chó Lớn không nói gì. Mèo Lớn lập tức hiểu ra, lo lắng hỏi: “Có phải... ông trùm xã hội đen kia không?”
Cậu gật đầu. Mèo Lớn hối thúc: “Vậy cậu mau nghe máy đi.”
Nói xong, cậu ta im bặt, không thốt lên thêm lời nào nữa. Rõ ràng cậu ta rất sợ Sói Lớn, nhưng phản ứng tự nhiên của cậu ta khiến Chó Lớn thở phào nhẹ nhõm.
Sói Lớn gọi để thông báo rằng tối nay hắn sẽ đến tìm cậu. Chó Lớn không lộ chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng lại rất vui, cậu đáp lại ngắn gọn. Vì có Mèo Lớn ở bên cạnh nên cậu không tiện nói nhiều, hầu hết chỉ đáp “ừ” và “dạ.”
Thái độ hờ hững của cậu khiến Sói Lớn không hài lòng, hắn dùng giọng trầm lạnh lẽo để đùa bỡn cậu, chỉ chiếm được chút lợi thế qua lời nói rồi mới cúp máy.
Trời vẫn chưa đến chiều, nhưng Mèo Lớn rất biết ý nên đã về nhà. Cậu ta nghĩ, nếu đi cùng Chó Lớn mà lại tình cờ gặp người kia thì biết phải làm sao, nên tốt nhất là chuồn trước.
Chó Lớn một mình đi về, nghĩ rằng chiều nay sẽ không ra ngoài nữa, tiện thể mua ít đồ ăn. Chợ ngay trên đường về, không xa lắm, nên cậu có thể ghé qua luôn.
Nhưng khi đi được một đoạn, đến gần chợ, cậu cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Khu vực này người dân không giàu có, chợ cũng đông người qua lại. Cậu không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng từ khóe mắt cậu liên tục thấy một bóng dáng thấp và gầy lướt qua.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ là một sinh viên bình thường, có gì đáng để người khác theo dõi. Tiền trong người cũng không nhiều, nên cậu không mấy bận tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Mua đồ xong, cậu quay về. Đường về nhà phải qua mấy khúc cua, mỗi lần quẹo cậu lại thấy bóng dáng đó thoáng qua ở một góc.
Chó Lớn cảnh giác nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy gì bất thường. Nhưng lần này cậu cẩn thận hơn, bắt đầu bước nhanh.
Người phía sau thấy cậu tăng tốc cũng vội vã đuổi theo. Hai người cứ thế chen vào dòng người, bước đi hối hả.
“Này!”
Đột nhiên có tiếng gọi. Chó Lớn cảm thấy như tiếng gọi nhắm vào mình, cậu vô thức quay đầu lại thì thấy một người rất quen thuộc.
“Là cậu sao?”
Chó Lớn ngạc nhiên, trái tim đang căng thẳng cũng dịu xuống. Cậu nhận ra mình đã thực sự lo sợ. Nhưng không ngờ người theo dõi mình lại là Cừu Nhỏ. Họ vốn không có nhiều giao thiệp, cậu cũng không nghĩ sẽ gặp lại cậu ta.
“Sao cậu theo dõi tôi?”
“Có chuyện.” Cừu Nhỏ không hề tỏ vẻ nhẹ nhõm, cậu ta nhìn ngang nhìn dọc rồi kéo Chó Lớn sang một bên: “Cậu biết anh Sói đang truy tìm tung tích của Báo Lớn đúng chứ?”
“Tôi không biết.” Chó Lớn đáp.
“Trời ạ.” Cừu Nhỏ nhìn cậu, không hiểu nổi: “Không phải cậu vẫn đi theo anh Sói sao? Sao lại không biết chuyện này.”
Ấn tượng cuối cùng của Chó Lớn về Báo Lớn là trong lần ở sòng bạc đêm đó. Khi ấy, Sói Lớn vẫn còn chơi bời vui vẻ với gã, hai người xưng huynh gọi đệ. Sau đó thì cậu không gặp lại Báo Lớn nữa.
Cho đến lần gần đây khi gặp đám tay chân kia, Sói Lớn đã hỏi một câu: “Chúng mày là người của Báo Lớn à?” Có lẽ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì đó bất hòa, nếu không Sói Lớn cũng sẽ không nghi ngờ đám người kia như vậy.
Cừu Nhỏ thấy Chó Lớn nhìn mình mà không nói gì, cũng không quan tâm cậu có thực sự hiểu rõ không, cậu ta nói: “Thôi, cậu biết hay không cũng chẳng quan trọng. Cậu chỉ cần nói với anh Sói là tôi biết Báo Lớn đang ở đâu là được!”
“Cậu muốn tôi nhắn lại?” Chó Lớn ngơ ngác nhìn cậu ta, rồi vội lắc đầu: “Không được, tôi không dám đâu.”
“Có gì mà không dám... nếu tôi có thể tiếp cận anh Sói thì cần gì nhờ cậu giúp.”
Cừu Nhỏ còn ngạc nhiên hơn cậu. Cậu ta thông thạo tin tức, biết rằng Báo Lớn đã bị truy lùng từ rất lâu rồi, đây cũng coi như một công lớn.
Nhưng Chó Lớn lại có những lo lắng riêng. Lần trước, chỉ vì ở cùng Cừu Nhỏ một lúc mà Sói Lớn đã nổi giận, lần này bảo cậu giúp thì chẳng phải là rõ ràng cậu và Cừu Nhỏ đã gặp nhau một lần nữa sao?
“Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nói thì chính cậu cũng gặp nguy đấy!”
Chó Lớn cảnh giác nhìn cậu ta: “Cậu định làm gì?”
Cừu Nhỏ còn thấp hơn cậu một chút, trông không có vẻ gì là đe dọa. Thấy ánh mắt của Chó Lớn nhìn mình như vậy, cậu ta nói: “Không phải tôi định làm gì đâu, là Báo Lớn đã nhắm vào cậu rồi. Tôi mới bị bắt đi đánh một trận đấy, cái đồ khốn nạn đó.”
Nói đến đây, Cừ Nhỏ lại nổi giận. Cậu ta ghét nhất là bị đánh vào mặt, nghĩ lại vẫn thấy đau, đưa tay sờ sờ.
“Nói chung, bây giờ cậu đang theo anh Sói, Báo Lớn chắc chắn sẽ tìm cơ hội bắt cậu. Nếu cậu không nói, lỡ bị gã bắt được thì thảm lắm.”
Chó Lớn nghĩ đến đám người cầm dao lần trước, vẫn còn thấy sợ, nhưng cậu vẫn lắc đầu: “Anh Sói không thích tôi dính vào mấy chuyện này.”
“Cậu!” Cừu Nhỏ trừng mắt nhìn cậu.
“Tôi đi đây, cậu đừng theo tôi nữa.” Chó Lớn làm như không thấy vẻ mặt của cậu ta, quay lưng bỏ đi.
“Coi như tôi xin cậu được không?” Giọng Cừu Nhỏ mềm hẳn đi, vội kéo cậu lại: "Tôi đã đi loanh quanh tìm cậu mãi mới gặp, chỉ cần nói một câu thôi! Tôi đảm bảo là dạo gần đây anh Sói vẫn đang cho người đi tìm Báo Lớn, nếu cậu nói ra, anh ấy nhất định sẽ vui lắm. Báo Lớn trước đây cũng là một tay lớn, giờ thì sụp đổ rồi, nhưng vẫn còn nhiều người theo gã, biết đâu một ngày nào đó gã lại ngấm ngầm giở trò thì sao.”
Chó Lớn bị Cừu Nhỏ kéo lại. Ban đầu cậu không muốn nghe, nhưng câu nói cuối cùng khiến cậu do dự.
“Liệu có gây nguy hiểm cho anh Sói không?”
“Đương nhiên rồi, giờ trên giang hồ làm gì có chuyện sống chung hòa bình.”
Mắt Cừu Nhỏ ánh lên vẻ vui mừng, lại thở dài: “Mặc dù tôi anh sợ Sói, nhưng vẫn tốt hơn là cái đồ tiểu nhân Báo Lớn kia. Vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé!”
“Tôi có đồng ý đâu.” Chó Lớn nhìn cậu ta.
“Cậu còn do dự gì nữa, tôi nói thật cho cậu biết, Báo Lớn đã đe dọa tôi phải bắt cậu nộp cho gã. Nếu tôi không lanh lẹ, không biết liệu gã có tha cho tôi không. Chưa biết chừng vài ngày nữa người theo dõi cậu không phải tôi mà là người của Báo Lớn rồi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");