Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện
  3. Chương 49
Trước /58 Sau

Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mẹ nó, có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi.” Bên ngoài hỗn loạn, Chim Lớn đã hết đạn nhưng chẳng có thời gian để nạp lại, anh ta bắn vài phát súng không đạn để dọa bọn chúng, sau đó vứt súng đi, kéo lấy một người bên cạnh làm vũ khí.

“Xin lỗi ông em nhé!”

“A!” Người đó hét lên thảm thiết, dùng thân mình đỡ một nhát dao của đồng bọn, mông bị rạch một vết to.

Chim Lớn liếc nhìn quanh, thấy năm người kia cũng chẳng khá khẩm hơn gì, khó khăn lùi lại vài bước, rồi lại nhìn vào bên trong nhà kho. Lờ mờ thấy được bóng dáng Sói Lớn bị mấy người vây quanh nhưng tình hình trông có vẻ tốt hơn bên họ rất nhiều.

“Mẹ kiếp, cái thằng Gấu Lớn vô dụng, đến trễ thế này. Về tao xử mày luôn.”

Chó Lớn nhắm chặt mắt, đầu vùi vào cổ Sói Lớn, xung quanh là tiếng gió rít vù vù nhưng cậu vẫn không mở mắt ra. Vì ôm quá chặt, vết thương trên cổ tay cậu đau nhói nhưng cậu không buông lỏng.

Sói Lớn bảo cậu ôm chặt, cậu liền ôm rất chặt.

Cuối cùng, thứ kia không rơi xuống người cậu. Cậu cảm nhận được Sói Lớn rất nhanh đã xoay người, né tránh. 

Hoằng Lớn từ lúc Sói Lớn vào đã luôn tìm cơ hội để bắn, nhưng Chó Lớn bám chặt trên người hắn, muốn bắn trúng rất khó khăn.

Mặc cho hắn ta không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, Hoằng Lớn vẫn không khỏi cảm thấy bực bội. Thời gian gần đây hầu như hắn ta liên tục chạy trốn, đặc biệt là đêm Báo Lớn chết, hắn ta nhìn thấy Báo Lớn trừng mắt, miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra được.

Nhưng Hoằng Lớn đã nhìn ra, Báo Lớn muốn Sói Lớn chết.

Nếu hắn ta có thêm vài viên đạn!

Chỉ cần thêm một viên!

Mẹ kiếp!

Đám heo ngu ngốc bên ngoài cứ đâm đầu vào đám Chim Lớn mà không nhận ra kẻ đáng chết nhất là ai. Đợi đến khi đồng bọn của Sói Lớn đến, tất cả sẽ tiêu đời.

Lúc đó, có lẽ hắn ta cũng không chạy thoát, nhưng hắn ta vẫn không lên tiếng.

Có thể nói từ đầu hắn ta đã không tính đến chuyện có thể rời đi an toàn. Nếu còn sống được thì tốt, chết cũng không sao.

Nhưng với điều kiện là Sói Lớn cũng phải chết.

Trên sàn nhà kho nằm la liệt vài tên đang rên rỉ, không bò dậy nổi. Chân của Sói Lớn còn lợi hại hơn cả nắm đấm. Một cú đá ra, nếu không gãy xương thì cũng đau đến mức chỉ có thể lăn lộn. Đối diện ánh mắt của hắn, ai nấy đều sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, lại có vài người lao lên. Chó Lớn không nhìn, cậu hoàn toàn tin tưởng Sói Lớn. Dù bây giờ Sói Lớn có dùng cậu để đỡ dao, cậu cũng chỉ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Ánh sáng xung quanh đột nhiên sáng lên, họ đã ra ngoài. Tiếng hò hét lớn dần, tràn ngập trong tai Chó Lớn, không biết từ hướng nào cũng giống nhau.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cậu cảm thấy động tác của Sói Lớn dần chậm lại. Xung quanh vẫn còn rất ồn ào nhưng khác với sự hung hãn trước đó, giờ đây trong tiếng hò hét đã có chút hoảng loạn.

Gấu Lớn dẫn người đến nơi.

“Mày đi bên kia! Mày, đi bên đó!” Gấu Lớn vừa đến đã không cần tìm đường, chỉ cần nghe tiếng hò hét là tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gã đàn ông vạm vỡ thường ngày giờ cũng có phần oai phong, đè giọng xuống chỉ huy.

Vừa nói, Gấu Lớn vừa tiến về phía Chim Lớn, tiện chân đá văng kẻ định đánh lén từ phía sau, sau đó đến bên Chim Lớn giải cứu anh ta.

“Mẹ kiếp, cuối cùng mày cũng đến! Đường tắc à?”

Gấu Lớn tìm kiếm ở khu vực ngược lại nên đến trễ, Chim Lớn chẳng biết ơn gì, cười nham hiểm rồi nhấc chân đá qua, bị Gấu Lớn né được, anh ta thuận thế đá vào chỗ hiểm của kẻ cầm dao trước mặt.

Tình thế lập tức đảo chiều, những người bị thương của Chim Lớn được đưa đi nghỉ ngơi, một đám người mới gia nhập chiến cuộc, khí thế lập tức áp đảo đối phương.

Vẫn có một vài kẻ nhân cơ hội nhắm vào Sói Lớn, nhưng tất cả đều thất bại, xung quanh nằm la liệt người. Chẳng bao lâu sau, những kẻ còn chạy được đã biến mất, không chạy nổi thì đều bị bắt.

“Xuống đi.” Sói Lớn quay đầu nói: “Không sao rồi.”

Lúc này Chó Lớn mới từ từ mở mắt, hai chân chạm đất, nhưng tay vẫn ôm chặt cổ Sói Lớn. Cậu thấy Sói Lớn đang nhìn mình: “Suýt nữa là em siết chết anh rồi đấy.”

Nghe vậy, mặt cậu đỏ bừng.

“Anh Sói, anh không sao chứ?” Gấu Lớn bước lên hỏi.

Mọi chuyện dường như đã lắng xuống, Gấu Lớn liếc nhìn người vẫn còn ôm chặt Sói Lớn, trong lòng không khỏi cảm thán.

Chim Lớn cũng ôm vết thương bước tới, nhìn Chó Lớn cũng cảm thán không kém.

Ai mà ngờ Sói Lớn lại có thể làm được đến mức này? Dù trước đây Sói Lớn có thể hiện thích Chó Lớn đến đâu, trước sự việc hôm nay, anh ta vẫn nghĩ đó chỉ là một nhân tình được quan tâm.

“Chắc đây là đám tay chân trung thành cuối cùng của Báo Lớn rồi. Giải quyết hết một lần thế này, sau này đỡ phiền phức.” Chim Lớn hừ lạnh mấy tiếng.

Sói Lớn nhìn họ: “Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, chắc chắn có người dân ở xa đã phát hiện. Nhanh chóng dọn dẹp hiện trường đi.”

“Được.” Gấu Lớn quay đầu nhìn Chim Lớn: "Mày còn đứng đó làm gì, tao ở lại được rồi, mày đi bệnh viện đi.”

Chim Lớn nhướng mày nói: “Khó khăn lắm tao mới trụ được đến cuối, mày vừa tới là tao phải xuống sân à?”

“Vậy mày cứ chịu đau đi.” Gấu Lớn thấy anh ta nhăn mặt thì tốt bụng nhắc nhở. Bình thường tên này không nghiêm túc cũng thôi, lúc này còn lôi mấy thứ vớ vẩn ra nói.

Chó Lớn không dám dựa gần Sói Lớn trước mặt họ, cậu buông tay ra, đứng sang một bên. May mắn là chân đã không còn mềm nhũn, cậu đứng thẳng, không làm trò cười trước mặt mọi người.

“Ê." Chim Lớn nhìn cậu cười trêu: “Tôi không ngại đâu, thấy hoài mà.”

Chó Lớn liếc anh ta một cái, cũng không giận nổi, dù sao lý do gián tiếp khiến anh ta bị thương cũng là vì cậu.

“Đi bệnh viện thôi.” Sói Lớn nói, rồi cầm lấy tay Chó Lớn. Da tay cậu bị rách một mảng lớn, may mà không tổn thương đến xương. “Đau không? Còn chỗ nào bị thương không?”

“Không đau.” Chó Lớn đáp, thấy hắn chuẩn bị kéo áo mình lên kiểm tra, cậu vội vàng nói: “Hết thật rồi mà.”

Sói Lớn rõ ràng không tin lời cậu, nhìn cậu với vẻ mặt không mấy hài lòng, nhưng hắn không tiếp tục, thay vào đó nhíu mày hỏi: “Ai đã dùng điện thoại của em để gọi?”

Trên đường tới đây, những kẻ hắn gặp đều rất bình thường, ra tay do dự, ánh mắt lấm lét, hoàn toàn không giống với giọng nói quả quyết và liều mạng trong điện thoại.

Chó Lớn nghe hắn hỏi vậy mới sực nhớ ra, từ lúc Sói Lớn vào nhà kho, cậu căng thẳng một lúc rồi lại mừng rỡ ôm lấy hắn, khiến cậu quên bẵng đi người kia.

Lúc đó, cậu bị đánh ngã xuống đất, co người lại, không để ý đến những thứ khác, nhưng dường như cậu cảm thấy người đó đã lên tầng hai của nhà kho.

“Hình như...”

Chó Lớn không chắc mình có nhớ nhầm không, nhìn về phía đó. Họ đang đứng rất gần nhà kho, từ khoảng cách này có thể dễ dàng nhìn thấy một vật gì đó đen ngòm.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Hoằng Lớn chĩa súng vào mình trên xe taxi để uy hiếp.

Là súng.

Trong tay người đó có súng.

Chó Lớn chưa kịp nói hết câu, theo phản xạ lao đến ôm chặt lấy Sói Lớn. Đây có lẽ là khoảnh khắc cậu phản ứng nhanh nhất từ khi lớn lên. Sói Lớn còn chưa kịp đỡ lấy cậu, thì ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên phá tan sự yên tĩnh trong tòa nhà cũ.

“Pằng——!”

Kèm theo đó là âm thanh viên đạn xuyên vào cơ thể và tiếng rên đau đớn của Chó Lớn.

Phát súng này không ai ngờ tới. Máu tươi lập tức nhuộm đỏ lưng Chó Lớn, cậu cảm nhận được chất lỏng đang rỉ ra.

Sói Lớn còn chưa kịp nhìn xem cậu thế nào, thì trong lúc Chim Lớn và Gấu Lớn chưa kịp phản ứng, hắn đã đen mặt, liên tiếp bắn ba phát về phía đó, nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ.

Vẫn còn người nấp!

Gấu Lớn bừng tỉnh, lập tức xoay người chạy vào nhà kho, tìm thấy cầu thang rồi leo lên. Anh ta nhìn thấy Hoằng Lớn đã trúng đạn chết ngay bên cạnh cửa sổ duy nhất ở trên tầng. Hai phát súng, một trúng cổ họng, một trúng ngực, đều là những vết thương chí mạng.

Mặt Chó Lớn tái nhợt, dựa vào người Sói Lớn, nói: “Anh Sói, có… có phải em sẽ chết không?”

“Câm miệng.” Sói Lớn mặt mày u ám, cúi người bế cậu lên. Viên đạn đó nhắm thẳng vào tim Sói Lớn, ai ngờ Chó Lớn lao lên, vai cậu vừa vặn chắn lại.

May mà chỉ trúng vai.

Chim Lớn cũng không còn tâm trạng đùa nữa, quay người lập tức gọi người lái xe tới. Khu vực này đường hẹp, xe khó vào, đến khi xe tới, thì Chó Lớn đã ngất đi vì mất máu quá nhiều rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mùa Hoa Nở

Copyright © 2022 - MTruyện.net