Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sói Lớn một tay đè lên lưng cậu, ép cậu sát vào mình. Chó Lớn vùng vẫy nói: “Em đi làm bữa sáng.”
“Chờ một lát.”
Vì mới vừa thức dậy, giọng hắn trầm khàn đầy ám muội, khiến Chó Lớn ngoan ngoãn không nhúc nhích. Kết quả là sói Lớn đưa một tay xuống phía dưới, cậu lập tức mở to mắt, chặn lấy tay hắn.
Không ngờ tối qua đã điên cuồng như thế, vậy mà vừa dậy hắn lại muốn nữa sao?! Cậu không chịu nổi, cảm giác cơ thể như bị rút cạn sức lực.
“Sắp đến giờ học rồi.” Chó Lớn ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nói: “Tối nay bù được không?”
“Anh có nói muốn làm gì đâu.” Sói Lớn liếc nhìn cậu, khóe môi nhếch lên, ghé sát thì thầm: “Chỉ là sờ một chút thôi.”
Anh... anh sẽ làm nó cứng lên mất.
Chó Lớn thầm bực bội nhưng không dám nói gì, cắn răng nhảy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo, vừa chưa kịp chỉnh trang đã vội chạy ra ngoài.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu nấu chút cháo trắng và ăn một ít. Thấy Sói Lớn chậm rãi bước xuống, cậu lại chuẩn bị cho hắn một bát, cẩn thận đặt trên bàn.
Sói Lớn vừa mới thay áo sơ mi, chỉ cài qua loa hai chiếc cúc. Khi hắn bước xuống cầu thang, tà áo lay nhẹ theo từng bước chân, để lộ cơ bụng quyến rũ. Chó Lớn nhìn thoáng qua rồi lập tức quay mặt đi, vẻ mặt ngại ngùng.
“Anh nhớ ăn đấy.”
Nói xong, cậu liền vội vã ra ngoài, còn chào hỏi người anh trông đêm ngoài cửa.
Buổi sáng có hai tiết học, chiều lại có một buổi hội thảo, Chó Lớn và Tê Giác cùng Trâu Lớn tranh được một chỗ ngồi, vừa đủ cho bốn người.
Mặc dù giáo sư đã lớn tuổi, giọng nói lại rất vang, bình thường từ trước ra sau lớp ai cũng nghe rõ mồn một. Nhưng hôm nay hội trường quá rộng, ông phải dùng đến micro, cả giảng đường rền vang giọng nói đầy nhiệt huyết của ông.
Lúc gần kết thúc, Rồng Nhỏ len lén ghé lại hỏi: “Lát nữa đi thư viện không? Chó Lớn, cậu phải đẩy nhanh tiến độ lên đấy. Lần trước thầy bảo chúng ta viết một bài luận, cậu còn chưa tìm tư liệu đúng không?”
“Ừm.” Chó Lớn sững người, mới nhớ ra, nghiêm túc gật đầu, vội hỏi: “Cậu có đi không?”
“Có chứ.” Rồng Nhỏ ngại ngùng đáp: “Trâu Lớn và Tê Giác bắt đầu từ sớm rồi, chỉ còn tôi với cậu thôi.”
Trâu Lớn liếc nhìn Rồng Nhỏ: “Kéo cậu đi sớm mà cậu không chịu, giờ muộn rồi lại chẳng có chỗ.”
“Chẳng phải tại tôi không dậy nổi sao, Trâu Trâu đáng yêu, giúp tôi và Chó Lớn mang bữa tối nhé?”
“Biến, nghe mà nổi da gà.”
Rồng Nhỏ thích làm nũng, ỷ vào khuôn mặt đáng yêu của mình, mỗi lần nhờ vả đều gọi những biệt danh như Trâu Trâu, Tê Tê, Cún Cún.
Vừa kết thúc buổi hội thảo, Rồng Nhỏ đã kéo Chó Lớn chạy như bay ra ngoài. Buổi hội thảo này có nhiều lớp tham gia, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cũng muốn đến thư viện, phải nhanh tay thì mới có chỗ.
“Đợi, đợi đã…”
Từ hội trường đến thư viện khá xa, Chó Lớn chạy theo sau thở hổn hển, mãi mới đến nơi. Hai người lại leo thêm hai tầng lầu nữa. Người ngồi hết một nửa trong thư viện, bọn họ liền chậm rãi bước vào, nhanh chóng chiếm được một chỗ ngồi.
Rồng Nhỏ thì thầm: “Cậu yếu quá, còn thua cả tôi, phải tập luyện rồi.”
Chó Lớn vẫn chưa kịp điều hòa hơi thở, nhưng cũng gật đầu đồng ý: “Có cơ hội sẽ tập.”
“Phòng thể chất có mấy dụng cụ tập luyện, nhưng bình thường đều bị chiếm hết.” Rồng Nhỏ cúi đầu xoa bụng, thở dài: “Tôi chỉ mong có thể tập cho ra cơ bụng.”
Chó Lớn nhìn sang Rồng Nhỏ. Đôi mắt cậu ấy đen láy sáng ngời, tóc hơi xoăn, không biết là do tạo kiểu hay là tự nhiên, dáng người không cao, trông như một thiếu niên chưa trưởng thành.
“Cậu tập cơ bụng làm gì?” Cậu phức tạp hỏi.
“Tôi thích mà.” Rồng Nhỏ tự hào đáp.
“Suỵt.” Người trực thư viện nhíu mày nhìn họ từ kệ sách, ra hiệu im lặng.
Hai người vội tách ra, mỗi người lo xem sách của mình. Chó Lớn lục lọi giữa các kệ sách một lúc, rút ra một cuốn rồi quay lại chỗ ngồi, mở sách ra đọc.
Họ ngồi đó suốt ba tiếng đồng hồ, tới tận lúc ăn tối thì Trâu Lớn nhắn tin, bảo rằng nếu về muộn thì thức ăn sẽ nguội.
Chó Lớn đứng dậy thu dọn, mấy cuốn sách cậu đọc dở cũng mượn đem về.
Trên đường về, cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Ở cạnh Sói Lớn lâu ngày, sự cảnh giác của cậu tăng lên không ít. Chó Lớn quay đầu lại nhìn, thấy có một người mặc đồ thể thao, lén lén lút lút trốn sau bồn hoa.
Tên đó trông rất gian xảo, cứ nhìn chằm chằm cậu.
Chó Lớn sợ bị theo dõi, tim đập thình thịch. Cậu kéo Rồng Nhỏ, bước chân nhanh hơn.
“Chúng ta về nhanh thôi.”
Rồng Nhỏ chẳng để ý đến việc cậu đột nhiên tăng tốc, cũng chạy theo. Ai ngờ tên phía sau thấy bọn họ liền tăng tốc chạy theo.
“Ê! Không phải cậu là người từng hỏi tên Chó Lớn sao?!”
Rồng Nhỏ bất ngờ nhận ra, hét lên một tiếng.
Chó Lớn nhớ lại lời Trâu Lớn nói, có người từng hỏi về cậu khi cậu xin nghỉ. Nhưng người gầy gò trước mặt này, cậu không hề quen biết, cũng chưa từng gặp qua.
“C-c-chào cậu.” Người đó vừa bị phát hiện liền lúng túng, tay phải gãi lên cánh tay trái, trông rất ngượng ngùng.
“Chó Lớn.” Rồng Nhỏ vỗ vai cậu: “Chính là cậu ta.”
Chó Lớn bất đắc dĩ, đành nhìn người đó hỏi: “Cậu tìm tôi à?”
“Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Người nọ nhìn Chó Lớn chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, khiến cậu rất khó chịu. Cậu không muốn để Rồng Nhỏ đi, nhưng người kia lại có vẻ như không định nói gì nếu Rồng Nhỏ còn ở đây, ánh mắt kiên quyết rằng sẽ tiếp tục theo dõi nếu không được nói riêng. Rồng Nhỏ đành phải về trước.
Chó Lớn nhìn qua dáng người cậu ta, gầy guộc, trông có vẻ yếu ớt. Nếu đánh nhau, cậu chắc có thể chạy thoát.
Ánh mắt cậu ta càng sáng hơn, không nói thì thôi, vừa mở miệng đã vô cùng kích động: “Thật ra, thật ra tôi, thật ra tôi rất thích cậu! Tôi đã để ý cậu từ hồi huấn luyện quân sự rồi, nhưng tôi không dám nói chuyện với cậu. Tôi đã chú ý đến cậu rất lâu, thật đấy. Mỗi ngày cậu đi qua con đường rải đá, đi ăn, đi học, tôi đều biết.”
Chó Lớn nhìn cậu ta, từ kinh ngạc đến sợ hãi, hoàn toàn không cảm nhận được chút tình cảm nào từ cậu ta. Cậu ta vẫn tiếp tục nói: “Nhưng thời gian trước cậu làm gì vậy? Tôi chờ mãi mà không thấy cậu đâu, phải hỏi thăm bạn cùng phòng của cậu. Hôm nay cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi!”
“Cậu… vẫn luôn theo dõi tôi?” Chó Lớn mở to mắt hỏi.
Người kia nhìn cậu đầy mê đắm: “Nhìn cậu trực tiếp lại càng đẹp hơn. Tôi quyết định rồi, từ nay về sau tôi sẽ không nấp trong bóng tối nữa. Tôi thích nhìn cậu như thế này. Tôi có thể theo đuổi cậu không?”
“Không thể!” Chó Lớn lập tức từ chối, sợ rằng cậu ta sẽ tiếp tục bám theo, cố giữ giọng bình tĩnh: “Tôi đã có người mình thích rồi, chúng tôi đang ở bên nhau. Đừng theo dõi tôi nữa.”
“Tại sao? Dù không thể ở bên nhau, tôi cũng muốn mãi mãi được nhìn thấy cậu.”
Chó Lớn hiểu ra, đây đúng là một tên thần kinh. Cậu không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ đi. Người kia vẫn đứng phía sau hét lên: “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn lại.
Hai ngày sau đó, Chó Lớn đều nhìn thấy bóng dáng cậu ta, giống như một cây sào tre cứ lẽo đẽo theo cậu không rời. Dù là lúc ăn cơm, đi học hay đến thư viện, cậu nghi ngờ cậu ta đã có thời khóa biểu của mình.
Hơn nữa, người này không thích nói chuyện trực diện, chỉ thích lén lút theo dõi cậu. Trước đây cậu ta ẩn nấp rất kỹ, nhưng từ khi bị phát hiện thì không còn giấu giếm nữa.
Có lần cậu ta còn bám theo vào nhà vệ sinh, đuổi không đi, dọa cũng không sợ, khiến Chó Lớn đau đầu. Nhưng ít nhất cậu ta cũng biết kiềm chế, vì Chó Lớn đã nói rõ nhiều lần là sẽ không thích cậu ta, và cậu đã có người yêu.
Cậu ta còn nói là không tin, vì chưa bao giờ thấy Chó Lớn thân mật với ai, nghĩ rằng cậu chỉ nói dối để lừa mình.
Dạo này, Chó Lớn về nhà khá sớm, vì muốn tránh xa cây sào tre kia. Gần đây Sói Lớn cũng không có việc gì trên đường, gần như ngày nào cũng về sớm, sự vui vẻ khi sống cùng Sói Lớn khiến Chó Lớn quên đi mọi phiền não khác.
Buổi tối, sau khi kết thúc một trận vận động xấu hổ, Sói Lớn ôm Chó Lớn, véo má cậu hỏi: “Sao dạo này anh thấy em u uất thế, nhóc con?”
“Có sao?” Tay nhóc con đang đặt trên bụng hắn, lười biếng xoa xoa. Từ khi lớn gan hơn, cậu đã dám thoải mái chạm vào hắn như vậy.
Thật ra cậu cũng có chút bực bội, nhưng chỉ khi ở trường mới phiền não. Về đến nhà, chỉ cần nhìn thấy Sói Lớn là đầu óc cậu như trống rỗng, không ngờ Sói Lớn lại phát hiện ra.
“Không có gì.” Chó Lớn né tránh ánh mắt hắn, cậu không định kể cho Sói Lớn nghe về gã thần kinh kia.
Sói Lớn híp mắt, nâng cằm cậu lên: “Thật không?”
“Ừm.” Cậu gật đầu cẩn thận.
Sói Lớn cười nhẹ, không hỏi nhiều nữa, chuyển sang chuyện khác: “Mỗi ngày em về lại ngồi đọc sách rất lâu, sắp thi rồi à?”
“Ừ.” Chó Lớn đáp: “Một tuần nữa.”
“Cố gắng lên.” Hắn cúi xuống trao cho Chó Lớn một nụ hôn sâu.
Trong sòng bạc có một cao thủ, được gọi là Anh Thỏ. Nói là cao thủ nhưng cũng không phải trận nào cũng thắng, nhưng trong một trăm trận có thể thắng hơn chín mươi, phá kỷ lục của sòng bạc.
Hôm đó, Anh Thỏ mời Sói Lớn lập bàn đấu, muốn thử sức vài ván với hắn. Sói Lớn vui vẻ nhận lời, thắng thua đối với hắn không quan trọng. Anh Thỏ có uy tín rất tốt trong khu vực này, nên Sói Lớn cũng nể mặt.
Chó Lớn vừa hết tiết học, vừa ra khỏi lớp thì điện thoại đã reo, là Sói Lớn gọi. Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng mỗi lần thấy cuộc gọi của hắn, tâm trạng cậu vẫn luôn bừng sáng.
“Alo?” Cậu mỉm cười, nghe thấy giọng cười trầm thấp từ đầu dây bên kia.
“Hết giờ rồi à? Anh đang ở gần trường em.”
Đây là lần đầu Sói Lớn đến đón cậu, Chó Lớn lập tức gật đầu: “Hết rồi, anh ở đâu?”
“Cổng Bắc.”
Cậu cúp máy, nói với Rồng Nhỏ một câu rồi nhờ cậu ấy mang đồ về phòng giúp, sau đó chạy nhanh về phía cổng Bắc.
Vì quá vội vàng, cậu không để ý thấy cây sào tre kia lại đang lén lút bám theo phía sau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");