Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
20
Tôi đang không biết phải trả lời thế nào, mẹ tôi đã bước ra.
Bà ấy nhìn thẳng qua thấy Tần Mộ Thanh trong xe:
"Mộ Thanh, tại sao em lại đưa con bé về?"
Tần Mộ Thanh ngữ khí lãnh đạm:
"Nên làm, tiểu cô nương buổi tối đi một mình không an toàn."
“Em chiều con bé quá rồi.”
Bùi nữ sĩ niềm nở chào hỏi anh ta:
"Em đã tới rồi, ăn tối ở đây đã rồi đi, hôm nay anh rể cậu mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
Tôi chịu không nổi:
"Mẹ, anh ta là ông chủ lớn, rất bận."
"Được.” Tần Mộ Thanh ngược lại đi đồng ý.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, anh bình tĩnh bước xuống xe, không nhìn tôi, bước theo sau mẹ tôi vào nhà.
Bùi nữ sĩ gọi tôi, "Con không tính vào nhà sao, còn đứng trước cửa làm gì vậy?”
Tôi tức giận xông vào nhà, bà ấy nhìn thấy tôi ôm đống đồ, bà ấy kêu lên:
"Sao con lại mang hết đồ về nhà vậy?”
"Con không làm nữa.” Tôi chạy lên lầu,
“Bữa tối con cũng không ăn cơm đâu, đừng gọi con”.
"Cái con bé này, vừa trở về liền như con nhím, ai lại chọc con?"
Liếc mắt nhìn, tôi thoáng nhìn Tần Mộ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha uống trà với ba tôi, ăn mặc bảnh bao và tao nhã, chỉ có tôi cảm thấy ớn lạnh sao?
"Nói cho mẹ nghe, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mẹ tôi liên tục hỏi.
Tôi bực mình quá, để khiến bà ấy hoàn toàn bó tay, không bắt tôi đến chỗ làm của Tần Mộ Thanh nữa.
Tôi nghiến răng, chỉ vào Tần Mộ Thanh nói:
"Anh ta ngủ với con xong lại không muốn chịu trách nhiệm, cho nên con muốn nghỉ việc."
“Cái gì?” Giọng nói the thé của Bùi nữ sĩ như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi vậy.
"Pa-", tách trà trong tay ba tôi trực tiếp rơi xuống đất, ông sững sờ.
Tần Mộ Thanh áp môi vào tách trà và nhìn tôi với ánh mắt xa xăm.
Bùi nữ sĩ hết nhìn Tần Mộ Thanh, rồi lại nhìn tôi, nuốt nước bọt nói:
"Chuyện này có thật không? Xảy ra khi nào vậy?"
Tôi làm bộ thành khẩn nói:
“Thật ra là tháng trước lúc đi công tác.”
Mặt bà ấy tái nhợt, đứng đó im lặng hồi lâu.
Bà ấy nhất định đang nhớ tới hành vi bất thường của tôi khi đi công tác về, bà ấy đột nhiên hét lên:
"Tần Mộ Thanh, nói cho chị biết, những gì con bé nói có phải là sự thật không?”
Trong lòng tôi ngây ngẩn cả người, Tần Mộ Thanh, cho anh kiêu ngạo, để xem lần này anh sẽ làm như thế nào?
Trên đầu là ngọn đèn pha lê ánh bạc lấp lánh, Tần Mộ Thanh chậm rãi đặt chén trà xuống, tựa hồ đang cân nhắc, ánh mắt tối sầm lại.
Bùi nữ sĩ tựa hồ không còn bình tĩnh nữa, đối với bà ấy, không phủ nhận chính là thừa nhận.
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi vội vã chạy vào bếp, trên tay cầm một con dao làm bếp sáng loáng đi ra.
"Được lắm Tần Mộ Thanh tôi coi cậu như em trai, vậy mà cậu lại dám ngủ với con gái tôi.”
Bùi nữ sĩ đi về phía Tần Mộ Thanh với một con dao phay đó.
Ba tôi sợ đến mềm nhũn cả chân, ông ấy quỳ xuống đất ôm chân bà ấy:
"Vợ à, bình tĩnh, bình tĩnh đã!”
“Tôi không bình tĩnh được.” Bùi nữ sĩ vung con dao, liều mạng lao vào Tần Mộ Thanh.
Là kẻ chủ mưu, tôi cảm thấy hả hê một chút nhưng cũng có chút áy náy, thừa dịp lúc này hỗn loạn, tôi di chuyển cẩn thận, định lẻn lên lầu trốn trong phòng.
Mắc một cái, bị Tần Mộ Thanh nhìn chằm chằm.
Anh nhìn tôi thật sâu, rồi chậm rãi đứng dậy.
Bình tĩnh nói: "Ừm, đã ngủ rồi, tôi muốn kết hôn, nhưng cô ấy không chịu chịu trách nhiệm."
21.
Tôi há hốc miệng và không thể cười nổi nữa.
Nói về sự tàn nhẫn, đó chắc chắn là Tần Mộ Thanh.
Tôi thực sự không ngờ anh ta lại ra tay như vậy, ngược lại tôi lại trở thành một tiện nữ, ăn xong phủi đít?
Đầu óc tôi trống rỗng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Bùi nữ sĩ không ngờ tới được, choáng váng một hồi, con dao rơi xuống đất "rầm" một tiếng.
Bà ấy ôm lấy ba tôi và khóc:
"Lương ca, tim em rất đau, phải làm sao để bình tĩnh lại đây?.”
Tôi biết mình gặp rắc rối lớn nên mở miệng giải thích:
“Ba, mẹ, không phải sự thật...."
"Nó đã thừa nhận hết rồi, còn còn muốn lừa mẹ?”
Bùi phu nhân nước mũi chảy ròng ròng mắng tôi và Tần Mộ Thanh,
"Nghiêu Nghiêu ngu dại nhưng cậu là trưởng bối, sao có thể làm ra chuyện đó với con bé?”
Tôi không nói nên lời.
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng ba tôi đã mắng:
"Con về phòng đi."
Cứ ở trong tình trạng này thật sự rất xấu hổ, tôi thầm thở dài rồi bước lên lầu, giọng nói của Tần Mộ Thanh nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
Bây giờ anh ta trông giống như một quý ông:
"Đó là lỗi của tôi."
Bùi nữ sĩ hỏi: "Đây có phải là suy nghĩ nhất thời không?”
Tần Mộ Thanh trầm giọng nói:
"Không, em đã suy nghĩ về điều đó vài năm rồi. Lúc trước cô ấy còn trẻ, em vẫn luôn cảm thấy mình như phạm tội."
Tim tôi không khỏi đập thình thịch, đầu óc rối bời không nghĩ được gì.
Liền trốn vào trong phòng, tôi đứng dựa lưng vào cửa một lúc lâu trước khi thả mình xuống giường, cảm thấy khó mà bình tĩnh lại.
Suy nghĩ ngày càng xa xăm.
Tôi từ nhỏ đã là một cô gái mỏng manh, mẹ luôn cưng chiều tôi hết mực, cũng nuôi dạy tôi theo tiêu chuẩn của một tiểu công chúa.
Đúng vậy, luôn chiều chuộng tôi, chưa từng để tôi chịu thiệt thòi một chút nào.
Họ vẫn luôn bao bọc tôi như vậy, nhưng khi tôi học cấp ba năm đó, Bùi nữ sĩ gặp phải một số vấn đề về sức khỏe, ba rất đau lòng.
Ông ấy nói đời người vô thường, không biết ngày mai sẽ thế nào, ông ấy sợ về sau sẽ tiếc nuối nên muốn đưa mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới để sống thế giới của hai người.
Bà mẹ gửi tới sang cho Tần Mộ Thanh chăm sóc, khi đó anh ta vẫn còn là một công tử ăn chơi phóng túng, đang học nghiên cứu sinh, một chút cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh ta vui chơi hưởng lạc.
Anh ta rất ít khi quan tâm đến tôi, càng không thích có dì và bảo mẫu ở trong nhà, một cô gái năm ngón tay chưa xuống bếp bao giờ, muốn ăn cái gì thì chỉ có thể dựa vào đồ ăn bên ngoài.
Lúc đó tôi rất rụt rè.
Một con gián hoặc chuột có thể làm tôi sợ đến phát khóc, nghĩ lại thôi đã thấy khó thở.
Khi ở nhà, mỗi khi trời mưa to sấm chớp, tôi lại ôm gối đến ngủ với mẹ.
Nhưng khi tôi đến nhà Tần Mộ Thanh, ở một mình trong căn biệt thự rộng đó, mỗi đêm khi đi ngủ tôi luôn cảm thấy sợ hãi.
Những cơn mưa mùa hè đặc biệt thường xuyên, và một đêm có sấm chớp, bầu không khí kinh hoàng giống như ngày tận thế mà tôi thấy trong phim.
Tôi vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa ôm gối đi tìm Tần Mộ Thanh
Khi đó tôi thuần khiết như một tờ giấy trắng, không nghĩ đến sự khác biệt giữa nam và nữ, vì vậy run rẩy nằm lên giường của Tần Mộ Thanh.
Vừa chạm vào là tôi ôm chặt lấy người đó đến run lẩy bẩy không chịu buông ra.
Tôi thút thít khóc, không biết đụng phải dây thần kinh nào của Tần Mộ Thanh, anh ta trực tiếp bế tôi xuống giường.
Thật sự là bế, tôi gầy như vậy, anh ta bế lên và ném tôi ra khỏi phòng.
Tối mặt quở trách tôi:
" Về phòng ngủ đi”.Cánh cửa đóng sầm lại.
Chắc anh ta không ngờ một đứa ngang ngược như tôi lại có lúc nhu nhược như vậy, anh ta thực sự không quan tâm đến tôi.
Tôi sợ anh, không dám khóc, cũng không dám về phòng ngủ một mình, đành cuộn tròn ôm gối trước cửa phòng anh ngủ cả đêm trong tư thế ngủ.
Ngày hôm sau anh ta mở cửa ra, cả người mềm nhũn dưới chân anh.
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, rồi buột miệng nói:
"Trình Nghiêu, em thật là muốn mạng của tôi mà.”