Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5.
Tắm........ sạch sẽ rồi?
Tôi cảm thấy bị xúc phạm, thở hổn hển nhấn vào màn hình: “Liên quan gì đến anh, có phải hay không là anh muốn tôi chụp cho một tấm ảnh?”
Tần Mộ Thanh: Có cái gì đáng để xem?
???
Tôi thật sự tức giận, nhưng kiềm chế mà cúi xuống nhìn vào trước ngực.
Trước khi đến đây, An Kiều Kiều đã đặc biệt kéo tôi đi mua một cái váy body ngắn gợi cảm.
Tôi trực tiếp dỗi ngược lại: Mắt ngươi mù!
Tên cẩu đồ nam nhân Tần Mộ Thanh này, từ khi tôi hiểu chuyện liền thích đả kích tôi, lúc nhỏ tôi còn buồn, nhưng bây giờ chỉ cho là anh ta có bệnh.
Tôi vừa chuẩn bị cất điện thoại đi không để ý đến anh ta nữa, lại có tin nhắn gửi đến: ‘Nhạy cảm như vậy? Tôi chỉ là muốn nói, trong ảnh có cái gì đẹp mắt’
Tôi càng tức hơn: ‘Anh còn bới móc nữa, hình ảnh đều không thể thỏa mãn được anh, chẳng lẽ anh còn muốn nhìn hiện trường nữa?’
Tần Mộ Thanh: Ừ, người đang ở hiện trường, uốn éo không tệ, mặc... rất gợi cảm!
Tôi bị làm cho sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, vội vàng nhìn xung quanh.
Tìm một vòng không thấy người đâu, tôi có chút chột dạ gửi một tin nhắn đi: Tần Mộ Thanh, anh trêu tôi?
Tần Mộ Thanh: Ngẩng đầu.
Da đầu tôi tê dại, cực kỳ cứng ngắc mà ngẩng đầu lên nhìn-- --
Trên lầu hai hành lang vòng tròn nguy nga lộng lẫy, Tần Mộ Thanh một thân lạnh lùng đứng nghiêm, phía sau là mấy người đàn ông, mà tầm mắt của anh ta xuyên qua ánh đèn chập chờn nhìn vào người tôi.
Dù là ánh đèn rực rỡ chợp tắt không ngừng, tôi vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn thâm trầm trong mắt anh ta.
“Chết mất.” Tôi luống cuống tay chân, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
An Kiều Kiều uốn éo thân hình đến bên tai tôi nói: “Cậu nói gì cơ? Tớ không nghe thấy.”
Tiếng nhạc quá lớn, tôi nói to lên: “Tớ phải đi đây, liên lạc qua điện thoại nha.”
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Tôi chạy một mạch ra khỏi quán bar, may mắn là, ở cửa vừa vặn có một chiếc xe taxi, tôi chạy tới mở cửa xe ra.
“Thư ký Trình.”
Phía sau truyền đến giọng nói của chú tài xế, tôi cứng đờ duy trì hành động mở cửa xe.
Chú tài xế một bộ giọng điệu bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là cô đến tìm ông chủ.”
Không, tôi là đến uống rượu, chỉ là xui xẻo gặp phải anh ta thôi.
Tôi muốn giải thích, những đã không kịp rồi.
Tôi nghe thấy chú tài xế cung kính mà hô lên: “Ông chủ.”
Rồi, xong luôn rồi.
Trong lòng tôi khóc thét, nhưng lại không thể không đàng hoàng từ bỏ ý định ngồi vào xe taxi chạy trốn.
Tôi dùng sức kéo chiếc váy ngắn, bày ra nụ cười nhu thuận quay người lại.
“Thật là trùng hợp nha.”
Bên cạnh có người đàn ông đầu húi cua châm thuốc cho Tần Mộ Thanh, anh ta nghiêng đầu, ánh lửa bật lên, chiếu lên quai hàm hoàn mỹ, nhưng quá cứng nhắc.
Anh ta lấy điếu thuốc từ trên môi xuống, nhíu mày liếc nhìn tôi: “Thất thần làm cái gì, còn không qua đây chào hỏi?”
Tôi luôn cảm thấy cái từ “chào hỏi” này nói từ miệng anh ta ra, có chút quái dị.
Nhưng, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, suy cho cùng giống như mẹ tôi nói, anh ta là trưởng bối của tôi, chào hỏi cũng là hợp lý.
Tôi đi tới, lễ phép chào hỏi mấy người bên cạnh anh ta: “Chào mọi người, tôi là Trình Yểu, là Tần tổng...”
“Ah, chúng tôi đều biết, không cần giới thiệu đâu.”Người đàn ông đầu húi cua châm thuốc cho Tần Mộ Thanh cười chế nhạo cắt ngang lời tôi.
Mấy người đều biết tôi là thư ký của Tần Mộ Thanh sao?
Tôi đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy hắn ta nói với mấy người khác: “Các vị, đều hiểu rõ chứ?”
Sau đó, tôi liền nghe thấy họ đồng thanh nói.
“Chào chị dâu.”