Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
8.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Đến phòng tôi" trên màn hình, rối rắm lựa chọn đi hay không đi.
Nhớ lại sự khó chịu của anh khi ngồi trên xe, cuối cùng tôi cũng mềm lòng.
"Thôi vậy, xem thế nào đã."
Lười phải thay quần áo, tôi lấy cái áo khoác mỏng khoác vào rồi xỏ dép ra khỏi phòng.
Tần Mộ Thanh ở phòng Tổng thống trên cùng của toà nhà.
Tôi giơ tay bấm chuông cửa, lúc này cửa lại mở ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ xuất hiện trong tầm nhìn, bàn tay đang giơ lên của tôi bị đóng băng giữa khoảng không.
Tôi ngượng ngùng lùi lại: "Làm phiền rồi.”
Thấy tôi chuẩn bị rời đi, người phụ nữ nói:
"Ông chủ Tần đang đợi cô ở bên trong."
Tôi chợt khựng lại, trái tim tôi như bùng lên ngọn lửa mà không có lý do.
Tần Mộ Thanh có ý gì đây?
Nửa đêm canh ba gọi tôi qua đây là để xem 'hiện trường' sao?
Tôi chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã đi ngang qua người, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Trong lúc chờ thang máy, cô ta đưa tay lên như đang lau nước mắt.
Cô ta không phải là bị Tần Mộ Thanh cưỡng bức đó chứ?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, tôi như bị ngộp thở trong giây lát.
Từ bên trong truyền đến tiếng bước chân, tôi vừa định quay đầu chửi bới, cổ tay đột nhiên bị siết chặt, trong nháy mắt đã bị một lực kéo mạnh vào trong phòng, cửa lập tức đóng lại, áo khoác trên người liền bị rơi ở ngoài cửa.
"ah......"
Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị ép vào cửa và không thể cử động.
Khuôn mặt của Tần Mộ Thanh gần ngay trước mặt, dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy đôi mắt anh, nóng bỏng đến mức khiến trái tim tôi run lên.
Tôi kinh hãi kêu lên: "Tần Mộ Thanh, anh làm gì vậy?"
Lời còn chưa dứt, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đã tới gần, tôi muốn lùi lại, lại phát hiện đã không còn chỗ nào để lui.
Cằm bị anh siết mạnh, nụ hôn rơi xuống môi, tôi kinh hãi mở to mắt, trong đầu cũng nhất thời trống rỗng.
"Tên đàn ông thối, buông tôi ra."
"Tần Mộ Thanh, tôi gọi anh là cậu nhỏ, anh thế mà dám làm như vậy với tôi sao?"
Trong lúc cảm thấy sụp đổ, tôi đã điên cuồng đánh anh ta,khóc hết nước mắt.
Tần Mộ Thanh chợt sững người, lý trí đang dần thanh tỉnh, anh dừng lại, giọng nói khàn khàn: "Tôi bị chuốc thuốc."
Tôi khóc đến mơ hồ, không phản ứng gì với lời nói của anh ta trong giây lát, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì bàn tay anh ta ôm đầu tôi ngày càng chặt hơn.
Tôi nức nở mắng anh ta: “Anh đừng có mà nói dối, vừa rồi đã có một người phụ nữ đến đây rồi.”
"Tôi không thèm chạm vào cô ta."