Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43: Một mình sinh con
Sáng sớm
Âu Thiển Thiển mơ hồ mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt Hàn Đông Liệt đang từ từ đến gần mình.
“Aaa ——” cô thét lên một tiếng chói tai, đẩy mặt của hắn ra.
“Háo sắc, anh muốn làm gì?”
Hàn Đông Liệt khẽ nhíu mày, mất hứng nói, “Chẳng qua tôi muốn cho em một nụ hôn buổi sáng, không cần phản ứng như thế chứ? Đừng quên, em chính là vợ của tôi, chúng ta đã ký hợp đồng, có giấy trắng mực đen .”
Âu Thiển Thiển tức giận từ trên giường nhảy xuống, chỉ vào hắn rống, “anh biến thái, là gay, tôi cũng không phải là đàn ông, sau này anh hạn chế đụng vào tôi.”
Căn bản là hắn vừa mới phẫu thuật xong, không cử động được, nhất định sẽ rất an phận, nhưng mà không ngờ hắn ta lại có thể nhân lúc cô không cảnh giác thì động tay đông chân với cô, thật là đê tiện.
“Người phụ nữ chết tiệt, cô cũng cho rằng tôi là gay hả?” Hàn Đông Liệt tràn đầy tức giận nói. Bọn họ cũng đã làm chuyện đó rồi, với lại hắn cũng rất uyển chuyển bày tỏ ra, cô gái này sẽ không ngu ngốc đến thế chứ?
“Anh có phải gay hay không, thích đàn ông hay thích phụ nữ cũng không liên quan tôi, hơn nữa trên cái thế giới này còn có một loại người, gọi là lưỡng tính!” Tin đồn không thể không có lý do nổi lên, chắc chắn là hắn ta đã làm cái gì đó không đứng đắn cộng với bị mọi người phát hiện, đó là nguyên nhân lưu truyền chuyện như vậy, hơn nữa hắn ta có phải là gay hay không cũng không sao cả, cô đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ rồi, tiếp theo chỉ còn chờ đợi thôi.
Hàn Đông Liệt tức giận nhìn cô, gắt gỏng nói, “Người phụ nữ chết tiệt, em đã là người phụ nữ của tôi rồi, lại còn nói những lời như vậy, em không cảm thấy buồn cười sao?”
Người phụ nữ của tôi?
Mặt Âu Thiển Thiển thoáng trở nên đỏ bừng, “Tôi, tôi, không phải người phụ nữ của anh, đúng là tôi đi theo anh. . . . . . Chẳng qua là là ngủ một đêm thế thôi. . . . . . Này. . . . . . Rất bình thường. . . . . .nhé ”
Trời ạ, suy cho cùng là cô đang nói cái gì? Thật muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.
“Rất bình thường?” Hàn Đông Liệt tức giận, thở mạnh ra một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, “Tôi đã đinh cái gì xem những chuyện trước đây chưa từng xảy ra, nhưng không ngờ cô không biết phải trái. Tốt! Nhân tiện tôi hỏi em một chút, đêm hôm đó vì cái gì lại muốn chủ động quyến rũ tôi, nhưng kế tiếp lại lập tức chạy trốn? Rốt cuộc em có ý đồ gì ? ”
Mặc dù hắn đã biết rõ thân phận và mục đích của cô, nhưng hắn muốn để chính cô giải thích, hoặc có lẽ là chính hắn muốn giả vờ không biết, để cô tiếp tục lừa gạt hắn, sau đó dùng hình thức này giữ lấy cô ở bên người!
Âu Thiển Thiển nghe hắn chất vấn, đột nhiên nắm chặt hai tay, sau đó hai mắt nhìn về phía ánh mắt của hắn, dứt khoát nói, “Tôi chỉ muốn sinh con cho anh mà thôi.”
Ầm — ———
Đột nhiên trong lòng Hàn Đông Liệt rơi xuống một tảng đá lớn! Hắn không ngờ cô có thể trả lời dứt khoát như vậy, không có giấu diếm, nhưng cũng không nói tất cả, đây là một cách trả lời khéo léo. Người phụ nữ chết tiệt, mười lăm năm mất tích, thật không ngờ lần này lại sắc sảo như vậy.
“Sinh con? Tại sao? Em không phải là rất chán ghét tôi hay sao?” Hắn hỏi tới.
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôi là vợ chưa cưới của anh, cho nên từ nhỏ ba mẹ liền nói với tôi, nhất định phải sinh một đứa bé cho nhà họ Hàn, nhất định phải nối dõi tông đường vì nhà họ Hàn, mặc dù bọn họ đều chết rồi, nhưng tôi cũng muốn hoàn thành tâm nguyện này cho bọn họ. . . . . . Chính là như vậy!” Nét mặt cô không thay đổi, nói xạo hoàn toàn đơn giản giống như ăn cơm.
“Âu Tiểu Thiển, em còn gạt tôi đến lúc nào?” Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày, vẻ tức giận thoáng hiện ra từ trong mắt.
“Hàn Đông Liệt!” Âu Thiển Thiến gọi tên của hắn, nghiêm túc nói, “Tôi nói lần cuối cùng cho anh biết, tôi tên là Âu Thiển Thiển, nếu như lần sau anh vẫn còn nhận sai người, vậy chúng ta lập tức ly hôn, anh có thể đi khắp nơi để tìm lại người tên Âu Tiểu Thiển, nhưng mà người đó tuyệt đối không phải là tôi, tôi tên là Âu Thiển Thiển, con gái duy nhất của nhà họ Âu ! ”
Chương 44: Ở ngay bên cạnh
Sau
Đối với cô, nói láo và gạt người là chuyện bình thường, hơn nữa cô đã đạt đến trình độ nói dối chân thực, chính là có bị đánh chết cũng không thú nhận! Thực ra thì lời nói dối, cho dù không có ai tin tưởng, nhưng mà nói lặp lại nhiều như vậy thì từ từ sẽ biến thành nói thật!
Hàn Đông Liệt nhìn thẳng vào cô, vẻ giận dữ từ từ tan biến, ánh mắt hắn biến đổi nhưng cũng có vẻ ảm đạm, hắn nhếch miệng nói, “Tốt, em đã muốn làm Âu Thiển Thiển đến vậy, tôi cũng không sao cả, chẳng qua là tôi vẫn câu nói đó: tôi rất rõ người phụ nữ tôi muốn là ai, nếu như không đúng là người đó, tôi cũng sẽ không đụng một cái!”
Lòng Âu Thiển Thiển có chút chấn động, nhất thời từ đáy lòng hiện lên một chút rung động.
“Tôi. . . . . . Ra ngoài rửa mặt một chút, nhân tiện giúp anh mua đồ ăn sáng!” Cô nói xong vội vàng xoay người.
“Người phụ nữ chết tiệt. . . . . .” Giọng nói của Hàn Đông Liệt vang lên, nhưng lần này tràn ngập đau lòng, Âu Thiển Thiển chợt dừng lại, nhưng lại không biết có nên quay đầu lại không.
Giọng điệu của hắn ta chợt thay đổi thành giọng điệu bá đạo của ngày thường, đe dọa nói, “Tôi chỉ cho em 20 phút, nếu như 20 phút em vẫn chưa trở lại, tôi liền chết cho em xem!”
Âu Thiển Thiển đột nhiên quay đầu lại nói, “Sao anh không đổi một lí do uy hiếp khác chứ ? ”
“Tại sao phải đổi? Tôi nghĩ lý do này có thể sử dụng một trăm năm, vừa thực tế vừa thuận lợi!” Hàn Đông Liệt xem như đã nắm bắt được điểm yếu của cô, đó là không buông tay.
“Được, tôi biết rồi !” Âu Thiển Thiển cúi đầu nhìn xuống cổ tay, nói “Bắt đầu tính giờ đi!”
Cô để lại một nụ cười, sau đó cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, Hàn Đông Liệt nhìn cánh cửa bị đóng lại, hiện lên một nụ cười chua xót. Cô ấy sẽ không rời khỏi hắn chứ? Cuối cùng hắn phải làm thế nào mới có thể giữ lấy cô ở bên người cả đời đây?
Ra khỏi phòng bệnh, Âu Thiển Thiển cười nhạt, nhưng vừa mới đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang phòng bệnh bên cạnh, cô sửng sốt, hai mắt mở to.
Số 403 ! !
Trời ạ, cô hoàn toàn không có phát hiện bọn họ hiện tại đang ở cùng một bệnh viện, hơn nữa hiện tại còn ở ngay bên cạnh. Hàn Đông Liệt là phòng 402, mà cô ấy là phòng 403, chỉ cách một bức tường mà thôi.
Đây là ý trời sao? Cô nên làm cái gì bây giờ? Để cho bọn họ gặp nhau một lần sao? Nhưng mà chị chắc chắn không muốn gặp hắn ta? Không, thật ra thì chị rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng lại không muốn hắn nhìn thấy mình như vậy.
Nhưng mà, đây là một cơ hội hiếm có được, nếu bỏ lỡ thì có thể đến chết chị cũng không thể nhìn thấy hắn. Hơn nữa, nếu như nhìn thấy hắn, chị nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng. . . . . . Bệnh sẽ tốt lên giống như kì tích !
Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nắm chặt hai tay ra quyết định.
Đi mấy bước đi tới phòng bệnh số 403 bên canh, đưa tay mở cửa ra, sau đó vui vẻ cười nói, “Tiểu Thiển, em đến thăm chị đây !”
Âu Tiểu Thiển nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn cô, đáp lời cô bằng một nụ cười duyên dáng.
Âu Thiển Thiển đi đến bên giường, bình thường như mọi ngày, cô tự nhiên nói “Tiểu Thiển, có phải chị rất muốn gặp anh ta, em đưa anh ta tới thăm chị được không ? ”
Âu Tiểu Thiển nghe được lời của cô…, xúc động lắc đầu, cố gắng lắc đầu, nước mắt bỗng chốc từ trong mắt của cô chảy ra ngoài. Cô không muốn nhìn thấy anh, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dáng của cô bây giờ, cô không muốn. . . . . .
Âu Thiển Thiển cố gắng nắm chặt hai vai của cô ấy, để cho cô ấy nhìn mình, sau đó bình tĩnh cười nói, “Chị yên tâm, em sẽ không để cho anh ta biết chị là ai, anh ta cũng không phát hiện, chỉ là gặp một lần mà thôi, không phải chị cũng rất muốn nhìn thấy anh ta sao? Gặp mặt một lần thôi. . . . . . Được không?”
Âu Tiểu Thiển vẫn không ngừng lắc đầu, cố gắng lắc đầu. . . . . .
Âu Thiển Thiển chợt dùng đôi tay nâng khuôn mặt của cô lên, không để cho cô tiếp tục lắc đầu, sau đó nói nghiêm túc, ” Anh ta bây giờ đang ở sát vách, đang ở bên kia bức tường, chị thật không muốn gặp anh ta sao? Chỉ có một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cả đời em cũng không thể thấy được anh ta!”
“Gặp anh ta một chút đi, em thề anh ta sẽ không nhận ra chị, chỉ gặp một lần mà thôi. . . . . . Được không?”