Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trịnh Tây Tây lập tức nhớ lại những lời nhận xét mà Cố Duẫn dành cho Lương Dụ – não bị khiếm khuyết.
Hiện giờ, cái người não khiếm khuyết này vẫn luôn đi theo cô, nhất quyết muốn đi nhờ xe.
Trịnh Tây Tây đang ở trong tình cảnh đuổi hắn ta đi thì không đành, nhưng giữ lại thì cũng không xong, chợt phía trước có tiếng của Cố Duẫn vang lên: “Tây Tây.”
Lần này Trịnh Tây Tây đi vệ sinh khá lâu, Cố Duẫn sợ là có chuyện gì xảy ra cho nên tìm đến. Xem ra không xảy ra chuyện gì, nhưng bên cạnh lại xuất hiện một chàng trai đeo khẩu trang.
Cố Duẫn mặt không cảm xúc nhìn Lương Dụ, rồi nói với Trịnh Tây Tây: “Lại đây.”
Trịnh Tây Tây cảm nhận được sự lạnh lùng từ người Cố Duẫn tỏa ra nên cô lập tức chạy qua.
Lương Dụ không hề có cảm giác mình trở thành bóng đèn, cũng theo đó mà giới thiệu: “Chào anh, tôi tên Lương Dụ, là bạn của Trịnh Tây Tây.”
“Thật sao?” Cố Duẫn không nóng không lạnh hỏi.
Lương Dụ nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Trịnh Tây Tây lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không thân.”
“Anh yên tâm đi, tôi và Trịnh Tây Tây chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng.” Lương Dụ giải thích: “Tôi đến đi nhờ xe, hai người đưa tôi đến đường Nam Bình là được rồi.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Thật sự, nếu không phải biết rõ đầu óc Lương Dụ có chút vấn đề, cái gì mà “quan hệ bạn bè trong sáng”, đúng là giọng điệu của trà xanh.
Cố Duẫn cười nhạo một tiếng, quay người đi về hướng bãi đỗ xe.
Trịnh Tây Tây đi theo sau, cẩn thận nắm lấy vạt áo anh, nói: “Tụi em gặp nhau ở bên ngoài nhà vệ sinh, anh hai của hắn ta đi rồi, hắn ta không có xe, thế là đòi bằng được cho đi nhờ xe.”
Cô nói tiếp: “Em thực sự không có quan hệ gì với hắn ta, từ sau lần trước anh bảo em giữ khoảng cách với hắn ta hơn, em chưa từng nói với hắn ta câu nào.”
“Anh biết.” Cố Duẫn nói: “Nếu không em nghĩ em còn có thể nhảy nhót được như bây giờ sao?”
Trịnh Tây Tây:?
Cố Duẫn nói: “Anh sẽ nhốt em trong phòng nhỏ tối tăm, không cho em ra ngoài, không cho em nghe điện thoại, nếu em muốn ăn gì hoặc muốn uống nước, chỉ có thể gọi anh, cầu xin anh đút cho em…”
Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói: “Nặng lời đến thế sao?”
Cố Duẫn nói: “Ừm hứm ~”
Trịnh Tây Tây ngập ngừng một chút, nói: “Vậy hay là… Anh thử nhốt em đi.”
Cố Duẫn:?
Trịnh Tây Tây dùng giọng điệu của trà xanh, nói: “Thật ra em với Lương Dụ… Tuy rằng bọn em tình cờ gặp, cùng nhau đi, nói chuyện, hắn ta quấn lấy em, nhưng quả thật tụi em trong sáng, không có chút quan hệ gì…”
Cố Duẫn ấn huyệt thái dương, nói: “...Em im miệng.”
Trịnh Tây Tây nói: “Vậy… Anh chuẩn bị nhốt em vào phòng tối rồi sao?”
Cố Duẫn không hiểu nổi mà nhìn cô, nói: “...Về nhà sẽ nhốt liền.”
Trịnh Tây Tây nhìn điện thoại, nói: “A, vẫn còn năm ngày nghỉ, có thể nhốt năm ngày.”
Cố Duẫn: “...”
Ánh mắt Trịnh Tây Tây mang theo ý cười nhìn anh.
Bạn gái kiêu ngạo như vậy, Cố Duẫn nhìn Lương Dụ đang bước vội theo phía sau, nói với hắn ta: “Quay người đi, rồi sẽ cho cậu đi nhờ xe.”
Lương Dụ lấy điện thoại ra, khó hiểu mà quay người đi.
Cố Duẫn quay đầu, ép sát Trịnh Tây Tây, hôn cô một cái.
“Có phải đang cảm thấy, anh không có cách nào đối phó em, nên em mới kiêu ngạo như vậy đúng không?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu.
“Anh.” Cô ngửa đầu nhìn anh, nói: “Ý của em là, cho dù anh làm gì với em, em cũng không phản kháng.”
Cố Duẫn: “...”
Ánh mắt của anh đặt trên người cô, đem theo một chút ấm áp, nhìn đến nỗi mặt Trịnh Tây Tây càng ngày càng đỏ, một lúc sau, mới nghe thấy giọng điệu vô cùng cứng ngắc của Cố Duẫn, nói: “Quay trở về sẽ xử lý em.”
Rất nhanh, Lương Dụ bị Cố Duẫn vứt trên đường Nam Bình.
Yêu cầu đi về phía trước ba trăm mét vẫn chưa kịp nói đã bị ném ra khỏi xe, chỉ để lại cho hắn ta một khuôn mặt hít đầy khói xe hơi.
Lương Dụ: “...”
Là đố kỵ.
Đố kỵ hắn ta rất đẹp trai.
Trịnh Tây Tây vừa bước vào phòng đã bị Cố Duẫn áp sát vào cánh cửa.
Tiếp theo đó, hô hấp như bị cướp lấy, không khí bị lấy đi, Trịnh Tây Tây bị ép ngửa đầu lên, đón nhận nụ hôn thân mật mà nóng bỏng của Cố Duẫn.
“Anh.” Không dễ gì mới giành được một chút thời gian nghỉ ngơi, Trịnh Tây Tây hít một hơi rồi nói: “Anh có cần bình tĩnh lại không?”
“Không bình tĩnh nổi.”
“Vậy… tắm nước lạnh nhá?”
“Không tắm.” Cố Duẫn ôm cô lên, đặt cô xuống sofa.
Lúc này Trịnh Tây Tây mới bắt đầu căng thẳng, mặt đỏ ửng, đưa tay lên đẩy ngực của anh, nói: “Có muốn uống chút trà không? Để bình tĩnh lại một chút.”
Cố Duẫn “hừ” một tiếng, giơ tay gỡ nút cà vạt, đẩy sang một bên, nở một nụ cười tà ác, nói: “Bây giờ sợ rồi sao? Muộn rồi.”
Bởi vì động tác kéo, hai cúc áo của Cố Duẫn bị mở ra, lộ ra yết hầu gợi cảm và đường xương quai xanh. Trịnh Tây Tây nhắm một mắt, chỉ mở một con mắt nhìn trộm, khuôn mặt tròn càng ngày càng đỏ.
Cố Duẫn mở cà vạt ra, bèn đè sang một bên, cố ý áp sát vào tai cô nói: “Sợ không?”
Hô hấp nóng bỏng dường như đốt cháy cả người Trịnh Tây Tây, cả người Trịnh Tây Tây mềm nhũn, đến lúc này mới thực sự sợ rồi, cô muốn đẩy anh cũng không đẩy được.
Cố Duẫn khí thế hừng hực mà nói: “Không dạy dỗ em một chút, thì em không biết hậu quả của việc trêu đùa anh.”
Sau đó anh đè người lên, cắn cô một phát ở cổ.
Trịnh Tây Tây kinh ngạc.
Cố Duẫn không dùng nhiều lực, chỉ là cắn nhẹ để lại một dấu vết khá nông, sau đó vuốt ve ve dấu răng rồi hôn lên, trồng xuống một trái dâu màu hồng.
Anh dọa Trịnh Tây Tây một chút rồi nằm xuống bên cạnh, ôm người cô vào trong lòng, khôi phục lại nhịp thở của mình.
“Nếu có lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản là cắn em đâu.” Cố Duẫn nói.
Trịnh Tây Tây tránh được một kiếp, lại có tinh thần bắt đầu đùa giỡn, nói: “Cắn hai vết.”
“Cũng được.” Trịnh Tây Tây nói: “Đối xứng.”
Cố Duẫn: “...”
Trịnh Tây Tây đùa xong câu cuối cùng, không chịu nổi hạ khóe miệng, sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi trong lòng Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây chỉ là đang nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng do cơ thể của Cố Duẫn quá thoải mái, cứ nằm mãi, nằm mãi bèn ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô thức dậy, trời bên ngoài đã tối rồi.
Cô vẫn ngủ trong lòng Cố Duẫn, đến tư thế cũng không thay đổi. Cố Duẫn cũng ngủ rồi, một tay anh ôm lấy cô, mặt quay vào trong mà ngủ.
Vốn dĩ sofa không rộng rãi, bây giờ hai người nằm, không gian càng chật hẹp. Một nửa người Trịnh Tây Tây đều đang dựa vào lòng Cố Duẫn.
Trong phòng rất im ắng, chỉ có chút tạp âm từ điều hòa đang hoạt động.
Đột nhiên nhớ đến hồi tốt nghiệp cấp ba, thi đại học xong thì tụ họp lại, mọi người ở bên nhau vui vẻ nói về tương lai, có người hỏi Trịnh Tây Tây, hy vọng tương lai sẽ ra sao.
Khi đó Trịnh Tây Tây nói: “Hy vọng có một căn nhà, có người có thể bầu bạn với mình, yên yên ổn ổn, bình bình đạm đạm.”
Giống như… Hiện tại.
Trời bên ngoài đã tối rồi, trong phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng mơ hồ chiếu qua chiếc cửa sổ trong suốt lọt vào trong.
Trịnh Tây Tây ngửa đầu, nhìn thấy nhan sắc lúc đang ngủ của Cố Duẫn.
Bình thường công việc của anh vô cùng bận rộn, thời gian ngủ ít hơn Trịnh Tây Tây. Ánh mắt của Trịnh Tây Tây lướt từ nhìn từ trên đầu rồi dừng ở môi, sau đó cẩn thận chạm vào đó, rồi đến mặt một chút.
Sofa quá nhỏ, hai người chen chúc một chỗ, tất cả hoạt động của Trịnh Tây Tây đều bị hạn chế không thể làm quá mạnh, dường như Cố Duẫn cảm nhận được, từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của Trịnh Tây Tây, giọng nói có chút khàn khàn gợi cảm của chất giọng vừa tỉnh dậy, hỏi: “Hử?”
Dường như Trịnh Tây Tây có ý muốn di chuyển đầu, bởi vì sofa quá nhỏ, chỉ có thể dựa vào lòng Cố Duẫn như trước, nói: “Anh, tối nay ăn gì?”
“Hửm?”
Anh duỗi tay bật cây đèn đứng bên cạnh, nhìn xem mấy giờ, đã là sáu giờ tối rồi.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Giọng của Cố Duẫn khàn khàn hỏi cô, anh vẫn nằm ở trên sofa như cũ, nói: “Để anh kêu người mang cơm đến.”
“Gì cũng được, buổi trưa ăn có hơi nhiều, muốn ăn gì đó thanh đạm một chút.”
“Được.”
Cố Duẫn sờ điện thoại, gọi một cuộc điện thoại kêu người mang cơm đến, Trịnh Tây Tây định ngồi dậy, lại bị anh ấn vào trong lòng, nói: “Ngủ thêm chút nữa, phải đợi một lát mới có người mang cơm đến.”
Trịnh Tây Tây chỉ có thể tiếp tục nằm trong lòng anh, Cố Duẫn nhắm mắt, dáng vẻ rất buồn ngủ.
Qua một lúc, anh mở mắt ra, nói: “Em gái, thu ánh mắt lại một chút, anh không ngủ được.”
“Em nào có.” Trịnh Tây Tây bỗng chốc di chuyển tầm mắt, thẹn quá hóa giận, nói: “Em không có nhìn anh.”
Nói xong vẫn không thấy bõ tức, nói: “Rõ ràng là em đang nhìn trần nhà.”
“Ồ, nhìn trần nhà chứ không thèm nhìn anh sao?” Cố Duẫn tiếng lên hỏi: “Anh không đẹp bằng trần nhà hả?”
Trịnh Tây Tây rất muốn chọc tức Cố Duẫn. đem chữ hai mươi lăm tuổi dán vào đầu anh, kêu anh tôn trọng tuổi tác của mình một chút, đừng có làm nũng cả ngày.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đem theo nụ cười của anh, lại thấy dáng vẻ này của Cố Duẫn cũng tốt.
“Anh đẹp trai, được chưa.” Trịnh Tây Tây nghe lời mà nói: “Anh đẹp trai nhất, anh đẹp trai hơn trần nhà hai trăm lần.”
“Ừm.” Cố Duẫn cười nói: “Vậy em ngắm anh đi, anh không ngủ nữa.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Đúng là… Vô liêm sỉ.
Nửa tiếng sau, bữa tối của hai người đến rồi.
Trịnh Tây Tây đi rửa mặt, Cố Duẫn đi bày đồ ăn ra sau đó đi rửa tay.
Khi ở trong nhà vệ sinh, Trịnh Tây Tây nghe thấy tiếng hắt xì hơi nhỏ của anh.
Hai người họ ngủ trên sofa cả buổi, điều hòa trong phòng bật liên tục. Trịnh Tây Tây ngủ trong lòng Cố Duẫn không cảm thấy lạnh, nhưng Cố Duẫn nằm ở bên ngoài, lưng đối diện với đường thoát hơi của điều hòa, nhưng lại không có đồ gì che chắn, cũng không biết có phải cảm lạnh rồi không.
“Có phải là bị cảm rồi không?” Trịnh Tây Tây quan tâm hỏi.
Cố Duẫn lắc đầu, lau khô tay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không có.”
Trịnh Tây Tây bán tín bán nghi, nhưng thấy dáng vẻ không có chuyện gì của Cố Duẫn, cũng tạm thời yên tâm.
Bữa tối là của nhà hàng mà Cố Duẫn thường xuyên tới ăn đem đến, theo yêu cầu của Trịnh Tây Tây thì đồ ăn khá là thanh đạm, nhưng dù sao cũng là nhà hàng giá cả đắt có tiếng, đồ ăn làm ra vẫn là miễn chê.
Vốn dĩ Trịnh Tây Tây cảm thấy bữa tiệc trưa nay cô đã ăn quá nhiều, lại ngủ cả buổi ở sofa không hoạt động gì, buổi tối không có tâm trạng, kết quả là bắt đầu ăn rồi, thì ăn cũng không ít.
Ăn xong bữa tối, hai người cùng nhau thu dọn, Trịnh Tây Tây rửa tay xong, gọt một đĩa trái cây mang ra.
Hai người ngồi ở sofa ăn hoa quả, Trịnh Tây Tây nhớ ở trong ngăn tủ trước mắt có thuốc cảm đã chuẩn bị sẵn, giơ tay sờ thử trán của Cố Duẫn.
Vừa sờ vào, dường như có chút nóng.
“Anh, anh sốt rồi đúng không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Cố Duẫn đang định nói, Trịnh Tây Tây tiến đến, áp trán mình vào trán Cố Duẫn.
Chiêu này là Trịnh Tây Tây nghe người ta nói, muốn phán đoán một người có sốt hay không, dùng tay sờ không chuẩn, có thể dùng trán để thử, nếu như độ ấm của đối phương cao hơn, vậy thì có thể là sốt rồi, đo như vậy chuẩn hơn dùng tay.
Trịnh Tây Tây thử cảm nhận một chút, độ ấm của hai người tương đương nhau, nhưng hình như độ ấm của Cố Duẫn cao hơn một chút.
Cô hơi rời đi một xíu, rồi lại áp sát vào.
Cố Duẫn bị cô kéo người chạm trán, thậm chí có thể nhìn thấy đôi lông mi cong của cô.
“Tây Tây, em đang làm gì thế?” Cố Duẫn hỏi.
“Thử xem nhiệt độ trên trán anh.” Trịnh Tây Tây nói.
Cố Duẫn cười một tiếng, nói: “Có phải đang giở trò lưu manh không đó?”
“Bỏ đi.” Cố Duẫn lại than thở, vô cùng độ lượng mà nói: “Muốn giở trò lưu manh thì… Anh cũng đành nhận vậy.”
Trịnh Tây Tây: “...”