Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuộc sống ngày một trôi qua, bởi vì Chu Húc Hùng ăn cơm một mình, nhà tôi vừa hay tự chuẩn bị cơm ăn, lại thường xuyên gọi ảnh qua đây bưng đồ nặng, hoặc là thay lại thiết bị điện gì đó, sau khi được giúp muốn cảm ơn người ta nên hay mời ảnh ăn cơm, thường xuyên qua lại, ảnh với nhà tôi, đặc biệt là với anh tôi càng thêm quen thuộc. Thế nhưng mà, còn chưa đến mức độ chúng tôi kết hội ngày ngày ăn cơm chung, tình huống này vẫn mãi đến khi mẹ tôi đến đây mới thay đổi.
Thành phố S cách thành phố H không tính là xa, mẹ từ nhà ở thành phố S ngồi máy bay đến thành phố H thăm bọn tôi, cũng chỉ tốn một tiếng. Ngày hôm qua ông anh để đón tiếp mẹ đến đây, đặc biệt đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn ngon, ngay cả chuyện buổi tối ăn lót dạ bằng cái gì cũng tính hết, thiết kế xong cả diện mạo cho cái bán. Nhìn là biết ngay anh tôi thật sự mong đợi mẹ đến đây, mặc dù bình thường lúc tôi với mẹ nấu cháo điện thoại đến tưng bừng, ông anh đều là cái bộ dạng ghét bỏ, hơn nữa nói chuyện với mẹ chưa được ba câu, nhưng mẹ sắp đến đây, vẫn rất dụng tâm chuẩn bị.
“Mẹ ~” tôi dang hai tay chạy về phía mẹ.
“Bé cưng ~” mẹ cũng dang hai tay về phía tôi.
Hai người chúng tôi ôm nhau thật chặt. “Khụ khụ!” Một tiếng ho khan trầm thấp không được quá vui vẻ cắt đứt bọn tôi. Tôi nhìn ra phía sau mẹ, lập tức quy củ xuống hô một tiếng: “Ba!”
“Ba, sao ba cũng tới đây? Hôm qua không thấy mẹ nhắc đến, con còn tưởng chỉ có mình mẹ đến chứ.” Lúc này anh hai từ phía sau chạy tới, thấy ba cũng đến, cảm thấy vô cùng vui vẻ, trên mặt cũng có nụ cười rực rỡ không thường nhìn thấy, nói cũng càng nhiều thêm. Ổng trực tiếp đón lấy cái va li hành lý trên tay ba mẹ.
“Không cần không cần, ba tự mang được, ba còn khỏe lắm, chút hành lý này không nặng. Con cũng hai ba năm không về nhà rồi, vừa vặn lúc này em gái con cũng ở bên đây, thì cùng đến thăm bọn con luôn, muốn coi thử bọn con sống thế nào.” Thấy anh trai, nếp nhăn trên mặt papa cũng giãn ra, vẻ mặt nhu hòa.
“Đi thôi, anh hai làm nhiều đồ ăn ngon lắm. Chẳng phải mẹ vẫn hay nhắc lâu lắm không được thưởng thức trù nghệ của anh sao?” Tôi một tay nắm lấy mẹ, một tay dắt theo ba, đi về phía xe của anh trai.
Đến nhà, Chu Húc Hùng cũng vừa lúc đi ra từ thang máy, thấy một nhóm người bọn tôi ở đầu hành lang, ảnh nhất thời sửng sốt, còn chưa từng thấy có ai khác đến nhà tôi, dù sao tôi cũng không dẫn bạn học về đây, ở trường, tôi đâu dám thừa nhận rằng nhân vật phong vân trong trường là anh tôi đâu, tôi sợ bị đám nữ sinh kia gọt chết.
“Đây là…” Vẫn là Chu Húc Hùng mở miệng trước.
“À, đây là ba em và mẹ em.” Tôi tiếp tục mở miệng, sau đó lại quay đầu nói với ba mẹ, “Ba mẹ, đây là Chu Húc Hùng, ở nhà đối diện.”
“Chào cô chú!” Húc Hùng nghe giới thiệu xong, lập tức chào hỏi ba mẹ tôi.
“Nếu là hàng xóm, nếu rảnh rỗi thì qua chơi một chút nhé!” Mẹ cười chào hỏi với ảnh, ba thì chỉ gật đầu với ảnh. Tôi thoáng nhìn qua anh tôi, ổng vẫn cứ như người đi đường đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm đám hành lý trên mặt đất, y chang như thể chuyện xung quanh chẳng có gì liên quan đến ổng hết. Húc Hùng nhìn anh tôi mấy lần, thấy ổng không chú ý đến ảnh, có hơi mất mát vào trong nhà mình. Khó trách ảnh mất mát, gần đây thân quen với anh tôi, ở ngoài gặp phải, anh tôi cũng sẽ mỉm cười chào hỏi với ảnh. Ba mẹ tôi mới tới, ổng đột nhiên đã lạnh lùng như thế rồi, có thể không mất mát được sao.
Vào phòng, anh trai đang ở trong phòng bếp bận rộn: “Tĩnh Mân, em qua đây!”
“Làm chi vậy?” Tôi bất đắc dĩ đi qua, còn đang nói chuyện vui vẻ về nội dung phim với mẹ đó.
Ông anh đột nhiên đưa một hộp cơm tới trước mặt tôi: “Hôm trước hẹn Hùng Hùng hôm nay tới ăn cơm, ngay hôm qua mẹ tự dưng bảo hôm nay đến đây, quên nói với hắn mất, hồi nãy vừa thấy hắn lại không mang cơm, phỏng chừng tối nay lại định ăn mì tôm nữa, em đem hộp cơm này qua cho hắn ăn đi, nói hắn đừng ăn mì tôm nữa, ăn nóng người, gần đây mới vừa mọc hai hạt đậu, nói chuyện cũng hít hơi.” (đang phân vân không biết đậu này là mụn hay nhiệt miệng)
Nghe anh tôi nói những lời này, tôi thật không biết phải khiếp sợ vấn đề nào nữa. Anh tôi gọi Chu Húc Hùng là “Hùng Hùng”? Trong chốc lát ở đầu hành lang đó, ổng còn biết Húc Hùng không mang theo gì, còn quan sát cẩn thận như vậy, biết ảnh còn nổi đậu nữa, biết ảnh nói chuyện phải hít hơi. Hai người này từ lúc nào đã gần gũi thế này rồi thế? Gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, tại sao tôi đều không biết?
“Em không đi, anh đi đi!” Tôi có hơi giận dữ nhét hộp cơm vào lại tay anh tôi.
“Ngoan, đừng nghịch, tối nay có làm món em thích đó!”
Anh tôi nếu như ngay cả lời như vậy cũng nói ra, trong khoảng thời gian nào đó mà tôi không biết, có người đã tráo anh tôi rồi sao? Rốt cuộc tôi vẫn mang hộp cơm qua cho Húc Hùng, thấy Húc Hùng vẻ mặt cảm động, tôi cũng không biết nói gì cho phải.
“Con vừa mới làm gì vậy?” Trên bàn cơm, mẹ đột nhiên hỏi tôi.
“À, mang hộp cơm qua cho Hùng Hùng ấy mà.” Tôi tùy ý đáp lại một câu.
“Ai cơ?” Lòng hiếu kỳ của mẹ tăng vọt, lòng hiếu kỳ của tôi quả nhiên là học từ mẹ.
“Hàng xóm, Chu Húc Hùng. Bữa hôm trước hẹn ảnh, quên nói với ảnh hôm nay ba mẹ tới, thấy ảnh không mang cơm, không thể làm gì khác hơn là đưa cơm cho ảnh.” Tôi dùng lời nói hôm nay của anh giải thích với mẹ.
“Như vậy sao được, mau bảo thằng bé qua đây cùng ăn đi!” Mẹ vừa nghe là nguyên nhân này thì nhíu mày, bảo tôi đi gọi người đến.
“Vâng ạ.” Tôi nhất thời hưng phấn, vung rớt chiếc đũa.
Ánh mắt hung ác của ba trừng nhìn sang đây, ba luôn luôn rất chú trọng đến lễ nghi ăn uống, bình thường cứ như cổ hủ vậy. Ba trừng mắt nhìn tôi xong, giảng đạo với mẹ tôi: “Lúc này mà đi, có thể cậu ta đã ăn cơm no rồi, em xem chúng ta không phải cũng ăn được một nửa rồi sao? Chờ sau khi ăn xong đến khi uống trà ăn trái cây thì gọi cậu ta sang đây.”
“Ừ, vẫn là ông già anh suy nghĩ chu đáo.” Mẹ lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi ăn xong, vẫn là tôi làm chân chạy, đến cửa đối diện gọi Chu Húc Hùng qua đây. Anh tôi núp trong thư phòng không biết bận rộn cái gì, ba tôi thì ở sân thượng hút lá, tôi đang rửa chén. Chợt nghe thấy từ trong phòng khách trận trận tiếng cười vui vẻ của mẹ, coi bộ nói chuyện với Chu Húc Hùng rất hợp nha! Mẹ nói chuyện với ai cũng đều rất hợp mà.
Sau đó Chu Húc Hùng trở về, mẹ còn lôi kéo tôi hàn huyên: “Hùng Hùng thật đáng thương mà, khi thằng bé còn nhỏ bố đã bỏ đi với người khác, mẹ sau đó không lâu cũng đi luôn. Từ nhỏ đã không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, dựa vào bản thân nuôi sống chính mình, bên cạnh không có ai chăm sóc. Giờ bọn con là hàng xóm rồi, phải thường gọi người ta qua đây ăn đó.” Mẹ một trận thổn thức, “Nếu không dứt khoát bảo thằng bé qua sống với bọn con cũng được, dù sao căn này chỉ có hai anh em bọn con.
“Anh nói mẹ tụi nhỏ này, em quá không phòng bị người ta đi, em mới quen người ta không được bao lâu, đã để người ta tiến dần từng bước. Không sợ bị lừa sao.” Ba vừa nghe mẹ nói xong, đã bắt đầu phản đối.
“Em đây cũng không phải là tại yêu thích thằng bé đâu, nhà chúng ta có cái gì mà lừa. Hơn nữa con người thằng bé lại đàng hoàng, thân thế lại đáng thương như vậy.” Mẹ có chút không vui, “Vậy bảo người ta thường xuyên qua dùng cơm là được chứ gì. Ngày mai em sẽ bảo Hùng Hùng sau này đều tới dùng cơm.”
“Aish, tùy em vậy.” Ba tựa hồ đã tập mãi thành quen với sự cố chấp này của mẹ, cũng không nói gì nữa.