Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm Lữ Nguyệt đã được xuất hiện, hôm nay anh ở nhà dưỡng bệnh, vì thế cũng bắt cô vợ nhỏ ở nhà chăm sóc cho anh.
''Chú đã ăn cháo chưa?'', Diệp Chu Mãn đem nước và thuốc vào, thấy bát cháo trên bàn còn nguyên vẹn, lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, liền cau mày.
''Sao chú không ăn?''
Lữ Nguyệt kéo gối bịt tai lại: ''Không ăn.''
Thấy người trên giường lại giở thói gì đó cô nhíu mày sâu thêm: ''Chú làm sao thế? Con đã nấu cháo rồi chú lại không ăn thì làm sao uống thuốc, có phải muốn bệnh cho chết luôn đúng không?'', Diệp Chu Mãn hắng giọng nói tiếp: ''Chú không ăn hết bát cháo này thì con bỏ đói chú ba ngày!''
Anh bật người dậy, ném gối đi, rì mò cầm lấy muỗng cháo: ''Em nói nhỏ nhẹ với tôi không được, tôi bệnh mà em lại cứ quát tôi, đã vậy còn để người bệnh tự múc cháo ăn.''
Diệp Chu Mãn tiến lại sờ trán người này một cái: ''Không còn nóng, có phải bữa chú xỉn là trong rượu có vấn đề? Cho nên nó đã biến chú thành con người hiện giờ?''
''Con người hiện giờ của tôi là gì?''
Cô cũng thẳng thắn nói ra: ''Hèn hạ, thích ăn vạ, lớn không ra lớn nhỏ cũng chẳng ra nhỏ, chú làm như vậy để nhận được cái gì?''
Lữ Nguyệt khuấy khuấy bát cháo, khẽ nói: ''Tôi muốn nhận sự thương hại từ em.'', Anh ăn thử một muỗng cháo, rồi cong môi: ''Sen Trắng nấu gì cũng ngon hết.''
Hốc mắt đỏ lên, Diệp Chu Mãn vội xoay người đi, cố gắng nuốt cơn nghẹn ở họng xuống, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra.
''Đưa đây.''
Lữ Nguyệt ngước mắt chưa hiểu cô muốn gì, thì bát cháo trong tay đã trống lỏng.
Cô ngồi xuống mép giường, đưa cháo đến miệng thử nhiệt độ không còn nóng nữa, Diệp Chu Mãn đứng dậy: ''Chú đợi một lát đi, con đi hâm nóng lại hẵng ăn.''
Năm phút sau cô trở lại, cầm bát cháo nóng hổi, múc một muỗng thổi thổi rồi đưa đến miệng Lữ Nguyệt: ''Há miệng.''
Lữ Nguyệt vô cùng hưởng thụ chuyện này, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô gái không son phấn nhưng làn da trắng nõn hồng hào, cảm thấy lòng ngứa ngáy vô cùng, vợ trước mặt thế này lại không thể hôn, thì cái khác làm sao nghĩ đến.
''Chu Chu bảo bối, tôi hôn em một cái được không?''
Muỗng cháo lệch qua chạy xuống khóe môi, Diệp Chu Mãn giật mình theo bản năng đưa tay lau, chạm vào đôi môi bỗng chốc tay chân cô đông cứng lại, mắt mở to ra, sau đó đặt bát cháo lên bàn, tay lấy khăn giấy ra vội vàng lau tay mình.
''Chú gọi ai?''
''Tất nhiên là gọi em rồi, bảo bối nhỏ của tôi là tiểu Chu Chu.''
Tay run lên, cô vứt khăn giấy vào sọt rác cạnh bàn, rồi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang cười với mình, thuận miệng đáp: ''Con thấy chú nên uống thuốc rồi.''
Khóe môi Lữ Nguyệt cứng lại: ''Em xem tôi người điên?''
''Không có, con xem chú là người bệnh.'', Diệp Chu Mãn lấy thuốc bỏ vào lòng bàn tay lớn kia, cầm ly nước đưa đến: ''Uống thuốc.''
Thì ra là thuốc này anh còn tưởng cô nhóc này coi anh là kẻ tâm thần.
''Tiểu Chu Chu em...''
''Uống thuốc!''
Lời nói bị đánh gãy, Lữ Nguyệt liền uống thuốc không muốn phật ý cô, uống xong anh nhìn cô nói lần nữa: ''Em chưa trả lời câu hỏi ở trên.''
Diệp Chu Mãn dọn dẹp, cầm bát cháo lên định ra ngoài: ''Câu hỏi gì?''
''Tôi muốn hôn em.''
Nhìn vẻ mặt trông chờ cô cắn răng, tay siết chắt cái bát, cô hít một hơi rồi nói: ''Lữ Nguyệt con cho chú hôn không phải là con đồng ý lời trước đây của chú.''
''Vậy...''
''Con thương hại chú.''
Lữ Nguyệt sửng sốt, khó tin nhìn ánh mắt hạnh nhân của cô gái, anh nói vậy mà cô cũng cho là vậy, lòng có chút hụt hẫng nhưng vẫn gật đầu: ''Được.''
Lòng cô cồn cào không yên, nhưng cũng khom lưng đưa nửa gương mặt đến gần, không đến ba giây có thứ mềm mại mát lạnh chạm vào má cô rất nhanh buông ra, trái tim kích động không ngừng đập loạn lên, cô đứng dậy liếm liếm môi, nhanh chóng chuyển bước chân đi ra ngoài.
Nhìn cái ót trắng ngần có chút hồng nhạt, Lữ Nguyệt cong cong môi, anh đưa tay cọ sát vào môi mình, trong đầu không khỏi hiện lên những chuyện xấu, má của vợ anh vừa mềm lại còn thơm nữa, làm trái tim anh muốn tan chảy ra.
Coi bộ lần này bệnh không tệ lắm.
Diệp Chu Mãn ra ngoài, tay chạm vào má mình thấy nóng muốn bỏng tay, cô chống hông, tay quạt quạt cái mặt đang nóng bừng bừng của mình, không thể nào vơi đi chuyện vừa rồi cô đành ngồi xuống mở tv xem.
''Tập đoàn Diệp gia nổi danh bên Anh, người đứng đầu là ông Diệp nhưng do vụ tai nạn xe ba năm trước ông Diệp đã mất mạng, giờ đây công ty người thừa kế là con trai đầu của ông Diệp là Diệp Long...''
Tay chân Diệp Chu Mãn cứng ngắc, hốc mắt ngày càng đỏ, nhìn hình ảnh của vụ nổ xe cô hoảng loảng muốn tắt tv tay run quá nên điều khiển rớt xuống.
''Xin chào tôi là Diệp Long, tôi biết mọi người vẫn thấy tiếc nuối khi ba tôi qua đời, tôi cũng vậy con cái nào không đau, khi hay tin ông ấy mất để lại một cú sốc rất lớn cho tôi, nhưng tôi không thể vì tình trạng làm cho công ty ba tôi đi xuống, vì vậy tôi đã hứa với lòng phải truyền nối sản nghiệp này để nhớ công ơn của ba tôi.''
Nhìn người mặt cười trên màn hình tv cả người Diệp Chu Mãn vì gồng lên đỏ bừng, cô cắn răng tay với lấy bình hoa thủy tinh trên bàn quăng thẳng vào bộ mặt giả tạo đó ''choang''.
Tiếng động rất lớn, Lữ Nguyệt cũng giật mình, anh vừa từ phòng tắm ra nhanh chân đi ra ngoài, trước mắt anh là khung cảnh hoản loạn, mảnh thủy tinh vỡ ra đầy sàn, cánh hoa hồng rải toán loạn, kèm theo những giọt đỏ thẫm không rõ nguồn gốc, tiếng đập làm anh thức tỉnh, ánh mắt nhìn cô gái dùng tay mình đấm vào màn hình tv.
''Sen Trắng!!''
Diệp Chu Mãn như muốn phát điên, đập liên tiếp vào cái màn hình bị rạn nức ''bịch, bịch'', cả người bị ôm lên cô phản kháng vô cùng dữ dội: ''Buông ra! Tránh ra khác!''
Lữ Nguyệt ôm người đi vào phòng khóa cửa lại, thầy cô gái lại cựa quậy hét ầm ĩ.
''Buông ra... Phải chết! Đánh chết họ!''
Cảm xúc của Diệp Chu Mãn đã bị những vụ việc năm xưa chi phối, lại còn thấy được gương mặt kẻ thù, cô điên cuồng muốn xông ra khỏi cửa nhưng vòng tay cứ mãi giữ chặt cô lại, cô dần xụi lơ người ngồi xuống sàn nhà.
Lữ Nguyệt nhìn hai bàn chân nhỏ bị thủy tinh đâm màu vẫn đang chảy ra, cả bàn tay cũng bị thương không kém, gương mặt cô gái bơ phờ, đôi mắt đầy tia máu đỏ, người có chút run run. Anh nhìn cảnh tượng này hốc mắt cũng đỏ lên, Diệp Chu Mãn rốt cuộc em đang giấu tôi chuyện gì.
Anh khuỵu gối xuống, hai bàn tay run run ôm lấy gương mặt nhỏ của cô, thấy cô không nhăn mặt gì, ánh mắt vô hồn chìm vào thế giới riêng của mình.
"Tôi lấy mảnh thủy tinh ra cho em nhé?"
Diệp Chu Mãn không trả lời, cô ngồi ngây ra đó, ánh mắt nhìn một vật trở nên xa xăm, như hồn ai đó câu đi.
Lữ Nguyệt chỉ sơ cứu sơ qua cầm máu rồi đưa cô đến bệnh viện, từ nhà cho đến đây cô vẫn như người mất hồn, không nói không than đau hay khóc lóc, ánh mắt như toàn thế giới chỉ còn mình cô.
Bác sĩ băng bó vết thương nhưng cảm xúc cô gái này vẫn như một, mọi thứ không quan tâm, ông nhìn vào đôi mắt sạch sẽ trống không đó mới lên tiếng: "Kiểm tra tổng quát cho bệnh nhân."
Khi phát giấy bệnh án ra, tay Lữ Nguyệt run rẩy.
"Lúc đầu thấy tình trạng cô gái tôi đã nghi ngờ, nên mới kiểm tra thử, lượng thuốc an thần và thuốc ngủ quá nhiều rất ảnh đến não bộ. Cô gái đó vẫn còn trẻ đừng để những chuyện không hay xảy ra, dù có bệnh gì đi cho nữa vẫn không nên lạm dụng thuốc, nhất là bệnh nhân có bệnh về mặt tâm lý."
Những lời nói của bác sĩ đã khiến anh sợ hãi, Lữ Nguyệt trở lại phòng bệnh, lúc này ánh mắt cô gái ngồi trên giường chuyển qua anh, đôi môi hồng mấp máy.
"Con muốn về nhà."
Lữ Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, rồi thả lỏng đi đến bế cô lên.
Căn nhà hỗn độn vừa rồi không còn nữa, mọi thứ đã được người khác dọn dẹp sạch sẽ, Lữ Nguyệt đặt cô ngồi xuống sô pha, lúc này xoay người đi đến mở đèn.
Bỗng sáng bừng cô không thích ứng được nâng tay che mắt: "Chói quá, chú tắt đèn đi."
Bước chân Lữ Nguyệt khựng lại, nhìn hành động đó của cô anh không đáp đưa tay lên công tắc điện "tạch" mọi vật hoà vào bóng đêm, ánh sáng le lói từ bên ngoài dạ vào thân ảnh nhỏ mờ ảo ngồi ở sô pha.
Lúc này cô mới chịu buông tay xuống, nhưng rất nhanh nâng lên vươn ngón trỏ chỉ vào bên trong: "Phiền chú đi vào bếp, ngăn tủ nhỏ bên trái từ dưới điếm lên, chìa khóa mở tủ nằm dưới đít nồi cơm. Chú mở nó ra trong ba chai rượu khác loại, chú lấy chai cao nhất đem ra đây giùm con."
Rượu? Thì ra là giấu, Lữ Nguyệt cũng nghe lời đi vào trong, đúng thật là có ba chai, anh buồn bực nhưng vẫn cầm nó đem ra, tay với thêm hai cái ly uống rượu vang, đặt xuống bàn.
Diệp Chu Mãn cầm lấy thuần thục mở rượu rót một ly thật đầy, nhấm vào một ngụm mới để ý còn một ly trắng tinh nằm bên cạnh, cô khựng tay đưa mắt nhìn qua người đàn ông ngồi cạnh mình.
"Chú còn chưa khỏi bệnh, vào ngủ đi con uống hết ly này sẽ vào trong."
Lữ Nguyệt nghe nhưng không nói, nói sang chuyện khác: "Em có gì nói với tôi không?"
Cô a một tiếng: "Chiếc tv đó khá đắt, nhưng con có thể đền được, yên tâm trong nhà không có gì hư ngoài chiếc tv đó."
"Không phải."
Diệp Chu Mãn nghiêng đầu sang, rồi nhìn lại rượu trên tay mình cười khẽ: "Rượu này là đồng nghiệp tặng nên không thể không nhận, hôm nay chỉ muốn mở ra uống thử xem rượu có ngon như người khác nói không."
"Nhóc con đang lừa ai vậy?"
Cô hửm một tiếng, đôi mắt vẫn mù mờ hơi lắc đầu nâng ly rượu lên uống tiếp.
Trong căn phòng ánh sáng nhỏ và bóng tối hòa lại một, tạo thành không gian mờ nhạt, đang trong bầu không khí yên tĩnh tiếng bật lửa vang lên.
Diệp Chu Mãn nhìn qua, thấy hai ngón tay dài đang kẹp điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng đưa lên miệng ngậm rồi lại phả ra một hơi khói trắng xóa, người đàn ông này thật gợi cảm, nó đã thu hút ánh mắt của cô.
Đột ngột bàn tay nhỏ trắng nõn chợt xuất hiện, Lữ Nguyệt nhìn qua điếu thuốc trong miệng bị rút ra, anh đưa nhìn chằm chằm cô gái hút cùng điếu thuốc với mình.
"Ừm, mùi vị rất lạ nha, lần đầu hút loại này."
Lữ Nguyệt trực tiếp lấy điếu thuốc từ trong miệng cô ra đem nó dụi vào gạt tàn rồi vứt đi.
"Sao chú lại bỏ phí như vậy?"
Anh với tay lấy ly rượu cô uống một hơi cạn, đặt ly không lên bàn, anh dang tay nhấc bổng cô gái đặt lên đùi mình, rũ mắt nhìn xuống: "Đánh trống lảng vui không?"
Diệp Chu Mãn muốn đi xuống: "Không thích ngồi trên người chú."
"Có rất nhiều phụ nữ muốn ngồi mà chẳng được, còn em được đưa lên tận đây ngồi mà lại không thích?"
Lữ Nguyệt thấy cô cựa quậy, tay giữ chặt lại, nhìn cô thấp giọng nói: "Ngoan một chút nào, ngồi yên đây một lát đừng động đậy."
Đầu cô nằm trên cánh tay cứng nhắc của người đàn ông, Diệp Chu Mãn không muốn đối mặt với nhau cô liền nghiêng đầu đi.
"Hôn một cái.", Anh nào cho cô cơ hội, nói xong đã nhanh chóng mổ nhẹ vào má hồng hào của cô.
Diệp Chu Mãn hô một tiếng kinh ngạc nhìn lên.
Nhìn bộ mặt ngơ ngác của cô Lữ Nguyệt buồn cười, nhưng không mấy chốc anh lại thu ý cười vui vẻ lại, nhìn cô càng trở nên đau lòng không nói thành lời được. Anh im lặng nâng tay lên đem mũi mình cọ cọ sườn mặt cô gái, dù có bị đẩy ra anh cũng cố chấp không muốn buông.
"Lữ Nguyệt chú có bệnh sao, mau dừng lại."
Lữ Nguyệt đi xuống cổ cô, thầm thì nói: "Ừm, tôi vẫn còn bệnh."
Còn cố đẩy cái đầu này ra nghe giọng nói trầm thấp lần nữa cất lên tay cô chợt dừng lại.
"Hoa Sen Trắng, tôi phải làm sao mới được đây, em càng ngày như vậy thật sự trái tim này của tôi bị em dày vò muốn nát bét hết rồi."
Lữ Nguyệt từ cổ cô ngóc đầu lên, tay mon men đến nắm nhẹ cổ tay cô: "Em nhìn bàn tay này đi.", Sau đó nhìn đến hai bàn chân nhỏ được quấn băng gạt anh không khỏi mím môi: "Rốt cuộc tại sao lại hành hạ mình như vậy? Em có thấy đau không?"
Rất nhanh Diệp Chu Mãn đối thẳng ánh với người này, nói: "Không đau."
"Em không đau nhưng tôi thì lại đau."
Nghe câu nói đó xong, bỗng chốc cô bặm môi không nói.
''Chân không đi được ngày mai xin nghỉ đi khi nào phục hồi lại rồi đi làm.''
Diệp Chu Mãn chỉ ừm nhẹ một tiếng.
Anh duỗi tay vuốt ve da mặt mịn màng của cô: ''Nếu em không nói tôi sẽ không làm khó em, nhưng mà em yên tâm dù cho chuyện gì xảy ra tôi cũng luôn luôn ở bên cạnh em, ngoài tôi ra không ai được bắt nạt em, kẻ nào dám tôi sẽ diệt cỏ tận góc.''
Lữ Nguyệt nói rồi ẵm người đứng lên.
''Đi đâu?''
''Ôm em đi ngủ còn có thể đi đâu?''
Diệp Chu Mãn được đặt xuống giường, thấy bóng dáng cao lớn đã đi vào phòng tắm, cô nhíu mày nhìn hai bàn chân của mình, sau đó bò lại cái phía tủ lục tìm hộp thuốc.
''Em đang làm gì?''
Cô cả kinh quay người lại đem thuốc giấu ra sau: ''Không có gì.''
Lữ Nguyệt híp mắt tiến đến gần: ''Giấu cái gì đem ra tôi xem.''
Cô bực tức trong lòng, âm thầm nghiến răng, rồi nói: ''Chỉ là thuốc vitamin thôi có gì mà đáng coi.''
Anh không nói, liền khom xuống luồn tay giật lấy cái hộp trong tay cô.
Diệp Chu Mãn kinh ngạc nhanh quá cô không phản ứng được: ''Chú đưa đây mau.''
Nhìn dòng chữ đó xong hai bên quai hàm anh cắn chặt lại, đường gân xanh cũng nổi lên, anh thẳng tay ném vào sọt rác ''phịch''.
Cô há mồm người đổ xuống giường, Lữ Nguyệt nhanh chóng ôm eo cô lại, giữ cho cô không bị ngã xuống.
Diệp Chu Mãn đỏ mắt: ''Lữ Nguyệt chú bệnh thần kinh sao!'' Ai cho chú tự ý ném đồ của con!''
''Tôi không cho em uống cái thứ đó.''
Cô hét lên: ''Chú là cái gì! Ai cho chú có quyền quản con!''
Lữ Nguyệt thấy cô vẫn muốn xuống giường tay anh giữ chặt người không buông: ''Diệp Chu Mãn tôi là chồng em tại sao tôi không có quyền quản em?''
Cô tức giận vùng vẫy không thôi, mắt trợn lớn nhìn chằm chằm người đàn ông: ''Chú không biết cái gì hết thì đừng có tự ý ném đồ người khác, con cực kỳ không thích người vô duyên vô cớ không hỏi lại vứt đồ người khác đi. Người đó con vô cùng vô cùng ghét!''
Thấy sự tức giận này của cô Lữ Nguyệt cũng sửng sốt, ôm chặt cô để an ủi: ''Tôi không có ý đó, tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe của em thôi.''
Diệp Chu Mãn vươn tay đẩy người đang ôm mình ra, gằn từng chữ từng chữ: ''Lữ Nguyệt chú có biết thuốc đó quan trọng cỡ nào không? Nó là cả mạng sống của con, chú lại ném đi chẳng khác nào chú muốn con chết cả.''
Toàn thân Lữ Nguyệt cứng đờ, trong đầu như có đám mây đen kéo đến, người toát ra âm u lạnh lẽo vô cùng, ôm cô vào lòng nhưng người run rẩy lại chính là anh, anh muốn biết tại sao cô lại trở thành như thế này, kẻ khốn nạn nào đã làm cô gái của anh phải sống khốn khổ như này, một khi anh biết được anh thề liều sống với kẻ đó.