Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thêm một tháng nữa trôi qua, Diệp Chu Mãn đã sống ở nhà họ Lữ được hai tháng, hôm nay nhân dịp được nghỉ học nên cô muốn trở lại ngôi nhà đó một lần. Ông Lữ cũng đồng ý nhưng lại bắt Lữ Nguyệt phải đi theo, Diệp Chu Mãn cũng đã từ chối hai lần nhưng vẫn không được.
Hai người ngồi trong xe không ai nói lời nào, cách đây một tuần trước, Lữ Nguyệt về nhà, Diệp Chu Mãn thấy vậy nên cầm sách vở lên hỏi một số bài tập còn chưa hiểu, lúc được kêu ngồi xuống, cô có hơi phấn khích trong lòng, không để ý đến bước đi liền ngã nhào vào lòng Lữ Nguyệt, đã vậy cô còn đè người nọ xuống sô pha, đôi môi cô còn in lên cái trán của người nằm dưới thân mình, cả hai cũng vì vậy mà ngây người. Diệp Chu Mãn trợn mắt nhanh chóng rời khỏi, luýnh quýnh ôm đống sách vở còn chưa kịp hiểu đã xông nhanh ra khỏi phòng, cô sợ một khi chuyện cô thích chú ấy bị lộ, chỉ biết ôm lấy ngực đang đập rộn ràng của mình trở về phòng, cũng từ ngày đó cảm thấy khoảng cách giữa cả hai đã bị kéo ra xa, nhiều lúc muốn mở lời xin lỗi nhưng vẫn thấy người đàn ông hầu như là không để ý đến vụ việc đó, chỉ có mình cô suy nghĩ sâu xa, làm cho lời xin lỗi cô kẹt ở cổ họng.
Lữ Nguyệt không thể đoán được cô gái bên cạnh đang nghĩ gì mà ngồi đơ người ra đó, nhưng cảm xúc trước gương mặt nhỏ đó hiện rõ sự buồn bã, cô càng không nói thì Lữ Nguyệt càng khó mở lời, từ khi nào cảm thấy bản thân lại kém cõi như vậy, chỉ vì nụ hôn vô tình đó thôi đã khiến Lữ Nguyệt thức trắng mấy đêm.
"Muốn ăn gì không?"
Đây là câu nói đầu tiên của hai người sau khi một tuần không nói chuyện, đáy mắt Diệp Chu Mãn hiện lên tia kinh ngạc rất nhỏ nhoi, cô vội vàng lắc đầu: "Con không đói, nhưng chú đói sao?", Chính xác là cô đã biết tìm cách hỏi lại.
"Không đói.", Lữ Nguyệt dựa người sau ghế, nói tiếp: "Đường đến đó có chút xa, nên mua một ít đồ ăn để dự trữ."
"Vâng."
Lữ Nguyệt đã chuẩn bị sẵn một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh: "Ngủ đi, khi nào đến tôi sẽ gọi."
Diệp Chu Mãn vươn tay sờ nhẹ lên cái chăn nhưng cô không cầm lấy, lại đáp vâng một tiếng, rồi khoanh tay nghiêng đầu dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.
Không lâu sau, lại có sự ấm áp bao phủ xuống cô, Diệp Chu Mãn nhất thời mở mắt, gương mặt đẹp đẽ gần trước mắt, cảm thấy khuôn mặt này như từ tranh vẽ bước ra, trán cao, lông mày rậm, lại sở hữu đôi mắt phượng, bề ngang mắt hơi hẹp, hai nếp mí ở trên sâu và cân đối, đuôi mắt nhọn nhìn trông rất sắc sảo, đôi đồng tử ẩn sâu bên trong như có thần khí cũng quá mức bí ẩn, đường nét sống mũi thẳng tắp, hai bên cánh mũi không to nhìn rất cân đối, đôi môi mỏng lại có một chút sắc hồng tự nhiên, hai bên quai hàm tạo rất rõ nét, đẹp như vậy chỉ cần thở nhẹ một cái thôi đã thấy đẹp.
Lữ Nguyệt đắp chăn xong nhanh chóng trở lại vị trí cũ, không nhìn đến đôi mắt long lanh to tròn kia chưa rời khỏi gương mặt mình.
Nhìn người kia đã khép mắt, Diệp Chu Mãn mới quay đầu nhìn chằm ra bên ngoài một lát, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, cảm xúc cô đối với người này ngày càng tăng thêm không có chút giảm, đã cố gắng đè nén thứ tình cảm xuống nhưng lại không thành công.
Một lát sau Lữ Nguyệt nhìn qua đã thấy cô gái ngủ say, đầu tựa vào cửa xe, hô hấp chậm rãi, anh nhẹ nhàng nhích lại gần, cầm cái chăn bị tuột xuống chỉnh chúng ngăn lại, sau đó đỡ đầu cô gái lên vai mình.
Trợ lý ngồi ghế lái nhìn lại thấy sếp mình như vậy, muốn bị sặc nước miếng, ôi khủng khiếp.
Lữ Nguyệt chần chừ một lút, vén vài sợi tóc ra phía sau tai cô, vô tình chạm vào vành tai mềm mại ấy lòng anh rung động, nhìn chằm vào gương mặt cô xác định không bị đánh thức, anh mới yên tâm.
Đúng là đường đi có chút xa, sau khi tỉnh lại Diệp Chu Mãn hết hồn, hình như cô tựa vào vai chú ấy lúc nào không hay, cảm thấy hơi thở phía trên đầu cô rất ổn định, hình như đã ngủ, cả người cô cứng ngắc không dám động đậy, mắt trừng lớn không thôi.
Đột nhiên trong lòng cô lại sinh ra tham lam không muốn rời khỏi, bàn tay rón rén kéo một ít chăn của mình phủ lên người bên cạnh, bỗng nhiên giọng nói trầm thấp từ phía trên phát ra cô kinh ngạc, đến bàn tay đặt lên bụng người nọ cũng cứng đờ.
''Tỉnh rồi?''
Diệp Chu Mãn sợ xanh mặt vội vàng nhích người qua bên cạnh, cô khẽ gật đầu nhẹ.
Nhìn cái chăn trên người mình, Lữ Nguyệt cầm lấy đưa qua bên cạnh: ''Đắp đi, tôi không lạnh.''
Vừa rồi giống như làm chuyện xấu bị bắt thấy, Diệp Chu Mãn vẫn còn chốt dạ, tim cũng đập thình thịch, cô không dám liếc nhìn qua người kế bên, đưa tay nhận lấy cái chăn đắp lên người mình, gương mặt cũng từ từ nép vào trong chăn.
''Còn buồn ngủ?''
''Dạ... Vâng.'', Diệp Chu Mãn run rẩy nói.
Lữ Nguyệt cũng phát hiện ra một điểm bất thường, nhưng anh lại không nói, nhìn gương mặt cô gái đã che khuất, anh có chút thở dài, nếu biết cô bé sẽ ngại như vậy thì lúc nãy anh không nên làm như vậy.
''Ngủ đừng trùm như vậy, rất khó thở.''
Nghe xong, Diệp Chu Mãn kéo xuống gương mặt hiện ra, cô hơi xoay người vào cửa xe, chỉ cho người bên cạnh thấy bả vai cô.
Một lát sau chiếc xe cũng dừng lại, khi bước xuống xe Diệp Chu Mãn mới phát hiện con đường từ đầu thôn vào bên trong rất nhiều bùn sình, hình như ở đây đã có cơn mưa rất lớn ghé thăm, hiện giờ chắc đoạn đường bên trong rất dơ, cô khẽ nhìn đôi chân dài của người kia, rồi chuyển mắt xuống đôi giày da đen bóng kia.
Diệp Chu Mãn mím chặt môi: ''Không mấy chú đừng vào, con vào một lát sẽ ra ngay.''
Lữ Nguyệt nhìn con đường phía trước cũng nhíu mày, anh thấy cô gái nhìn anh bằng ánh mắt cầu mong: ''Tôi đã đi đường xa đến đây, cứ nhất quyết không cho tôi vào trong sao?''
''Không phải đâu, đường rất dơ, chú đi vào sẽ bẩn giày mất.''
Lữ Nguyệt không để tâm, đi đến trước mặt cô gái rồi ngồi xổm xuống: ''Trèo lên.''
Cô giật mình lùi về sau hai bước chân, lắp ba lắp bắp nói: ''Làm, làm, làm gì ạ?''
''Tôi cõng.''
Diệp Chu Mãn há miệng kinh ngạc vô cùng.
''Nhanh chân.''
''Vâng... Vâng.''
Cô đến nằm lên tấm lưng rộng này, tay không biết đặt đâu, cuối cùng vẫn nên là đặt hai bên vai là tốt nhất.
''Câu cổ tôi, bám chắt vào.''
''À.'', Diệp Chu Mãn nghe lời hai bàn tay mềm mại vòng qua ôm chặt cổ, vô tình đụng đến yết hầu đang di chuyển, tay cô run run.
Lữ Nguyệt đứng dậy, hai tay câu lấy đôi chân nhỏ của cô gái, trong lúc đi vào nên sình lầy đó anh rất cẩn thận, mỗi bước chân rất chậm sợ trượt một phát thì anh và cô gái này té xuống đây, nếu là anh thì anh sẽ không sợ, chỉ sợ cô gái nhỏ này thôi.
Trong lúc đi vào có vài người đã nhận ra cô, vui mừng không ngừng kêu gọi.
''Hoa Sen Trắng về đó à?''
''Vâng ạ, bác cũng khỏe chứ?''
''Khỏe, rất khỏe!"
Lữ Nguyệt đi phía trước, thấy ai cũng chào đón cô gái phía sau mình, anh nhướng mày, rất được lòng mọi người ở đây.
Khi đến nơi, cô vội vàng chỉ tay xuống dưới: ''Chú cởi giày ra đi.''
''Làm gì?''
Diệp Chu Mãn nhìn đôi giày dính rất nhiều bùn, cô nhăn mặt và vô cùng áy náy: ''Con rửa cho chú.''
''Không cần.''
Cô vội chạy qua nhà bên cạnh, lúc trở lại trên tay còn cầm một đôi dép, cô khom lưng đặt đôi dép xuống đất, nói: ''Chú mang vào đỡ đi, một lát con rửa giày sạch chú hả mang lại.''
Lữ Nguyệt cụp mắt nhìn đôi dép màu xanh dương này, có chút không tình nguyện.
Cô ho nhẹ: ''Chỉ mang chống bị dơ chân thôi, chú rán chịu một lát là được.''
Chu Tư Mãn nhìn vào trong nhà, cảm thấy không có người ở đây, cô nhíu mày đi vào bên trong, mới phát hiện ra căn nhà không có bóng người, nhưng thấy mạng nhện xung quang đã tụ lại rất nhiều.
Lữ Nguyệt cởi giày xong, vừa mang dép vào đã thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô gái chạy ra, sau đó lại chạy vụt qua người anh.
Cô gấp gáp chạy qua nhà bên cạnh: ''Dì ơi, dì có thấy dượng và mẹ của con không ạ?''
''À, chuyện là sau khi con đi tầm một tháng thì hai người họ cãi nhau, ông dượng kia ly hôn với mẹ con rồi liền rời khỏi đây, vài ngày sau thì bà ta cũng đi luôn, đến giờ vẫn chưa quay lại.''
Chu Mãn cảm thấy khủng khiếp cô cảm ơn rồi trở về nhà, cô không nói gì, mở cửa vào bên trong quét tước sạch sẽ chỗ này lại. Cô nhớ lại còn người phía sau chợt dừng tay quay người lại.
''Chú tìm chỗ nào sạch sẽ ngồi đi, con dọn dẹp nơi này một lát.''
Lữ Nguyệt thấy cảm xúc cô gái này đã thay đổi, anh lên tiếng hỏi: ''Người nhà đâu?''
''Họ đã đi rồi, chắc cũng không quay lại nữa.''
Anh cau mày, sau đó nhìn ra sân, ngoắc tay với trợ lý.
''Sếp có gì căn dặn?''
''Vào bên trong dọn dẹp lại nhà cửa đi.''
Trợ lý: ''...''
''Làm sạch lên lương, không sạch trừ lương.''
???
Lữ Nguyệt hắng giọng: ''Diệp Chu Mãn đi ra đây, tôi đã thuê người dọn dẹp rồi.''
Khóe miệng trợ lý cứng đờ.
- -----
Mới qua hai tháng mà mộ của ba đã có nhiều cỏ dại xuất hiện rồi, Diệp Chu Mãn bắt tay vào dọn sạch sẽ nơi đây, đến khi ra khỏi nghĩa trang thì mặt trời đã lặn.
''Chú đi ra khỏi thôn, xung quay sẽ có chỗ để nghỉ chân, chú ngủ tạm một đêm đi, sáng mai chúng ta sẽ về lại thành phố. Con sẽ ngủ lại đây, sáng sẽ ra đầu thôn chờ chú.''
Lữ Nguyệt đáp: ''Một mình ở đây tôi không yên tâm.''
''Vậy...?''
''Một đi theo tôi, hai là tôi sẽ ở lại đây.''
Nếu như thế thì rất tốn kém, Diệp Chu Mãn cũng đành để chú ấy ngủ lại đây.
Trông nhà có hai căn phòng nhỏ, căn phòng bên kia của mẹ cô không được tốt, ga giường và gối đã ẩm mốc, còn bên căn phòng cô thì rất tốt, ga và gối đã được cất vào bên trong tủ, cô nghĩ người cất chính là dượng, dượng biết cô sẽ quay lại nên đã đem chúng cho vào tủ.
Cái giường cô rất nhỏ, nằm hai người lại chen chúc, Diệp Chu Mãn thấy suy nghĩ của mình lệch đi cũng có chút ngây người, làm sao hai người có thể ngủ chung được, nghĩ linh tinh.
''Tối nay chú ngủ ở đây đi, con sẽ ngủ bên ngoài.''
Lữ Nguyệt nhíu mày: ''Bên ngoài có giường sao?''
''Không có.'', Diệp Chu Mãn ngượng ngùng che miệng ho nhẹ: ''Con ngủ tấm ván bên ngoài cửa.''
''Làm sao mà được.'' Lữ Nguyệt nhíu mày càng sâu: ''Tối nay ngủ trong này đi.''
''Vậy còn chú?''
''Tôi nằm bên cạnh.''
Diệp Chu Mãn: ''...?''
Lúc đầu cô còn tưởng rằng chú ấy chỉ nói chơi nhưng không ngờ là thật! Hiện tại người nằm sau lưng cô với một khoảng cách rất gần chính là chú ấy!
Lữ Nguyệt nằm nghiêng người, mắt nhìn chằm chằm cái ót trắng nõn đằng trước mình, thấy cả hai chỉ cách nhau khoảng một gang tay, cho nên có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương.
Giờ Diệp Chu Mãn cảm thấy mình ngốc nghếch thật, biết vậy lúc nãy nên nghe lời chú ấy đi thuê chỗ nghỉ được rồi, giờ cô muốn ngủ cũng chẳng ngủ được, hơi thở nóng phả vào ót khiến cho cả người cô nóng bừng lên, Diệp Chu Mãn không quen, chưa từng ngủ chung với người khác giới đã vậy là người cô thầm thích thật sự không chịu nổi, nên đem cái đầu mình di chuyển ra xa một chút.
''Nằm sát vào đừng để ngã xuống sàn.''
Dứt lời Diệp Chu Mãn như giật mình đem đầu vào không may phía sau đã chạm vào mặt người kia, cô cả kinh quay người lại: ''Con...'', Từ ''xin lỗi'' chưa nói ra đã bị gương mặt gần trong gang tấc này làm cho cứng đờ người, hơi thở cả hai hòa làm một tan trong không khống khí, Diệp Chu Mãn khiếp sợ trừng mắt, sau đó nhanh chóng xoay mặt lại, không nhịn được lấy tay che mặt xấu hổ vô cùng.
Do mở mắt đã lâu, lại đánh với tâm trí một lúc, Diệp Chu Mãn thấy mắt cay cay từ từ chớp nhẹ vài cái dần chìm vào giấc ngủ.
Lữ Nguyệt gọi người bên cạnh vài tiếng nhưng không nghe đáp, anh mới rướn cổ nhìn qua thấy cô gái này thật sự đã ngủ rồi, anh có chút cười khổ. Anh nằm xích lại, tay bên ngoài vươn vào cái chăn mỏng, bàn tay mò đến eo nhỏ thiếu nữ, nhanh chóng bắt gọn vào lòng bàn tay, trán kê vào đầu cô gái còn ngửi được mùi hương giống như lần trước, rất ngọt ngào, dịu mát.
Bàn tay đặt trên eo một lát đã siết vào một chút, Lữ Nguyệt thấy cơ hội chỉ có một lần, sau đêm nay chưa chắc sẽ được ôm lại, cho nên đã tham lam mà ôm lấy người bên cạnh vào lòng mình, lòng bàn tay vuốt ve cái bụng phẳng lì cách một lớp áo.
Nửa đêm Diệp Chu Mãn thức giấc, cảm thấy có bàn tay đặt ở eo cô, đầu cô ong ong, hô hấp cũng đình trệ lại, người nhẹ quay qua, nhìn gương mặt kia đã ngủ, cô nuốt ngụm nước bọt, nhanh nhắm tịt mắt lại, tay nhỏ vòng qua một chặt lấy eo bên cạnh.
Lữ Nguyệt không nghĩ cô gái thức, ngỡ là ôm theo bản năng, nên anh luồn tay ra sau ót cô, kéo sát người vào lòng mình, bàn tay vuốt nhẹ tấm lưng phía sau.
Gương mặt cô nép trong ngực này đã đỏ chót lên, cứ tưởng nó là giấc mơ thôi, chú ấy hình như ôm cô rất chặt, lại còn vuốt ve lưng cô nữa, tim đập điên cuồng lòng cũng vui một cách điên loạn giống như nhịp tim đang đập.
Chú ấy có phải cũng có cảm giác với cô không?
Sáng mở mắt ra không thấy người bên cạnh đâu, Diệp Chu Mãn ngồi dậy, mặt ngơ ngác vô cùng, cô nhớ đến đêm qua, lấy tay ôm vẻ mặt đau khổ của mình, không ngờ cô lại mơ giấc mơ đến xấu hổ như vậy. Cô bỏ qua chuyện này, nhanh chóng xuống giường xếp gọn chăn gối lại mới ra bên ngoài.
Lữ Nguyệt đúng lúc đi vào: "Thức rồi thì về thôi."
Cô cắn răng quay mặt sang khác, gật đầu đáp khẽ một tiếng: "Vâng."
Trong đầu cứ hiện lên cảnh tượng hai thân thể dựa sát nhau, ôm nhau say giấc, cô càng nhớ đến đầu cô không khỏi đau, chuyện này tốt nhất cô phải giấu đi nếu lỡ miệng nói ra chắc cô đào lỗ chui xuống đó trốn.
Còn Lữ Nguyệt thấy gương mặt cô gái vẫn bình thường, vậy là chuyện đêm qua không bị phát hiện, lúc sáng anh dậy sớm, thấy cô gái ôm chặt lấy mình, anh có chút không nỡ buông ra, nhưng cuối cùng anh cũng buông người ra, giờ giấc của cô gái này rất có quy tắc, cô là người thức trước thấy cảnh tượng này chắc khủng khiếp lắm.
"Sắp thi cuối kỳ rồi, đã điền nguyện vọng trường nào chưa?"
Diệp Chu Mãn ngẫm một chút lắc đầu.
"Nên suy nghĩ chắc chắn rồi hãy chọn."
Cô không nói, gật đầu đã hiểu, cô đã có ngành mình muốn vào rồi, nhưng cô không nói ra, vì chưa chắc sẽ thành công, nhưng trong lòng đã chắc chắn phải cố gắng đạt được ước mơ của mình. Nhưng giờ cô lại có thêm một cái ước mơ nữa, thật sự nó quá nhỏ nhoi, cô không thể biến cái ước mơ này thật sự thật được, cảm xúc trong ánh mắt phức tạp, cô nâng mắt nhìn người ngồi bên cạnh mình, không đến ba giây đã đem mặt ra cửa xe.