Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô gái đứng ngây người tại chỗ vẻ mặt không cảm xúc xong dần dần lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng quay người đi vào bên trong quán.
Phía đằng này, Đậu hũ đuổi kịp Hoàng Nam thấy bóng dáng hai con người phía trước liền kêu lớn, ánh mắt hớn hở:
“Này này đợi hai tụi tui với”.
Chiếc xe đạp phái trước từ từ chạm rãi lăn bánh chăm lại để đợi người phía sau, hai ba phút sau thì Đậu hũ cũng đuổi kịp liền cười nói:
“Hai cô chia ăn đi nhé nhanh để hai tụi tui còn về nhà đi tắm chứ khó chịu lắm rồi đấy”.
Thấy vậy Trang Nhi cũng gật đầu đồng ý vỗ vai Hoàng Nam:
“Anh chạy từ từ để em chia đồ ăn với Đào Anh đã”.
Hoàng Nam cười gật đầu chia đồ ăn xong xuôi Trang Nhi lại nói tiếp:
“Let’s Go thôi!”.
Bốn người tạm biệt nhau ở con đường quen thuộc rồi tách ra trở về nhà.
…
Đến nhà Trang Nhi, Hoàng Nam bất chợt xoa đầu cô bé, ánh mắt có chút không nỡ rời nhưng cả người thì đã thấm đậm mùi nước biển, Trang Nhi thở dài xoa má anh chàng nói:
“Về nhà được rồi đấy, mai em đem bài tập sang nhà anh”.
Hoàng Nam nghe lời tạm biệt xong liền đạp đi chậm rãi trở về nhà trông bộ dạng ướt át trên mái trong vẫn còm đọng lại vài họt nước từ trên lăn xuống hòa nguyện vào vẻ đẹp của thiếu niên, ánh mắt, lông mi, mũi, bờ môi,…tất cả trên khuôn mặt đều không một tì vết đúng là vẻ mặt mà người khác chỉ có thể quan sát, có thể ngưỡng mộ chứ không thể nào sờ được, chạm được…
…
Trang Nhi vào nhà xong liền chạy thật nhanh vào phòng lấy ngay một cái váy ngủ chuồng lẹ vào nhà tắm để rửa đi hương vị của biển.
Một lát sau, từ nhà tắm bước ra là một cô thiếu nữ với vẻ thuần khiết trong ánh mắt như chứa hàng ngàn ngôi sao nhỏ không phải vẻ đẹp của sự trưởng thành càng không phải vẻ đẹp của mấy cô nhóc con ở cô gái nhỏ tồn tại song song vẻ đẹp vừa trẻ con vừa trưởng thành không cái nào lấn ác cái nào.
Cô bé từ từ đi vào nhà bếp bới ngay một tô cơm bưng ra trước ghế ngồi vừa ăn vừa xem phim.
Vừa đúng lúc này bố mẹ cô cũng mở cửa đi vào sau khi đã dọn dẹp quán mì, bố Trang Nhi đi vào nét mặt của ông thương yêu cô con gái âu yếm nói:
“Ăn cơm bố nấu có ngon không con gái yêu???”.
Cô bé quay ra cửa cười hít mắt: “Vâng vâng, lúc nào chả ngon ạ”.
Mẹ cô bé đi vào:
“Cái gì cũng con gái yêu nhờ”.
Nghe thấy Ông quay sang giả bộ làm vẻ nũng nịu vùi đầu vào vai vợ nói:
“Nhưng mà yêu em nhất”…
Mẹ cô miễn cưỡng lấy tay đẩy đầu Ông ra đi thẳng vào phòng riêng, vừa đi vừa nói:
“Vâng vâng, tôi vào phòng lấy đồ cho anh tắm”.
Nỗi hạnh phúc trong lòng Ông lúc nào cũng thế nó vô cùng vô cùng lớn lao, Ông suy nghĩ một hồi lâu trong niềm vui xong bảo với vợ rằng:
“Có em là yêu anh nhất”.
Trang Nhi bật cười:
“Con đang ăn cơm bố để con nuốt hết đã, ngọt vừa vừa thôi bố kiến bò lên cắn bố đấy”.
“Bố còn không biết ai ngọt hơn ai à? chắc con rể ngọt hơn bố đấy”.
Ông bố của năm nói vẻ trêu ghẹo.
Mẹ cô nàng đi ra đem theo một bộ đồ thơm tho sạch sẽ đưa cho người Chồng của mình:
“Anh bớt chọc con gái lại đi, Nam thằng bé nó nhỏ mà nó còn chính chắn hơn anh đấy”.
Trang Nhi ngồi trên ghế vờ như đang chú tâm ăn cơm không nghe những lời khen có cánh ấy.
Mẹ cô đi tới tủ lạnh lấy ra một trái dưa hấu to, bà nói vọng lớn:
“Ăn cơm nhanh đi mẹ đi tắm vào lấy dưa hấu ăn rồi xem phim”.
Cô nàng liền dạ dạ vâng vâng ăn xong thì rửa bát sạch sẽ ngồi trên ghế chờ đợi món ngon trong lúc đó cô bé mở điện thoại lên gõ gõ trên bàn phím: “Mẹ em vừa bảo anh chính chắn mà em chả thấy anh chính chắn chỗ nào cả”…
Tin nhắn vừa gửi đi thì liền đã có hồi đáp:
“Con rể chất lượng như này mà chỉ có em khác người thôi”.
“Gớm!, thôi xong anh ngủ sớm đi nhé mai em sang”…
“Cánh cửa luôn chào đón vợ”.
Thấy dòng tin nhắn sến súa Trang Nhi liền thả phẫn nộ rồi tắt điện thoại đi.
Lúc này trên tivi đã sắp chiếu phim cũng đã gần tám giờ tối, bố cô bước ra từ nhà tắm xong mẹ cô bé cũng liền vào.
Bố Trang Nhi lại gần ngồi kế bên cô nàng thì thầm nói chuyện cả hai bố con đều cười không ngớt.
Mẹ cô bước ra:
“Hai bố con nói xấu tôi à cười to thế”
Hai bố con liền bảo không không xong cười ra hiệu với nhau.
Bà đi tới cầm theo quả dưa hấu to bổ đôi ngồi xuống ghế:
“Nửa quả cho con, nửa quả của bố mẹ”.
Cả nhà ngồi ngay ngắn vào vị trí vừa thưởng thức dưa hấu lạnh mát mẻ cùng ngồi xem phim không khác gì đang thưởng thức mĩ vị đang ngắm cảnh đẹp của trần thế…
Thời gian cứ trôi cứ trôi tích tắc phim thì cũng đã hết, dưa hấu chỉ còn lại vỏ, trời đã dần chìm vào bóng tối lúc này bố mệ thì về phòng bố mẹ, Trang Nho thì về tổ ấm nhỏ của mình từ từ chìm vào giấu mơ thơ mộng….