Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong căn phòng tràn ngập hương vị của hạnh phúc Hoàng Nam từ từ đi tới lấy điện thoại trên bàn liền gõ gõ nhấn gọi cho bố mẹ Trang Nhi.
“…ting…ting…ting”.
Đầu dây bên kia có người bắt máy một giọng nói ấm vang lên:
“Sao vậy cháu???”.
Hoàng Nam nói chuyện lễ phép, giọng nói không chút sợ sệt:
“Vâng ạ, cô cho Nhi theo cháu ra Hà Nội một hôm được không ạ??? cháu nhất định đảm bảo chăm sóc cho Nhi không thiếu một cộng tóc luôn ạ”.
Vừa hay bên này nhà Trang Nhi cũng đang tiếp đãi bố mẹ anh bạn cả bốn người ngồi nhăm nhi nói chuyện nghe thấy lời Hoàng Nam nói mẹ cậu liền bảo không chút do dự:
“Em cứ cho bé nó đi, nó mới thi xong mà cho nó đi nó chơi dù sao ngoài đó cũng có nhà riêng mà, em yên tâm”.
Thấy mẹ Hoàng Nam đảm bảo như thế cả nhà cũng đồng ý nên bố mẹ Trang Nhi không chần chừ đã cho phép cô bé đi còn bảo lúc đi phải ghé về nhà lấy quần áo.
Giải quyết xong xuôi Hoàng Nam cười nói:
“Rồi muốn anh bế em xuống nhà bếp luôn đúng không???”.
Trang Nhi lườm anh một cái rồi trèo xuống dáng vẻ không cần nói:
"Em không thèm nhá! ".
Cô bỏ đi ra khỏi phòng liền chạy ngay xuống nhà ăn gặp mấy cô chú giúp việc đang ngồi ăn liền cũng hòa mình vào vừa ăn vừa tám chuyện vui vẻ với mọi người nói đủ thứ chuyện trên đời khiến ai cũng trông thương yêu tính tình hoạt bát của cô.
Phía này, Hoàng Nam trên lâu từ từ đi xuống thong thả người giúp việc nhìn thấy liền đứng dậy nói lên:
“Cậu chủ muốn ăn gì tôi làm cho ạ???”.
Cậu bạn lắc đầu nói:
“Cô cứ ăn đi cháu tự lấy được mà”.
Anh chàng đi xuống lướt qua mặt Trang Nhi còn không quên chọc ghẹo nháy mắt đưa tình với cô bé.
Trang Nhi không quan tâm chỉ mê ăn phần của mình rồi bảo với cô giúp việc:
“Tối cô có thể làm cho cháu nhiều nhiều bánh cá được không ạ trên đường tới sân bay cháu ăn cho đỡ đói ạ”.
Mọi người liền thắc mắc ùa lên hỏi:
“Cháu đón anh ra sân bây à???”
“Đường ra sân bây xa lắm đấy để cô làm cho cháu vài cái bỏ bụng khỏi lo nha”.
Hoàng Nam bưng tô cơm đi tới cạnh Trang Nhi nhấc cái ghế ngồi xuống ánh mắt liếc nhìn Trang Nhi nói:
“Cô chú muốn quà gì ở ngoài Hà Nội thì nói với cô bé nhà ta để ẻm xách về cho cô chú”.
Bác lái xe liền thốt lên:
“Con dẫn Nhi theo à???”
“Vâng, một hôm thôi”.
Nghe thấy lời Hoàng Nam nói Bác lái xe che miệng cười tủm tỉm trông đáng yêu, cả nhà cũng cảm thấy ngọt ngào mà liền ùa lên trêu chọc.
‘…’
Ổn định tất cả hành lí cũng sắp tới giờ bay, Hoàng Nam chuẩn bị tươm tất tạm biệt mọi người trong nhà rồi dắt Trang Nhi về nhà lấy đồ.
Chiếc xe chạy qua ngõ quen dừng trước nhà Trang Nhi.
Hoàng Nam cùng Trang Nhi bước xuống xe đi vào trong nhà.
Thấy bố mẹ hai bên đang ngồi nói chuyện hăng say mà không hề thấy rằng sự xuất hiện của hai con người Hoàng Nam ho nhẹ một cái.
Mẹ anh liền chú ý quay người nhìn hai người, bà cười noid vui vẻ:
“Chú ý an toàn nhé con trai dẫn em đi cẩn thận”.
Mẹ Trang Nhi thì đi vào bên trong phòng lấy hành lí của cô bé đưa cho cô tay bà còn chưa kịp giao trả hành lí cho chủ nhân thì lại có một bàn tay khác ngăn lại:
“Cô cứ để cháu ạ”.
Trang Nhi đi vào trong thay một bộ đồ thoải mái xong liền tạm biệt.
Cả hai lễ phép tạm biệt rồi đi ra xe đến sân bây.
Trên đường đi Trang Nhi ăn hết món này rồi qua món kia như thể bụng cô bé chứa cả quả đất vậy.
Hoàng Nam thì cưng chiều cô muốn ăn cái gì cũng cho chỉ trừ mỗi là kẹo.
“…”
Không lâu sau xe tới ngay sân bay, ổn thỏa mọi thứ thì chuyến bay cũng chuẩn bị khởi hành Trang Nhi lần đầu được đi máy bay vẻ có hơi hồi hộp mong đợi nhưng mỗi lần hồi hộp thì tay lại siết chặt áo của anh.
Hoàng Nam hoàn thành mọi thủ tục thì dẫn Trang Nhi lên máy bay, bên trong máy bay có mấy cô gái trẻ không kìm lòng được trước vẻ đẹp Nam Thần của Hoàng Nam mà ồ lên khen lấy khen để.
Trang Nhi thấy thời cơ tới liền chọc anh cô nàng buông ra vài lời với mấy cô gái:
“Mấy chị thích anh trai của em không, em giới thiệu cho ạ”.
Nghe thấy câu này mấy cô gái kia liền hớn hở hóng hớt để có được cách thức liên lạc chỉ có mỗi Hoàng Nam là tức nhưng không làm được gì anh nhíu mày hạ giọng trầm ấm:
“Được rồi im lặng đi”.
Trang Nhi liền im phăng phắc nhìn anh rồi nháy mắt liên tục ra dáng đáng thương vô tội.
Làm sao mà kìm lòng được với hành động này Hoàng Nam cũng liền bỏ qua nhưng ánh mắt của anh có chút mệt mỏi Trang Nhi nhận ra liền lo lắng sờ vào trán anh:
“May quá không sao, anh mệt thì ngủ đi”.
Hoàng Nam tựa vào vai cô bé rồi nắm chặt cánh tay từ từ say sưa vào giấc, Trang Nhi cũng không ngừng vỗ nhẹ vào tay cậu bạn.
Chuyến bay cũng đã cất cánh trên khoảng không của bầu trời nhìn thấy rõ cả thàng phố từ trên cao ánh đèn chiếu rọi như những vì sao boa bọc xung quanh ánh trăng…
Không khí trên máy bay tĩnh lặng Trang Nhi cũng ngủ quên lúc nào không hay.
.