Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Oà!! Vương Đông Kỳ!! Cậu có đồ tốt thế mà giấu giếm không cho anh em tốt của cậu là tôi??” Giả Dị Gia nhìn thấy cuốn vở đó, cứ như gấu chó nhìn thấy mật ong, hai mắt phát sáng.
Doãn Thường Lăng phát hiện đúng lúc, mặc dù người này điểm không cao, nhưng lại có lòng hiếu học.
Có thể đúng là không được thông minh lắm…
Vương Đông Kỳ ngăn cản động tác giằng mất vở của Giả Dị Gia, cốc đầu cậu ta một phát đau, thấy cậu ta ôm đầu gào rú giả vờ giả vịt, bực dọc tặng thêm một đạp nữa.
“Giả vờ cái gì? Bố đích thân dạy kèm còn không hơn cuốn vở cỏn con đấy à?”
Giả Dị Gia hoàn toàn không biết ơn, tủi thân lẩm bẩm, “Xuỳ– Với cái nết của cậu, một bài chỉ ước làm tóc tôi rụng sạch.”