Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng mờ tối, rèm cửa sổ đóng chặt, một ngọn đèn gắn trên tường cũng không khiến căn phòng sáng hơn.
Dung Kiến ngơ ngác, cậu ngẩng đầu, không nhìn rõ được khuôn mặt của Minh Dã. Cậu sờ cằm, không ngờ rằng dấu vết này vẫn còn nhìn rõ.
Cậu thuận miệng bịa lý do: “Chắc là bị sâu cắn.”
Minh Dã hơi khom lưng dừng trước mặt Dung Kiến, hai người đối diện nhau.
Trước mắt Dung Kiến là khuôn mặt phóng đại siêu đẹp trai của Minh Dã. Có lẽ do hai người cách quá gần, có lẽ là ảo giác của Dung Kiến, nhưng cậu lại ngỡ như tóc mai của Minh Dã sắp vương lên mặt mình.
Đây không phải khoảng cách an toàn.
Dung Kiến dịch về phía sau, lặng lẽ rời tầm mắt. Mặt cậu hơi nóng lên, may mà có lớp trang điểm che bớt nên khó nhìn hơn. Minh Dã làm như không biết, hờ hừng quan sát vài lần, lại như nghi ngờ hỏi: “Sắp vào thu rồi mà vẫn có côn trùng sao?”
Côn trùng thì không, Lục Thành thì có.
Nhưng lời này không thể nói ra được. Dung Kiến dựa vào gối, tóc dài xõa tung trên chăn khiến cậu trông vừa mong manh vừa động lòng người. Cậu cố ý đổi chủ đề: “Chắc vậy. Cậu mang cặp xách tôi qua à?”
Minh Dã gật đầu.
Dung Kiến nằm trên giường hai ngày, giọng mũi cũng nhiễm mùi lười biếng, thêm cả giọng giả khiến ngữ điệu của cậu như đang làm nũng: “Vậy chiều nay tôi nên làm bài tập…”
Cậu chợt ngừng lại, ngay trước mặt nam chính nói “làm bài tập” cũng quá mất liêm sỉ, bài tập làm không nổi thật, chỉ có thể đi chép bài nam chính thôi.
Vì vậy nội dung câu nói của cậu thay đổi cái xạch, “Tuần này nhiều bài tập không?”
Cảm phiền cho tui chép bài được không?
Minh Dã cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn, đặt cặp sách lên bàn, nói: “Không nhiều.”
Lại nói tiếp, “Tôi đi đây.”
Dung Kiến “ồ” một tiếng, cười cười với Minh Dã, “Cảm ơn nha.”
Trước khi đi, Minh Dã đột nhiên quay đầu lại, như bâng quơ dặn dò một câu: “Tiểu thư sau này cẩn thận hơn, đừng để bị sâu cắn.”
Hắn tựa như rất nghiêm túc nói ra những lời này.
Dung Kiến khó hiểu gật đầu, cậu cảm thấy sẽ xấu hổ lắm nếu mặt đối mặt xin bài người ta, trò chuyện trên Wechat tốt hơn, không sợ bị ngại ngùng như nói chuyện trực tiếp.
Ba mươi phút sau, qua một lớp màn hình, qua một app Wechat, Dung Kiến cuối cùng cũng có thể ung dung, tỉnh bơ gõ ra những từ này: “Có thể cho tôi tham khảo bài tập một chút không?”
Một hồi lâu sau Wechat mới hiện thông báo mới.
Dung Kiến mở ra, là tin nhắn trả lời của Minh Dã, hắn nói: “Không cần.”
Hở?
Muốn mình tự lực cánh sinh hả? Đùi lớn của tui mất rồi? Hắn muốn tui trong một ngày xử lý xong kiến thức ba năm cấp ba hả?
Minh Dã tiếp tục hồi âm: “Bài tập của cậu đã hoàn thành rồi.”
Hả?
Sao lại xong rồi? Là cậu mất trí nhớ hay viết từ trong mơ rồi?
Dung Kiến nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy tới bàn học. Cậu mở cặp sách ra, bên trong là một tập đề thi dày cộm. Nó không còn trong trắng nữa mà đã kín mít đáp án rồi.
Cậu khoanh chân ngồi trên ghế bự, bày từng bài thi một ra nhìn tỉ mỉ một lần, lúc này mới nhận ra đây không phải chữ của mình, nhưng mới nhìn lần đầu cũng rất dễ nhầm lẫn.
Dung Kiến nghĩ một hồi, suy xét từng nguyên nhân rồi đưa ra kết luận khó tin nhất.
Minh Dã viết.
Bắt chước hoàn toàn chữ viết của người khác rất khó, vào tay Minh Dã lại thành việc dễ dàng khi mô phỏng hình dạng của chữ. Mà thầy cô lúc chấm bài thường không để ý, mức độ này có thể qua mắt được họ.
Đầu ngón tay của cậu khựng lại trước màn hình, nghĩ một hồi lâu mới nghiêm túc phản hồi: “Cảm ơn cậu, nhưng lần sau không nên làm vậy nữa.”
Lúc còn đọc sách, nam chính là nam chính, một cái tên chứa đựng bàn tay vàng. Tác giả cũng cho hắn bàn tay vàng, trông có vẻ như một đời của hắn thuận buồm xuôi gió, chút khổ cực trước giờ chỉ là chút râu ria. Nhưng hiện giờ Dung Kiếm đã bước vào sách rồi, cũng được nhìn rõ sinh hoạt hàng ngày của Minh Dã.
Bàn tay vàng của Minh Dã là chính hắn. Cuộc đời của hắn vốn gian nan nhưng chưa từng bỏ cuộc cho tới khi “Mầm ác” bắt đầu. Giống như hiện giờ, thường ngày hắn đọc sách ở trường, lúc về còn phải giúp ông Tôn làm việc, thậm chí còn tự học lập trình phần mềm, thời gian một ngày đều bị chiếm dụng hết, thực sự không cần tốn thời gian cho mấy chuyện như thế này,
Dung Kiến không muốn Minh Dã rước thêm phiền phức.
Cậu do dự một chốc vẫn nhắn tiếp: “Tôi ngồi chép một lúc là xong rồi, cậu còn bận việc khác nữa.”
Minh Dã đáp: “Tiểu thư đừng ốm nữa, sẽ không có lần sau.”
Ra là hắn biết.
Dung Kiến ngẩn người, gục đầu trên bàn gỗ tử đàn, mặt bàn lạnh lẽo khiến hai má nóng bỏng của cậu tiêu nhiệt, cậu khe khẽ thở dài.
Thời niên thiếu của nam chính dịu dàng săn sóc thế nào chứ? Sao về sau lại thành boss lớn lạnh lùng vô tình rồi.
Dung Kiến nghiêng đầu, chọt chọt hai cái vào màn hình điện thoại, gửi một từ “Ừ”.
Sẽ không có lần sau.
Ngẫm đi ngẫm lại vẫn phải nghĩ cách tặng cho Minh Dã một cái máy tính.
Bài tập đã xử lý xong, Dung Kiến càng thêm vui vẻ ngồi tìm review app “Find him”.
Buổi chiều, tin nhắn của Trần Nghiên Nghiên như bắn tên lửa gửi tới.
Rất dễ thấy, nỗ lực của bạn học Trần Nghiên Nghiên toang rồi.
“Cho tôi chép bài tập của bạn trai bà đi!!!”
Dung Kiến lạnh lùng đáp trả: “Tớ không có bạn trai.”
Trần Nghiên Nghiên gửi tin trong tích tắc: “Đừng quan tâm mấy cái danh dỏm này, cho tôi đáp án đi, cứu vớt mạng chó của tôi đi!”
Dù sao cũng là bạn cùng bạn, Dung Kiến không nỡ thấy chết không cứu. Cậu lôi bài tập từ trong cặp sách ra, cầm điện thoại chụp một đống dày cộp.
Dung Kiến có chút chột dạ, cậu không có kiên nhẫn như Minh Dã mà phân loại ảnh và đánh số ảnh rồi đăng lên web lưu trữ. Nhưng cậu vẫn đặt tên file là bài tập rồi gửi đi.
Trần Nghiên Nghiên vui vẻ chưa được hai giây lại thấy nghi ngờ: “Sao hôm nay không phải link vậy? Thô sơ quá. Bạn cùng bàn tỏ vẻ không chất lượng như lần trước.”
Dung Kiến muốn cô tắt tiếng lẹ đi.
“Hở? Đây không phải chữ của bà, cũng không phải chữ của Minh Dã, bài của ai vậy?”
“Đậu má, bài tập của bà, Minh Dã làm?”
Dung Kiến nhắm mắt tịnh tâm, Trần Nghiên Nghiên đúng là tai thính mắt tinh trong vụ này, còn học được trò tự hỏi tự trả lời.
Trần Nghiên Nghiên vừa lưu ảnh vào album vừa lạch cạch gửi tin cho Dung Kiến: “Tôi mệt quá, tôi quá mệt, sao ngồi làm bài tập còn phải chịu mấy cái của nợ này chớ.”
Dung Kiến tiếp tục chụp ảnh: “Tuy vầy nhưng tớ và Minh Dã chỉ là bạn học cấp ba thôi.”
Tất nhiên Trần Nghiên Nghiên không rảnh nghe Dung Kiến thanh minh, tiếp tục liên miên không dứt phân tích: “Tuần đầu tiên bà chuyển tiếp cho tôi một cái link, là Minh Dã làm xong rồi sắp xếp lại, tôi gato, tạm cho là chỗ tốt khi yêu đương; tuần thứ hai bà gửi cho tôi đáp án bài tập do chính Minh Dã viết, tôi ga không được mà to cũng chẳng xong; thật sự, tôi sợ lần sau bà không gửi đáp án cho tôi nữa mà là Minh Dã gửi thẳng luôn.”
Dung Kiến không làm phiền màn tự biên tự diễn của cô, vừa chụp ảnh bài tập xong liên hạ một dấu chấm tròn xuống rồi rút lui.
Nhưng cậu không biết Trần Nghiên Nghiên không chỉ tai thính mắt tinh mà còn là một nhà tiên tri.
Dung Kiến mắc ốm, chuyện vui vẻ nhất là được ăn no hai ngày.
Chút vui vẻ này kéo dài cho tới thứ hai.
Chuyện xảy ra vào hôm thứ sáu có thể nói là cái dằm trong bụng Lí Lệ cả đời, nhưng hắn có một thằng đệ lắm mồm thích buôn dưa lê, từ cái miệng đó đã lan truyền bộ mặt thật của nữ thần trường học Dung Kiến ra ngoài.
“Thật á thật á, Dung Kiến đánh nhau còn dọa Lí Lệ tè ra quần?”
“Cười ẻ, là Dung Kiến đó trời, nổi danh mỹ nhân bệnh tật, ba ngày hai bữa sinh bệnh, mở cái nắp chai nước cũng chẳng xong mà đánh người được à?”
“Tát một phát Lí Lệ lăn ra á, xạo cũng xạo cho thực tế chứ trời.”
“Nghe đồn hôm qua đám Lí Lệ đánh nhau với Minh Dã, Dung Kiến nhìn thấy nên đi tìm thầy chủ nhiệm. Chắc ăn đắng nên mới truyền tin đồn nhảm nhí này.”
“Vụ Minh Dã với Dung Kiến yêu nhau lần trước có phải mấy đứa nó lan ra không? Giờ ngẫm lại chưa chắc là thật đâu.”
“Giả chứ sao. Hai người họ ngồi cùng bàn bao lâu cũng chẳng thấy yêu đương, thế mà vừa đổi chỗ một cái đã quay sang tà lưa nhau à?”
Có lẽ do chuyện quá vô lý nên không ai tin.
Trần Nghiên Nghiên cảm thấy mọi người say chỉ có mình tôi tỉnh, chỉ có mình cô biết chuyện giữa Minh Dã và Dung Kiến là thật.
Nhưng cô không nói được.
Dung Kiến mới đầu cũng lo lắm, sau đó mấy lời bóng gió này dần theo chiều hướng tốt, trong họa có phúc, ít nhất lời đồn với nam chính cũng được giải quyết xong. Nhưng mà lúc nộp bài tập thì cậu có hơi chột dạ, hồi ở thế giới cũ thì làm một học sinh ba tốt đàng hoàng, đừng nói là để người khác viết bài giùm, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ chép bài ai khác.
Tan học, lớp phó lao động không hợp Dung Kiến lắm lại gần, nhìn Trần Nghiên Nghiên đang ngủ gục, nói sâu xa: “Cô gái à, đúng là thâm tàng bất lộ.”
Dung Kiến: “Hả?”
Lớp phó lao động hất mái tóc đuôi ngựa ra sau, đắc ý nói: “Khỏi giải thích, hôm đó tôi thấy hết rồi, bao gồm cả việc cậu thấy và những gì đã xảy ra.”
Có lẽ sợ người khác nghe thấy nên giọng của lớp phó lao động rất nhỏ, đã vậy còn nói rất mập mờ, nhưng Dung Kiến vì chột dạ nên hiểu ý rất nhanh.
Lớp phó lao động vỗ vai Dung Kiến một cái, khí thế bừng bừng tiếp tục: “Tôi biết chuyện của cậu rồi, cũng không nói cho người khác đâu. Nhưng kể từ nay, chúng ta quen nhau thêm lần nữa, trở thành bạn tốt!”
Dung Kiến: “…”
Mệt mỏi quá, tại sao cứ làm chuyện xấu là bị phát hiện vậy?
Cậu cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra tên của lớp phó lao động là Tống Tuyết Lâm, trong “Mầm ác” cũng tính là nhân vật có tiếng. Cô là nhân vật phản diện ở phần giữa truyện, làm gián điệp trong công ty của nam chính vì xí nghiệp gia tộc, bởi vì là bạn học cấp ba của nam chính nên cô rất được độc giả yêu thích. Sau này thân phận của cô bị tiết lộ, nam chính đã đề phòng từ trước nên không có chuyện lớn gì, chỉ buộc cô phải sang nước ngoài, cả đời này không được quay trở lại.
Bởi vậy Dung Kiến thương hại liếc nhìn Tống Tuyết Lâm, thầm nhủ: Em gái à, thời gian thoát khỏi cái chết của cưng còn tám năm.
Rồi Dung Kiến lại nghĩ đến mình, tự dưng thương thay người khác làm chi, cậu chỉ còn một năm thôi là xong đời rồi.
Chết gần mười năm rồi còn bị moi lên lóc da chặt thịt.
Dung Kiến tê cả da đầu.
Càng làm cậu đau đầu là Trần Nghiên Nghiên đang làm cá chết lại thủ thỉ lên tiếng: “Học thần à, sắp tới thi tháng rồi, có thể cho tôi mượn sườn để đạt điểm tối thiểu được không?”
Chuyện nghìn năm muôn thuở ám ảnh kiếp học sinh: sắp thi.
Dung Kiến bấy giờ mới nhớ ra trong trường Văn Họa có thi tháng định kỳ, hiện tại đã qua nửa tháng, thi tháng sắp tới rồi, mà giờ trong đầu cậu trống trơn, tới lúc đó sẽ bị lộ tẩy mất.
Từ top một toàn trưởng tụt thành top một từ dưới đếm lên, chuyện này mà lộ ra thì không có cái mo nào đeo cho vừa nữa.
Trai giả gái cũng có sĩ diện được không!
Thời gian không còn nhiều, cải thiện thành tích trong chớp mắt là bất khả thi.
Có lẽ phải giả bệnh hôm thi?
Dung Kiến nghĩ miên man suốt đêm, nghĩ tới chuyện có nên thuê gia sư tại gia hay không. Nhưng nếu muốn mời thì phải mời ba, bốn người, làm rộn như vậy sẽ khiến Chu Tiểu Xuân chú ý, nếu vì chuyện này mà lộ đuôi cáo sẽ mất nhiều hơn lợi.
Không thể manh động.
Mời nhiều thì không được, vậy mời một người thì sao? Có lẽ không có nhiều người giỏi nhiều môn cùng lúc như thế.
Dung Kiến nghĩ tới Minh Dã. Cậu không muốn Minh Dã phải tốn công dạy mình, nhưng có thể dựa vào việc kèm cặp dạy học để mua máy tính cho Minh Dã lập trình.
Cậu càng nghĩ càng thấy khả thi. Nhưng biện pháp này lại trái ngược lại với ý nghĩ phải tránh xa nam chính hồi trước, lại nghĩ tới hồi trước nam chính viết bài cho mình, Dung Kiến cảm thấy chuyện này xứng đáng thử một lần.
Cùng lắm thì lúc học bổ túc sẽ kiếm cớ cho leo cây, Dung Kiến tự thuyết phục mình.
Cậu qua gặp Minh Dã vào chiều thứ tư.
Ngày đó một nhà ba người Tần Châu muốn dự tiệc tối, Hàn Vân có việc phải ra ngoài, cả căn nhà lớn chỉ còn mình Dung Kiến. Cậu không ăn tối, còn cho người hầu gái nghỉ sớm.
Dung Kiến tìm thấy Minh Dã trong vườn.
Hắn khom lưng, bóng dáng hắn được ánh tà dương rọi lên như vĩ đại hơn, lại đang nghiêm túc cắt tỉa một đóa hoa hồng.
Dung Kiến đi giày da, dù có cố đi thật nhẹ vẫn gây ra tiếng vang. Dường như nghe thấy tiếng động, Minh Dã quay đầu, nhìn Dung Kiến đang đứng trên bậc thang.
Hắn hỏi: “Tiểu thư tới ngắm hoa à?”
Dung Kiến lắc đầu, cậu đứng trên bậc thang, cao xêm xêm Minh Dã nhưng không nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu dời mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tôi định nhờ cậu một việc.”
Cậu cắn răng, dồn hết sức nói liền tù tì câu tiếp theo: “Tôi có thể nhờ cậu dạy kèm tôi được không?”
Minh Dã tiếp tục mân mê đóa hoa hồng, không để tâm hỏi: “Có thù lao không?”
Dung Kiến còn chưa nghĩ ra nên đề cập tới chuyện tiền nong thế nào thì Minh Dã đã moi chỗ ngứa ra trước, cậu kiềm chế kích động đáp: “Có.”
Minh Dã quay đầu về, bật cười: “Vậy thì thôi.”
Dung Kiến ngẩn người, cậu bước xuống một bậc, giày da nhỏ chạm vào mặt đất vang lên tiếng động rõ ràng, “Tại sao?”
Minh Dã buông tha cho đóa hoa kia, thu kéo về, hắn hơi nhíu mày: “Bởi vì tôi cảm thấy tiểu thư đang thương hại tôi, nên mới cố ý đưa tiền cho tôi.”
Dung Kiến vội vàng phản bác: “Không phải vậy…”
Cậu đi giày da, bậc đá dưới chân vừa dội nước xong nên trơn trượt hơn bình thường. Dung Kiến quá luống cuống nên đi đứng không vững, cứ thế ngã nhào về phía trước.
Minh Dã giữ cổ tay trắng gầy của cậu, đỡ được cậu dậy rồi lập tức buông ra.
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm, may mà tránh được một họa. Cậu nghiêm túc thanh minh lần nữa: “Không phải vậy.”
Minh Dã không bị lung lay, lại hỏi: “Vậy là thế nào?”
Dung Kiến biết rằng nếu không đưa ra được một lý do thuyết phục thì Minh Dã sẽ không đồng ý.
Giờ là lúc bán liêm sỉ.
Dung Kiến khép hờ mắt, nghiến chặt răng, “Cậu biết thành tích của tôi trước giờ ở đâu ra, nhưng lúc thi đại học chưa chắc đã có người giúp được tôi, cho nên tôi muốn tự mình nỗ lực học tập. Nhưng lâu rồi tôi không học hành gì, tôi đã sớm tụt lùi so với mọi người, giờ nếu mời gia sư dạy kèm tại nhà sẽ bị người khác phát hiện được. Mà cậu thấy đó, chỉ có cậu…”
Minh Dã vẫn im lặng.
Dung Kiến không dám ngẩng đầu, cậu cắn răng, âm thanh rất nhỏ lại khẽ run: “Xin cậu hãy dạy tôi, thầy Minh Dã.”
Minh Dã cúi đầu nhìn Dung Kiến.
Da của cậu rất trắng, lớp trang điểm không quá dày, chút phấn đánh khối không thể che lấp được vệt đỏ bên má.
Tuyệt mỹ.