Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà họ Chu nói là làm chỉ có ông cụ.
Thích Nguyên Hàm khóc thành thật như vậy, quật cường như vậy, tuyệt vọng như vậy. Ông cụ chỉ làm mình làm mẩy, chuyện này cũng không thể giải quyết từng vụn vặt, sau khi cụ rời khỏi văn phòng làm việc, ngày hôm sau không đến công ty, quay về đánh Chu Vĩ Xuyên một trận tơi bời, cầm gậy chống gõ thùm thụp xuống đất.
Ông cụ đã nhiều tuổi, sức lực lại không hề nhỏ, vài gậy đánh xuống, đau đến nỗi Chu Vĩ Xuyên gào thét, có người có ý muốn cản, ông cụ đánh luôn, một đứa cũng không tha.
Nghe nói Chu Vĩ Xuyên bị gõ vỡ đầu, vào thẳng viện khâu vết thương, hôm đi làm mở cuộc họp, trừ ông cụ ra, mấy người họ Chu ở dưới không ai hoàn chỉnh, trên mặt cơ bản đều có vết máu.
Thích Nguyên Hàm ngồi ở đằng sau, luôn cắn môi, bình thường cô khống chế cảm xúc rất tốt, tuyệt đối không cho phép mình cười.
Nhưng mà thật sự không nhịn nổi.
Cô suýt nữa thì cắn rách môi.
Ông cụ gọi cô một tiếng, nói: "Nguyên Hàm còn đang uất ức hả?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, nhịn cười nói không ạ.
Ông cụ lạnh giọng nói: "Nếu Vĩ Xuyên đã không đến công ty được, vậy sau này để Nguyên Hàm làm thay Vĩ Xuyên, mấy anh mấy chị cũng đừng có mà phản đối, nhìn xem chuyện mà mấy người gây ra, để bao nhiêu sơ hở cho người ta bắt thóp."
Mấy người đang định phản đối lập tức ngậm miệng lại.
Không có ông cụ chùi đít cho, đám người này đã nổi tiếng lâu rồi.
Tan họp, Thích Nguyên Hàm kêu người dọn đồ đến văn phòng làm việc của Chu Vĩ Xuyên, không vì gì khác, chỉ một cái, ông cụ ngày ngày chạy đến công ty, chắc chắn không phải chuyện ở tiệc sinh nhật, nhất định là có chuyện gì quan trọng cần cụ chú ý đến.
Thích Nguyên Hàm muốn đến phòng làm việc của Chu Vĩ Xuyên tìm manh mối.
Phòng làm việc của Chu Vĩ Xuyên trên phòng của Thích Nguyên Hàm một tầng, quy mô to gấp đôi phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm, bình thường số lần Thích Nguyên Hàm đến đây đếm trên đầu ngón tay, cô bảo Tiểu Chu đổi ghế với sô pha đi, trực tiếp bắt đầu làm việc.
Giữa chừng nhận được một tin nhắn lạ, dãy số không quen thuộc lắm, nội dung là: [Chúc mừng chúc mừng, được thăng chức vui không? Tâm trạng tốt hơn chưa?]
Thích Nguyên Hàm nhìn chằm chằm, trả lời: [Cũng bình thường, lúc nào em về công ty.]
Đối phương trả lời: [Anh khoẻ cái liền về ngay, ông nội ra tay ác quá, đánh anh bầm dập mặt mũi, đau cực kỳ, em đến bệnh viện thăm anh được không? Anh nhớ em.]
Một giây sau, số điện thoại này được vào danh sách đen, tin nhắn có gửi đến cũng không nhận được.
Thích Nguyên Hàm còn tưởng là Diệp Thanh Hà cơ.
Gần đây cô bận quá, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Diệp Thanh Hà không đến công ty phục chức, nghe mấy người Tiểu Chu bàn tán với nhau, ông cụ ra lệnh, không cho nàng vào công ty, nhưng cũng không khai trừ nàng.
Thích Nguyên Hàm mở wechat, muốn xem lịch sử trò chuyện, nhưng chỉ nhìn thấy một vùng trắng xoá, mỗi lần cô cùng Diệp Thanh Hà nói chuyện xong, là lập tức xoá sạch lịch sử trò chuyện.
Nhớ ra đã một tuần không nói chuyện với nàng.
Lần trước trò chuyện là Diệp Thanh Hà chủ động nhắn với cô, hỏi cô đang làm gì, hỏi Thích Nguyên Hàm có muốn đi giám sát nàng học bài không, thật ra là mời Thích Nguyên Hàm ra ngoài chơi, lúc đó Thích Nguyên Hàm rất bận, trực tiếp từ chối nói không đi.
Sau đó họ không nói chuyện gì nữa, cũng chưa gặp lại nhau.
Lúc Tiểu Chu đi vào đưa tài liệu, Thích Nguyên Hàm dừng lại công việc trong tay, hỏi một câu, "Diệp Thanh Hà vẫn chưa về bộ thiết kế hả?"
Tiểu Chu gật đầu, nói: "Không biết ạ, gần đây không thấy cô ấy đâu, mọi người cũng ít bàn tán về cô ấy hơn, có chuyện gì sao?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Không có gì, đi làm việc đi."
Lúc trước cô không quan tâm đến Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ngày ngày xuất hiện.
Sao mà vừa quan tâm đến nàng, nàng liền trở nên thần bí đến vậy.
...
Tháng mười thu vàng thoáng đãng, trời không còn nắng nóng như trước, dần dần mát mẻ, trên đường bắt đầu treo lá cờ đỏ, hàng cây được thắt dây thừng đỏ, cả nước đón ngày lễ lớn nhất năm nay, ngày quốc khánh.
Quốc khánh, tập đoàn Chu thị nghỉ lễ một tuần.
Thích Nguyên Hàm cũng dự định nghỉ ngơi, không đem công việc về nhà.
Chỉ là, giữa đêm cô nhận được cuộc gọi của Thẩm Dao Ngọc, cô tưởng Thẩm Dao Ngọc muốn rủ cô đi chơi, mở miệng liền từ chối, lễ quốc khánh đông người, cô không muốn vừa ra cửa đã tắc đường.
Thẩm Dao Ngọc: "Không phải chuyện này, cậu quên rồi phải không, bữa tiệc họp mặt giới phu nhân quý tộc các cậu."
Cô ấy nhắc như vậy Thích Nguyên Hàm liền nhớ ra.
Bữa tiệc họp mặt lần trước là lần đầu tiên cô gặp Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Lần này đến phiên cậu tổ chức tiệc, vốn dĩ lần trước đã là cậu tổ chức, nhưng bị nhà ở khu Tây kia giành trước."
Cái giới này, một năm có bốn lần họp mặt.
Xuân hạ thu đông, mỗi mùa đều có một người khởi xướng.
Đại biểu cho thế hệ sau kính trọng thế hệ trước, bạn muốn gia nhập cái giới này, mở rộng mối quan hệ, thì phải lấy lòng thế hệ trước, dâng lên lòng thành kính của bạn.
Ngày trước Thích Nguyên Hàm mới cưới, vừa mới gia nhập vào, vốn đến lượt cô chuẩn bị, nhưng giữa đường thì bị nhà họ Ẩn ở khu Tây đoạt mất, lúc đó Thích Nguyên Hàm đang lấy dự án của khu Tây, lười tính toán với họ, nên để bọn họ tổ chức.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chẳng ai nói với tớ cả."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Cố ý đấy mà, cố ý không nói cho cậu biết, lúc đó lại nói cậu ăn không ngồi rồi, ăn chực bữa tiệc."
Nói xong, cô ấy lại nói: "Thôi bỏ đi, tùy bọn họ thích nói gì thì nói, cái giới này không tham gia cũng được, dù sao cậu cũng không thích nó."
"Đi. Nhất định phải đi chứ." Thích Nguyên Hàm cười, nói: "Bữa tiệc họp mặt kiểu này không đi thì tiếc lắm."
Sợ cô ấy lo lắng nghĩ nhiều, Thích Nguyên Hàm viện cớ: "Lần trước không phải cậu giúp tớ điều tra Diệp Thanh Hà à, tớ còn muốn nghe kết quả cậu điều tra đây."
"Đùa gì á?" Thẩm Dao Ngọc kinh ngạc hỏi, "Chuyện này điện thoại không nói rõ được hả, sao lại phải gặp mặt mới nói?"
Cái lý do này thật sự có chút thối.
"Thôi bỏ đi, trước hết cậu đừng tắt máy." Thẩm Dao Ngọc lại kêu cô, nói: "Về chuyện của Diệp Thanh Hà, tớ điều tra được chút ít."
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm có chút hứng thú, "Cậu nói xem."
Thẩm Dao Ngọc cười haha, "Không phải cậu phải chờ đến bữa tiệc mới nói cơ mà?"
Cô ấy cố ý gợi tính tò mò của Thích Nguyên Hàm, muốn để Thích Nguyên Hàm nói ra mấy lời hứng thú với Diệp Thanh Hà, nhưng tiếc rằng Thích Nguyên Hàm cứng miệng.
Thích Nguyên Hàm thở dài, "Dạo này cậu thật sự có chút thiếu đòn."
Lúc gặp nhau lần nữa, là ở đại sảnh của hội quán, Thích Nguyên Hàm cùng Thẩm Dao Ngọc đi đặt phòng, họ đặt thẳng phòng cao cấp.
Đến nơi, hai người đi xác nhận lại thực đơn, người phụ trách hội quán vẻ mặt khó xử nói: "Phòng chị đặt có người bao rồi, hay là chị đổi sang lúc khác, hiện tại đang là lễ quốc khánh, khách đông quá, không sắp xếp phòng nổi, thật sự rất xin lỗi."
Thẩm Dao Ngọc bất mãn, "Đùa gì vậy, vài ngày trước không phải tôi đã gọi điện cho mấy người rồi sao, sao mấy người còn để người ta đặt phòng rồi?"
Người phụ trách nói: "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đối phương thẳng tay gửi tiền cọc vào tài khoản của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể cho đặt phòng."
Thẩm Dao Ngọc cười, "Tôi không đặt tiền cọc à?"
Người phụ trách nói: "Bọn họ đặt tương đối nhiều."
Đây không phải rõ ràng là đang bắt nạt người sao, một cái giá tiền, đối phương đặt cọc nhiều hơn, là nhường phòng cho người ta, Thẩm Dao Ngọc còn muốn tranh luận với anh ta, Thích Nguyên Hàm ngăn Thẩm Dao Ngọc lại, khuyên giải nói: "Không sao, hội quán họ cũng không ngốc, tội gì phải đắc tội chúng ta, chắc chắc đối phương bỏ ra đống tiền."
"Vậy cũng không thể bắt nạt cậu như vậy, đến lúc đó lũ người kia còn không cười nhạo cậu? Thiệp mời cũng gửi đi rồi, đm." Thẩm Dao Ngọc rất tức giận, lần trước bị người khác cướp mất, lần này lại bị nhắm vào, chuyện này lúc nào mới xong.
Thích Nguyên Hàm nghĩ thoáng hơn, nói: "Thị trường chính là vậy, ganh ghét lẫn nhau, cũng giống như các cậu quay phim, nổi tiếng sẽ bị người ta bôi đen, bình tĩnh đối mặt là được, không tránh khỏi, thì quen là được."
"Đám tiện nhân này, bình thường trông đứa nào cũng xinh đẹp rực rỡ, bên trong thì siêu độc siêu ác." Thẩm Dao Ngọc tức giận đùng đùng.
Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy, ám chỉ nhắc nhở cô ấy bên cạnh còn người không thể nói năng tùy tiện, tính khí Thích Nguyên Hàm tốt, cười nói với người phụ trách: "Tôi biết các anh rất khó xử, nhưng ngày kia tôi phải mở tiệc mời bạn, tôi có một danh sách, anh xem có thể nhờ mối quan hệ của các anh, giúp tôi liên lạc mấy hội quán này, tôi tìm được địa điểm mời bạn sớm hơn, tránh mất mặt nhà họ Chu chúng tôi."
Người phụ trách dám đắc tội Thích Nguyên Hàm, nhưng không dám đắc tội nhà họ Chu, khách sáo lấy giấy bút, nói: "Được, lát nữa tôi đi hỏi giúp chị, lấy được số điện thoại, tôi liền gọi điện cho chị, rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay."
Thích Nguyên Hàm liến thoắng viết tên của mười hội quán, sau đó đưa cho người phụ trách, "Làm phiền rồi, nhất định phải trước ngày kia nói cho tôi biết, cho dù có liên lạc được với người ta hay không."
"Được ạ." Người phụ trách kính cẩn nhận tờ giấy, tuy nhiên, sau khi họ đi lại vo thành cục ném vào sọt rác.
Thích Nguyên Hàm cùng Thẩm Dao Ngọc đi ra, Thẩm Dao Ngọc đang bực, Thích Nguyên Hàm không dám để cô ấy lái xe, bản thân ngồi vào ghế lái, hỏi: "Cậu thật sự rất tức hả?"
Thẩm Dao Ngọc lạnh lùng hứ, nói: "Cậu nhìn tớ giống không tức à? Chỉ vì bên kia đặt cọc nhiều hơn tụi mình, bọn họ liền thất hứa với tớ, đây là cái nguyên tắc méo gì. Còn cậu nữa, làm sao mà cứ cười với họ, bọn họ thấy cậu dễ nói chuyện, vì vậy mới bắt nạt cậu, cậu đúng là hèn nhát."
Thích Nguyên Hàm nói: "Là nên bồi thường cho cậu một ít."
Thẩm Dao Ngọc thở hổn hển, bực bội nói: "Tớ cũng không mất mát gì, bồi thường tớ cái gì, chỉ là cmn khó chịu thật, phá hỏng chuyện của người ta, cậu mau nghĩ xem cậu nên làm sao bây giờ."
Thích Nguyên Hàm cười.
Thẩm Dao Ngọc tức điên người, "Đcm, cô còn cười!"
Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy: "Cậu đã lâu chưa lên hotsearch rồi đúng không?"
Hotsearch trên mạng theo từng đợt, bộ phim kia của Thẩm Dao Ngọc đã qua ba bốn tháng, độ hot đã không còn như trước, rõ ràng không thể ngày nào cũng được lên hotsearch, như vậy sẽ bị ganh ghét.
Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy để bọn họ tặng cậu cái hotsearch đi."
"Hả?" Thẩm Dao Ngọc nghi hoặc, "Tặng kiểu gì?"
Thích Nguyên Hàm giải thích: "Cậu lên weibo nhắc tên anh ta, để ba mươi triệu fan của cậu bóc phốt bọn họ, kéo uy tín của bọn họ xuống, cho bọn họ không còn mặt mũi nào trở thành hội quán cao cấp, sau này cũng chẳng ai dám tâng bốc."
Thẩm Dao Ngọc trừng to mắt: "Bóc phốt?"
Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, bóc phốt bọn họ, ba mươi triệu người tẩy chay bọn họ, chắc bọn họ khó mà làm ăn được nữa."
Thẩm Dao Ngọc có chút ngỡ ngàng, hiền như bụt nói: "Ác như vậy sao?"
"Vậy cậu cũng có thể chọn tha thứ cho bọn họ." Thích Nguyên Hàm kiểu sao cũng được, dường như trừng phạt một người, phải xem cô có vui hay không.
Thẩm Dao Ngọc không biết phải làm sao, nhưng cô ấy biết một điều.
Lúc người khác chọc giận Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vẫn vẻ mặt tươi cười, nhưng chắc chắn là cười khẩy.
Đúng như Thích Nguyên Hàm đoán, có người đang cố ý gây chuyện, cố ý để họ không đặt được phòng, khiến họ khó xử, lần trước hội quán kia nói giúp, căn bản là không có chuyện đó, còn không thèm liên hệ với Thẩm Dao Ngọc.
Thẩm Dao Ngọc bắt đầu do dự, dù gì cô ấy cũng là người của công chúng, không làm ra được cái chuyện bóc phốt người khác, nhưng mà đã gần đến ngày hẹn, chuyện hội quán vẫn chưa giải quyết xong, cô ấy bực cả mình, thẳng tay lên weibo chửi người.
[Buồn cười thật, quốc khánh, bạn bè nhân ngày lễ lớn này mở tiệc chúc mừng, nhờ tôi đặt hội quán, tôi mạnh tay đặt tiền cọc, còn cách một bước chân thôi mà bị hủy, vậy mà nguyên nhân lại là do nhà kia đặt cọc nhiều hơn tôi. Được, tôi hiểu lễ quốc khánh các anh làm ăn khó khăn, nhưng mà các anh hứa sẽ sắp xếp hội quán mới cho chúng tôi, giới thiệu địa điểm mới cho chúng tôi, bây giờ khách hứa của chúng tôi sắp tụ họp rồi, thế mà các anh lại block tôi, mười mấy cái hội quán, đóng cửa không tiếp đón tôi? Tôi làm chuyện gì thất đức với trời rồi, bị mấy người giỡn cợt như vậy? Thật sự rất có tâm. Đây là tấm lòng thành thật của mấy người, phục vụ vì khách hàng? @Vân Thủy Cư @Bộ công thương, rốt cuộc ai bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng chúng tôi? Người tiêu dùng đáng đời bị bắt nạt sao?]
Quốc khánh mà, ngày mà khắp nơi ăn mừng.
Mọi ngành đều phải thu đuôi lại mà làm người, chơi một phát như vậy, chắc chắn Vân Thủy Cư sẽ bị bên chính phủ nhắm đến, không lâu nữa đâu, phải bị điều tra từ đầu đến cuối.
Bóc phốt là phụ, rạch mặt bản chất bọn họ là chính.
Đăng xong, Thẩm Dao Ngọc đọc bình luận của fan, tâm trạng tốt hơn, hỏi Thích Nguyên Hàm: "Thật sự không còn cách nào khác, đặt một cái biệt thự đi, mời bọn họ đến biệt thự chơi một ngày."
Thích Nguyên Hàm vốn cũng không mong đợi Vân Thủy Cư giúp tìm người, nói: "Tớ bảo Bách Dư Nhu tìm nơi rồi, lát nữa hội quán sẽ chạy xe riêng đến đón."
Thẩm Dao Ngọc hỏi: "Nhanh như vậy, nơi đó thế nào?"
Thích Nguyên Hàm cũng không biết, còn đang đợi đi xem.
Họp mặt vào buổi tối, họ phải đến đó xem địa điểm trước, cô đã nói với Bách Dư Nhu, không cần tìm nơi phô trương quá, quốc khánh, phải đơn giản đi chút, cứ chọn theo kiểu nghỉ lễ chị em gặp mặt nhau là được.
Cô không muốn bị người ta nhòm ngó ở ngày lễ này.
Bách Dư Nhu làm việc rất nhanh nhẹn, chọn vị trí yên tĩnh, xung quanh trồng một rừng trúc, liếc mắt chỉ thấy xanh lam, phòng được thiết kế thành giỏ trúc, đằng sau còn có hồ nhân tạo, rảnh rỗi có thể chèo thuyền.
Trông như chốn bồng lai tiên cảnh.
Ngó nghiêng bốn phía, Thích Nguyên Hàm rất hài lòng, đứng ở lan can lầu trúc nhìn ra bên ngoài, cây trúc phía xa treo lá cờ đỏ, cô đang muốn lại đọc dòng chữ, Thẩm Dao Ngọc đã đi đến, nói: "Đã xác nhận lại với người phụ trách, giá cũng khá rẻ."
Bầu không khí ở đây rất tốt, Thích Nguyên Hàm hít sâu, định sau này có thời gian một mình đến đây chơi, hỏi: "Người phụ trách tên là gì?"
"Họ Đỗ, cụ thể tên là gì thì quên rồi." Thẩm Dao Ngọc nói, "Sao thế, có chỗ nào sai."
Thích Nguyên Hàm nói không có chuyện gì, lại hỏi, "Lần trước cậu bảo điều tra người ta, điều tra đến đâu rồi?"
"Diệp Thanh Hà hả?" Thích Nguyên Hàm gật đầu, Thẩm Dao Ngọc liền than một câu haizz má ôi, "Tớ nói với cậu, cô này thật sự không đơn giản."
Đông người nhiều chuyện, họ xuống lầu trúc, vừa đi vừa nói chuyện.
Chân đạp lên lá trúc, kêu xào xạc.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Cậu không biết tớ ngại thế nào đâu, tớ đi điều tra, để quản lý Diệp biết rồi, chị ta gọi thẳng cho tớ, hỏi tớ muốn làm gì, tớ ngượng gần chết, muốn chui vào lỗ luôn cho rồi."
"Cậu điều tra sâu vậy sao?" Thích Nguyên Hàm có hơi ngạc nhiên, còn có chút tò mò, "Thế điều tra được gì rồi?"
"Lúc đó tớ sợ ngu người, rớt mất não, liền nói với quản lý Diệp, em không điều tra chị, mà điều tra em họ chị Diệp Thanh Hà."
"..."
Em họ không phải là cái từ hay.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Cậu đoán xem chị ta nói gì?"
Thích Nguyên Hàm nhíu mày, hỏi: "Cô ấy nói gì?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Thanh niên tốt ơi, chị ta nói với tớ chị ta không biết Diệp Thanh Hà, còn hỏi tớ Diệp Thanh Hà là ai, muốn xem rốt cuộc là ai đang giả danh em họ chị ta đi lừa lọc thế giới."
"..."
Thích Nguyên Hàm nhìn Thẩm Dao Ngọc, vỗ vỗ vai cô ấy, hỏi: "Cậu đã suy nghĩ được bộ phim tiếp theo mình đóng là gì chưa, có xem xét đến việc thay đổi hình tượng không?"
Thẩm Dao Ngọc khó hiểu, "Sao tự nhiên lại quan tâm đến tớ?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Tớ có số của thầy Quách, cậu đi bái sư học thuật đi, nói tướng thanh, điểm nhấn này của cậu tung ra rất tốt."
(*Tướng thanh: 相声: tấu hài, một loại khúc nghệ của trung quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
"Điểm nhấn": gốc là 包袱:là một cách thức biểu diễn đã được xắp xếp tỉ mỉ, làm nền để đạt được hiệu quả gây hài. Là thành phần gây cười chủ yếu.)
"Không phải! Này, tớ còn chưa kể đến khúc cao trào." Thẩm Dao Ngọc hứ một tiếng, cô ấy rất thành thật, không phải đang đùa cợt, nghiêm túc nói: "Lúc đó tớ đã xin lỗi chị ta, nói nhận nhầm người rồi, chỉ là một hiểu lầm. Quản lý Diệp lại rất tích cực, chị ta nói với tớ, nhất định phải điều tra, chị ta nhất định phải điều tra cho rõ, nhất định điều tra được Diệp Thanh Hà là ai, còn bảo tớ đưa ảnh cho chị ta xem, tớ không dám gửi ảnh cho chị ta, đương nhiên cũng một phần vì tớ không có ảnh của Diệp Thanh Hà."
"Rồi sao nữa?" Thích Nguyên Hàm hơi hiếu kỳ, cô ấy kể chuyện quá ngoắt ngoéo, rất cuốn, người trong giới giải trí đều cực kỳ thích plos twist."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Chị ta nói được thôi, chị ta mà điều tra được thì sẽ nói với tớ."
"Không phải! Này, tớ còn chưa kể đến khúc cao trào." Thẩm Dao Ngọc hứ một tiếng, cô ấy rất thành thật, không phải đang đùa cợt, nghiêm túc nói: "Lúc đó tớ đã xin lỗi chị ta, nói nhận nhầm người rồi, chỉ là một hiểu lầm. Quản lý Diệp lại rất tích cực, chị ta nói với tớ, nhất định phải điều tra, chị ta nhất định phải điều tra rõ, nhất định điều tra được Diệp Thanh Hà là ai, còn bảo tớ đưa ảnh cho chị ta xem, tớ không dám gửi cho chị ta xem, đương nhiên cũng một phần vì tớ không có ảnh của Diệp Thanh Hà."
"Rồi sao nữa?" Thích Nguyên Hàm hơi hiếu kỳ, cô ấy kể chuyện quá ngoắt ngoéo, rất cuốn, người trong giới giải trí đều cực kỳ thích chi tiết phản chuyển."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Chị ta nói được thôi, chị ta mà điều tra được thì sẽ nói với tớ."
Thích Nguyên Hàm có hơi cạn lời, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cô nói: "Dao Ngọc, câu chuyện này cậu kể kết cục hơi nhàm."
Vẻ mặt Thẩm Dao Ngọc mê man, "Cậu không cảm thấy lạ sao, chỉ là hiểu lầm, quản lý Diệp điều tra Diệp Thanh Hà làm gì, với lại lúc tớ điều tra Diệp Thanh Hà, phát hiện ra một đống người đang điều tra em ta."
Thích Nguyên Hàm dừng bước chân, hỏi: "Một đống người?"
"Ừm, nhà họ Tô ở Nam thành, nhà họ Vương phía Đông... Thật sự nhiều lắm, còn có mẹ chồng cậu Khương Lâm Nguyệt, thậm chí có cả ông cụ nhà cậu." Cô ấy lấy một tờ giấy từ trong túi áo, giấy in A4 to như vậy, trên đó dày đặc chi chít danh sách tên, liếc thấy có hơi hoa mắt.
Trong rừng chút hơi tối, lại còn thêm chữ của Thẩm Dao Ngọc.
Thích Nguyên Hàm nhìn rất khó chịu, thật sự Thẩm Dao Ngọc viết xấu quá, thật sự không biết bình thường sao cô ấy có thể không ngượng mà ký tên cho fan.
Một lúc lâu sau, Thích Nguyên Hàm cảm thấy mình sắp mù rồi, cô mạnh mẽ chớp đôi mắt, hỏi: "Cậu chắc chắn những người này đều đang điều tra em ấy."
"Đúng vậy! Không sai! Toàn bộ đều đang điều tra em ta!"
Thích Nguyên Hàm nói: "Nhưng người này cơ bản đều là khách đến dự tiệc sinh nhật của ông, đa phần là người ở công ty bất động sản."
Thẩm Dao Ngọc không hiểu mấy chuyện công ty, mê man mù tịt, hỏi: "Thế có nghĩa là gì."
Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy, hỏi: "Cậu lấy cái danh sách này kiểu gì?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Lúc tớ điều tra Diệp Thanh Hà có nhờ người quen, chính người ta nói với tớ, cô ấy nói hôm nay có ai ai ai cũng đến hỏi, sao nhiều người đến hỏi vậy. Lúc đầu tớ tưởng có vài người hỏi, người ta vừa kể tên, cái ra một đống này đó."
Thích Nguyên Hàm cúi đầu, cắn khớp ngón trỏ.
Hiện tại không phân tích ra bè phái nào được.
Cô nhận lấy danh sách, nói: "Tiệc sinh nhật của ông rất loạn, Khương Lâm Nguyệt còn đuổi theo chửi Diệp Thanh Hà, chắc chắn mọi người đều thắc mắc ai là người đầu têu, cũng giống như chúng ta tò mò về Diệp Thanh Hà, bọn họ cũng nhờ người điều tra thân phận của em ấy."
"Thế thì dữ tợn quá." Thẩm Dao Ngọc cảm khái, "Nhiều người điều tra như vậy, Diệp Thanh Hà sắp thành cái sàng rồi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu nghĩ xem khách hứa đến tiệc sinh nhật ông là những người như thế nào, em ấy đào được nhiều ảnh nɠɵạı ŧìиɦ như thế, ai biết được em ấy có đào lên đầu bản thân không, còn không phải giữ vốn liếng trước."
Thẩm Dao Ngọc cảm thán: "Em ta chơi cú này ghê thật, tớ còn tưởng chỉ bung một bức ảnh nɠɵạı ŧìиɦ, qua chuyện liền thôi."
Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy: "Giới giải trí các cậu nɠɵạı ŧìиɦ, còn kiểu nɠɵạı ŧìиɦ theo bầy đàn, giống như ảnh khoả thân, có người lấy cái này phát video trực tiếp, kết quả là gì?".
"Đại địa chấn toàn ngành giải trí chứ sao! Không chỉ cư dân mạng liên tục gõ bàn phím, phía chính phủ cũng đến điều tra." Thẩm Dao Ngọc nói xong liền hiểu, "Mặc dù fan nghệ sĩ giải trí nhiều, chỉ ảnh hưởng đến hình tượng, nhà tư bản kia mới tiền thật bạc thật, xảy ra chấn động càng nghiêm trọng hơn."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, nói: "Cậu đừng điều tra nữa, chuyện này cứ như vậy thôi."
"Vậy cậu không muốn biết Diệp Thanh Hà là ai sao?" Ban đầu Thẩm Dao Ngọc chỉ muốn xem cái cô này có hợp với Thích Nguyên Hàm hay không, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nghe Thích Nguyên Hàm phân tích xong, cô ấy cực kỳ tò mò, bứt rứt không chịu nổi.
Thích Nguyên Hàm cầm lấy danh sách, cắn môi, nói: "Tớ tự điều tra."
Vốn dĩ chỉ muốn điều tra nàng có phải là bug hay không, bây giờ nàng khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô, muốn xem cái bug này thiết lập như thế nào.
...
Hai người đi bộ ở rừng trúc một lúc thì quay về, sâu trong rừng trúc không ánh sáng, yên ắng chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc, như có gì đó đang bò trên mặt đất, hai người họ đều có phần sợ hãi.
Đi lên lầu, bên dưới có hai chiếc xe chạy đến, Thẩm Dao Ngọc nhắc nhở Thích Nguyên Hàm, "Nhà họ Ân khu vực Tây, lát nữa tiếp đón cô ta, nói chuyện cẩn thận chút."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không tiếp, tiếp cô ấy làm gì, tớ là chủ, cô ấy phải đến chào hỏi tớ, để phục vụ đi tiếp là được rồi."
Thẩm Dao Ngọc giơ ngón tay cái, "Có lý."
Thật ra, không phải Thích Nguyên Hàm cố ý ra vẻ cao ngạo, cô không giỏi loại giao thiệp này cho lắm, không khôn khéo linh hoạt, cô càng thích ngồi ở một góc, nhìn người ta nói chuyện, nhìn những nụ cười nhàn nhạt giả tạo kia.
Thích Nguyên Hàm khá vui, cũng may cô có cái khuôn mặt này, khiến người ta không thích để ý đến cô, cho dù là ngồi ở đâu cũng có thể làm không khí.
Chỉ là khổ cho Dao Ngọc, lát nữa nhờ cô ấy giúp xã giao.
Thích Nguyên Hàm muốn cho Thẩm Dao Ngọc gì đó, thứ cô có thể cho Thẩm Dao Ngọc chính là tài nguyên, giúp cô ấy sớm có chỗ đứng trong ngành giải trí.
Cũng may ngày trước họ đặc biệt giữ phương thức liên lạc của mấy đạo diễn lớn.
Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại, lướt danh bạ.
Thẩm Dao Ngọc bưng khay sâm panh, đứng đằng sau cô, cười nói: "Cậu giỏi thật sự, thế mà trong này chỉ lưu năm số điện thoại."
Điện thoại mất lần trước còn chưa lấy lại, số điện thoại trong đó còn chưa kịp lưu trữ, Thích Nguyên Hàm đồng bộ số điện thoại nằm ở sim.
Tuy nhiên, cũng chỉ thêm mười mấy cái số điện thoại, trong đó còn có một số chưa đặt tên.
Không biết lưu trữ từ lúc nào, chỉ là không lưu tên.
Thích Nguyên Hàm làm việc luôn gọn ghẽ, tốt nhất là nên xoá số điện thoại của Diệp Thanh Hà.
Lại nhớ đến cuộc trò chuyện nhạt nhẽo vừa rồi.
Diệp Thanh Hà.
Người này thật sự không coi thường được.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Tớ qua đó xem, ra oai trận."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại, phát hiện ra vừa nãy không cẩn thận đã gọi điện đi, lúc này đang chờ nhấc máy.
Một hồi, hai hồi, cô cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì, thế mà lại quên tắt máy, cũng may mắn thời gian chờ có hạn, nó tự tắt rồi.
Thích Nguyên Hàm bỏ điện thoại vào túi, lúc này điện thoại reo, rung cả tay của cô, Thích Nguyên Hàm không vội nghe.
Đợi mười mấy giây sau, cô trượt màn hình.
"Tìm em có việc gì không?" Người đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng hỏi, giọng nói truyền qua điện thoại, lan ra lầu trúc vắng lặng, thêm vài phần u nhã tĩnh mịch.
Trong giây lát Thích Nguyên Hàm không biết phải nói gì, tay chống lên lan can lầu trúc, cây trúc bên cạnh mọc rất cao, vướng vào cánh tay cô, che đi tầm nhìn của cô, cô buộc miệng hỏi: "Đang làm gì vậy?"
"Học bài đó." Diệp Thanh Hà nói, "Sao vậy, nhớ em hả? Tự nhiên hỏi thắm thiết như vậy, làm người ta hơi ngại rồi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, rất nhàn nhã, nếu như thật sự đang học bài, vậy chắc nàng đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng xuyên qua từ sau lưng nàng.
Thích Nguyên Hàm không trả lời, không biết đáp lại như thế nào.
Giọng Diệp Thanh Hà ngọt như mía lùi, "Lần đầu tiên gọi điện cho em, còn hỏi chuyện thường ngày như vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Thích Nguyên Hàm thành thật: "Gọi nhầm đó, em đừng nghĩ nhiều."
"Chị nghĩ em tin sao?" Diệp Thanh Hà nói: "Reo trọn vẹn bốn mươi lăm giây nhé, nếu như thật sự gọi nhầm, chị không nên tắt máy ngay sao?"
Thích Nguyên Hàm đáp lời nàng, "Vậy rõ ràng em biết nó reo bốn mươi lăm giây, tại sao không nhấc máy?"
"Bởi vì bốn lăm giây này, em luôn sốc." Thanh âm Diệp Thanh Hà thấp xuống, giọng điệu mềm mại uyển chuyển, không biết là đang xúc động, hay là đang tủi thân, "Chị chủ động gọi điện cho em, em sững sờ cả người. Đã lâu như vậy, chị chỉ gọi điện cho em lần này, em không nỡ nhận..."
Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng.
Thầm nghĩ, vậy em chủ động gọi điện cho chị không phải là được rồi sao?
Diệp Thanh Hà bắt đầu lải nhải không ngừng, cứ hỏi sao lại gọi cho nàng, nàng không chấp nhận lý do Thích Nguyên Hàm gọi nhầm nên mới gọi cho nàng, muốn có một lý do đặc biệt.
"Vừa rồi chị đang nhớ..." Thích Nguyên Hàm ngập ngừng giây lát, vừa rồi cô đang nghĩ xem rốt cuộc Diệp Thanh Hà là ai, mất tập trung một lát, mới gọi điện đi.
Nhưng cô không đủ tự tin để hỏi Diệp Thanh Hà.
Lúc trước Thích Nguyên Hàm đã từng hỏi nàng một lần.
Diệp Thanh Hà nói nàng rất nghèo, là một thiếu nữ trượt chân sa ngã.
Hơ, cô thiếu nữ sa ngã nào giống nàng, có thủ đoạn như này, quẩy cho cả cái giới kinh doanh sợ sệt nàng.
Thích Nguyên Hàm muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Cô rất không tin tưởng Diệp Thanh Hà, sợ Diệp Thanh Hà là cái bẫy, sợ khoảng khắc cô chưa gặp Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đã nhắm đến cô, cô đã rơi vào bẫy của nàng.
Diệp Thanh Hà khẽ khàng ừm một tiếng, đợi vài phút, đợi không nổi nữa, lại bắt đầu thúc giục, "Nhớ cái gì? Sao vậy? Chị đang nhớ cái gì? Nói đi?"
"Hello? Moshi moshi? Chị phú bà ơi!"
(*Moshi moshi: tiếng Nhật: để kiểm tra người đó có còn đang nghe điện thoại không, dạng như alo.)
Diệp Thanh Hà rất ồn ào, nhanh nhảu như chú chim sơn ca.
Thích Nguyên Hàm quay người, tựa vào lan can, "Chị đang nhớ..." Nhớ gì đây? Thích Nguyên Hàm quăng lá trúc vướng vào mắt cô đi, màu xanh lam, sắc nhọn, suýt nữa chọc rách ngón tay cô.
Chữ cuối cùng thoát ra khỏi đầu môi: "...em."