Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
  3. Chương 43: Miệng em ngọt lắm đó.
Trước /112 Sau

Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 43: Miệng em ngọt lắm đó.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cuộc họp diễn ra rất thành công, Thích Nguyên Hàm diễn giảng rất đặc sắc, thay đổi cách nhìn của rất nhiều người về cô, lúc kết thúc, cô khẽ khàng mím đôi môi đỏ hồng.

"Nguyên Hàm, con lại đây bố có chuyện muốn nói với con." Chu Văn Bá gọi cô.

Thích Nguyên Hàm ra khỏi phòng họp, mới quay đầu lại nhìn Chu Văn Bá, cô rất ít khi tiếp xúc với Chu Văn Bá.

Nói như thế này nhé, người như Chu Văn Bá luôn kiểu việc không liên quan đến mình thì mặc xác nó, từ khi Thích Nguyên Hàm kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, xảy ra không ít trận chiến mẹ chồng nàng dâu, ông ta không bao giờ bình luận một câu, luôn lạnh lùng đứng ngoài xem.

Người ngoài luôn nói ông ta như thế này rất thông minh, không tham gia vào bất cứ cuộc chiến nào, Thích Nguyên Hàm cực kỳ ghét loại người này, quá hờ hững, quá biết cách đầu cơ trục lợi.

Không cần biết ai cãi vã với ai, đều có đúng và không đúng, mặc dù mọi người ngoài miệng không đứng về phía ai, nhưng trong lòng luôn ít nhiều hướng về ai đó, làm sao ông ta có thể đến mức thoát ly thế tục?

Thích Nguyên Hàm đợi vài giây, hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Chu Văn Bá quét mắt nhìn Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh cô, Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Em về trước đi, chị nói chuyện với chủ tịch vài câu."

Diệp Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu, cầm hết tài liệu rời đi.

Chu Văn Bá đưa tay, chỉ đường cho Thích Nguyên Hàm, vừa đi vừa nói chuyện, nhiệt tình như thể quan tâm đến cô, "Hôm nay Vĩ Xuyên đến công ty rồi nhỉ, là bố gọi nó đến, lần nước ông nội con hủy dung nó, xem như là đã được dạy cho bài học, sau này hai đứa ở công ty hoà thuận vào, đừng gây chuyện nữa, tránh miệng lưỡi thế gian, để người ta cười cho."

Thích Nguyên Hàm cạn lời.

Cảm thấy ông ta không có não, nói chuyện như thần kinh.

Ông ta gọi Chu Vĩ Xuyên đến đây, Thích Nguyên Hàm nên cảm tạ ông ta sao?

Thích Nguyên Hàm không đáp lời.

Chu Văn Bá lại nói: "Vừa rồi trong cuộc họp con nói rất hay, bố rất ủng hộ con."

Thích Nguyên Hàm cười đáp: "Cảm ơn chủ tịch."

Chu Văn Bá liền nói: "Con biết thư ký Dương là người của ai không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Ông nội gửi đến giúp con."

Chu Văn Bá cười, nói: "Đó là người của bác cả Vĩ Xuyên, về sau năng lực xuất chúng, liền được tiến cử cho ông nội con, thật ra thì..." Ông ta thở dài một hơi, "Là tai mắt bác cả của con cài vào."

Tính ra đã được mười năm, lúc đó Thích Nguyên Hàm còn là một đứa trẻ, chưa vào công ty, cô ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Vậy anh ta muốn giúp bác cả cướp dự án này của con sao?"

Chu Văn Bá gật đầu, đang định mở lời, liền nghe thấy Thích Nguyên Hàm nói: "Cảm ơn chủ tịch đã nhắc nhở, nếu như ngài không nhắc, con có lẽ mãi không phát hiện ra, đến lúc đó bị anh ta trộm tài liệu thì phiền phức rồi, còn phải nhờ ngài giúp con xử lý anh ta hộ."

Chu Văn Bá cứng họng, ông ta chỉ muốn nhắc nhở, chứ không nghĩ đến việc giúp đỡ, ông ta quay đầu sang nhìn Thích Nguyên Hàm, vừa rồi lúc họp, Thích Nguyên Hàm giảng giải có kết hoạch rõ ràng, dường như quyết tâm giành lấy dự án bằng được, khi tan họp, ông cụ liên tiếp vỗ vào vai cô, nói cô rằng phụ nữ không hề thua kém gì so với đấng mày râu.

"Chủ tịch?" Thích Nguyên Hàm gọi một tiếng, đợi Chu Văn Bá tỉnh táo lại, cô nhỏ giọng hỏi: "Con đòi hỏi như vậy có phải có quá đáng rồi không?"

"... Không phải, bố sẽ nghĩ cách." Chu Văn Bá cư nhiên không thể từ chối lời thỉnh cầu này của cô.

Thích Nguyên Hàm gật đầu, đợi Chu Văn Bá rời đi, nụ cười trên môi càng đậm hơn, chiêu này cũng khá có tác dụng.

Mặc dù có hơi thối, nhưng mà có tác dụng là được.

Cô vui vẻ đợi thang máy, nhận ra Diệp Thanh Hà đang tựa vào lan can ở đó, một tay nàng ôm lấy cánh tay, lặng lẽ  như đang gặp một vấn đề nan giải.

Thích Nguyên Hàm nghi ngờ hỏi: "Sao em còn ở đây, không lên?"

"Chu Vĩ Xuyên có lẽ vẫn còn ở trên đó." Diệp Thanh Hà thở dài, buồn phiền nói: "Em mà đi lên, anh ta lại lôi em buôn đủ thứ chuyện, phiền cực kỳ."

Nàng đi đằng sau Thích Nguyên Hàm, như muốn Thích Nguyên Hàm bảo vệ nàng.

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, cô rất ngờ vực, có chút muốn biết mối quan hệ hiện giờ của Chu Vĩ Xuyên và Diệp Thanh Hà đã đến bước nào.

Những người thân cận họ, đều biết thân thế của Diệp Thanh Hà, vậy Chu Vĩ Xuyên có định hành động không? Diệp Thanh Hà có phải đã chấm dứt quan hệ với Chu Vĩ Xuyên không?

Bất giác, cực kỳ tò mò đáp án.

Chu Vĩ Xuyên đang ngồi trên ghế của Diệp Thanh Hà, nốc từng cốc nước lạnh, dáng vẻ giận dữ không thở ra hơi.

Hắn nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì lập tức đứng dậy, hét: "Cô thư ký kia của em bị làm sao đấy, sao não tàn như thế, đổi ngay lập tức cho anh."

Rất chi là hận thù sục sôi, như thể Thích Nguyên Hàm sẽ để ý đến hắn không bằng.

Thích Nguyên Hàm liếc cũng chẳng thèm liếc, đi thẳng vào phòng làm việc.

Chu Vĩ Xuyên nói xong mới cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng chui vào phòng, hắn ngồi trên sô pha, lên tiếng hỏi: "Tối đi ăn không? Đã lâu không ăn cùng em rồi... Này, em dùng phòng làm việc này có quen không?"

Hắn nói rất nhiều, Thích Nguyên Hàm không đáp lại một câu, ở cạnh Thích Nguyên Hàm hắn mặt dày quen rồi, lại nhìn ra ngoài cửa, nói: "Ờ thì, sao em kéo Diệp Thanh Hà lên đây rồi, hình như em ấy cũng không có năng lực gì..."

Thích Nguyên Hàm chỉ nói: "Anh ra gọi Tiểu Chu vào đây."

Trong lòng Chu Vĩ Xuyên vui vẻ, cho rằng trong thâm tâm Thích Nguyên Hàm vẫn hướng về hắn, họ chắc chắn có hy vọng hàn gắn lại, lập tức chạy ra gọi Tiểu Chu.

Đôi mắt Tiểu Chu đỏ hồng, chắc là đã khóc, ắt hẳn là bị doạ sợ lắm, cúi đầu không dám nhìn Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: "Tiểu Chu, bây giờ em đã chuyển chính thức, không còn là người mới nữa, không cần giống như ngày trước, người khác bảo em đi mua cà phê là em phải đi mua, tự mình phải biết mình cần làm gì, đừng cứ để bị bắt nạt như thế."

Tiểu Chu cực kỳ căng thẳng, vặn vẹo ngón tay, lại rất hoang mang nói: "Thích tổng, không phải chị muốn đổi em đi sao?"

Thích Nguyên Hàm nghiêm khắc nói: "Nếu như em giống với ngày trước, chuyện gì cũng không làm, ngày ngày đi mua cà phê, vậy thì tôi sẽ chuyển em sang bộ tạp vụ."

Tiểu Chu gật đầu ngay tức khắc, "Sau này em không như vậy nữa."

Thích Nguyên Hàm rất bao che, "Nhớ rõ em là người ở văn phòng nào." Nói xong, cô khoát tay, "Đi đi."

Lúc Tiểu Chu đi, nhìn Chu Vĩ Xuyên một cái, vẻ mặt Chu Vĩ Xuyên kỳ dị, trong lòng Tiểu Chu hiểu rõ, Thích Nguyên Hàm đang bảo vệ cô ta, cũng đang răn dạy cô ta đừng có để người khác bắt nạt nữa.

Mắt cô ta nóng rát, Thích tổng thật sự rất dịu dàng.

Cả một ngày trời, Chu Vĩ Xuyên ở lì trong phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm, hắn không dám bắt chuyện nữa, Thích Nguyên Hàm chỉ trích Tiểu Chu, như thể đang chỉ trích hắn vậy.

Nhưng sự yên tĩnh đột ngột như vậy, khiến Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, vài ngày trước cô còn bối rối, làm sao để cách biệt với ánh mắt ngoài kia, bây giờ ánh mắt của chính cô luôn muốn vượt qua người Chu Vĩ Xuyên, nhìn trộm ra thế giới ngoài kia.

Buổi tối tan làm, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, cô đi thẳng đến nhà xe, đến nơi thì thấy Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên dựa vào bên xe, chắc là muốn cùng cô về nhà.

Thích Nguyên Hàm quay lại, không muốn vào đó nữa.

Vòng qua ngã rẽ, đi ra, liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà cùng Tiểu Chu đang ngồi xổm ở bồn hoa trước cửa công ty, một đám người xì xào nói chuyện, hình như phát hiện ra cái gì đó, Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ đi qua, đứng ở bên cạnh nhìn vào trong.

Tiểu Chu phát hiện ra cô, ngẩng đầu, nói: "Thích tổng, là mèo con."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cô nhìn thấy rồi.

Màu xám, rất nhỏ, co ro trong góc.

"Bị vứt bỏ sao?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

Tiểu Chu nói: "Không biết nữa, mấy ngày trước đã thấy ở đây rồi. Tiếc là ở nhà em đã nuôi hai chú, không nuôi nổi nữa." Cô ta tiếc nuối thở dài, "Hình như là mèo lông ngắn anh, nhìn thì chắc được một tháng rồi."

Chú mèo khá nhỏ, đôi tai màu đen.

Tiểu Chu than thở hỏi: "Có phải có bệnh gì không?"

Một cô gái cũng ngồi xổm cùng liền nói: "Này, mấy người không thấy nó rất đáng thương sao, tại sao lại nói những lời như vậy, hỏi mèo con có bị bệnh hay không, ghét nó thì đừng có nhìn nữa, có tình yêu thương không vậy?"

"Cô có tấm lòng yêu thương như vậy, thế sao cô không nuôi nó đi." Diệp Thanh Hà hỏi vặn lại.

Trong chốc lát khuôn mặt cô gái đỏ bừng, lập tức lấy giăm bông từ trong túi ra, "Buổi sáng đem theo, không biết nó có ăn được không."

"Không được đâu, nhỏ như vậy, ăn sao được."

Diệp Thanh Hà nói: "Chắc phải uống sữa."

Cô gái kia giã giăm bông ra, "Mèo hoang mà, cuộc đời đưa đẩy, có cái ăn vẫn tốt hơn không có gì..." Nói xong cô ta quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Thích tổng, chị nuôi mèo không, hay là chị đem nó về đi, Thích tổng chị dịu dàng như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc rất tốt cho mèo con, mèo con sẽ có một cuộc sống ấm no..."

Thích Nguyên Hàm khá bất ngờ không biết phải làm sao.

Nhiều người nhìn như vậy, cô gái này là đang trói buộc đạo đức.

Nói thật cô không muốn nuôi.

Còn đang suy nghĩ, Diệp Thanh Hà đã đẩy cô ta ra, động tác nàng rất thô lỗ, khiến cho cô gái kia lảo đảo, nhưng động tác nàng ôm thùng giấy lại rất nhẹ nhàng, một tay nàng đỡ thùng giấy, một tay bảo vệ thân thùng, nói: "Mặc dù chị đây không thích động vật cho lắm, nhưng hôm nay tâm trạng chị tốt, xem như chúng ta có duyên với nhau, có muốn về nhà với chị không, bé con."

Tiểu Chu kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Diệp Thanh Hà, chị muốn nuôi hả?"

"Không thì sao, em nghĩ tôi ngắm lâu như vậy để làm gì?" Diệp Thanh Hà nhíu mày, "Cái thùng này có hơi bẩn nha... có thùng nào sạch không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Trên xe chị có, đợi một lát."

Cô đến nhà xe lấy xe, trong lòng nghĩ thầm, Chu Vĩ Xuyên tốt nhất đừng có xuất hiện, cô muốn lấy chiếc hộp đem cho mèo con, cũng may, số cô đỏ.

Trên xe Thích Nguyên Hàm có vài hộp đựng giầy, cô lấy giầy bên trong ra trước, rồi chạy xe qua.

Diệp Thanh Hà đặt mèo con vào trong hộp, Thích Nguyên Hàm vứt cái thùng rách nát kia đi, Diệp Thanh Hà nói: "Nhìn xem, ngôi nhà giàu sang đến mức nào, đủ cho em khoe mẽ suốt đời, phải biết thoả mãn hiểu chưa."

Mèo con trông rất yếu ớt, Thích Nguyên Hàm không dám động vào, đặt ở ghế sau, Diệp Thanh Hà lên xe ngồi ở phía sau, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông trên đầu mèo con.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em chắc chắn muốn nuôi chứ, nếu không chắc, vẫn nên cân nhắc cho kỹ, nuôi nó không phải chuyện gì dễ dàng, phải có trách nhiệm với nó."

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nói: "Người như em đây, rất cứng đầu, vào giây phút đã khẳng định, sau này chắc chắn sẽ không thay đổi lựa chọn."

Thích Nguyên Hàm chở họ về nhà, Diệp Thanh Hà ôm chiếc hộp, nhìn lên lầu, nói: "Lên ngồi lúc, cùng nhau chăm mèo."

Trên mặt mèo con bụi bặm, đôi mắt như nhỏ lệ, đầu mũi ươn ướt, bộ dạng nhỏ nhoi đáng thương như vậy, đáng yêu đến ngứa ngáy con tim. Thích Nguyên Hàm muốn sờ, cố gắng khống chế rồi hỏi: "Em biết nuôi mèo không?"

Diệp Thanh Hà nói: "Không biết, nhưng có thể thử xem sao."

.

"Ừm, vậy thì tốt, chị còn bận, phải về." Thích Nguyên Hàm quay lại trong xe, lái xe rời đi, trên đường cô nghĩ đến chú mèo kia, trong lòng hoảng hốt khó chịu.

Rõ ràng Diệp Thanh Hà nhặt mèo đi, Thích Nguyên Hàm lại rất hoảng loạn, cô rất không thích nuôi động vật, thậm chí còn sợ.

Ngày trước cũng thế, người khác lướt đến video có mèo, nhìn mèo dễ thương đáng yêu, cô lại hờ hững, hoảng sợ, không thích nó xâm nhập vào thế giới của cô.

Nghĩ kỹ lại.

Hình như có một lý do.

Vào lúc mười tuổi, cô sang nhà hàng xóm chơi, bị chó nhà hàng xóm đuổi cắn. Mấy ngày đó cô cực kỳ sợ chó, tan học còn không dám về nhà một mình.

Ba cô liền dắt một chú chó về, nói sau này con chó nào cắn cô, thì để chú chó nhà cô cắn lại nó.

Ban đầu cô rất sợ nó, sau này chú chó lớn lên, Thích Nguyên Hàm tan học về nó sẽ vẫy đuôi chạy lại, khi Thích Nguyên Hàm đi nó chạy theo tiễn, nó ở bên cô rất lâu.

Cho đến khi nó mười một tuổi, Thích Nguyên Hàm hai mươi hai tuổi.

Bỗng nhiên có một ngày, Thích Nguyên Hàm không tìm thấy nó nữa.

Thích Nguyên Hàm tưởng nó bị bắt trộm, đi xem CCTV kiểm tra hành tung, mới nhìn thấy nó chạy về căn nhà cũ, nó muốn chui vào lỗ chó bên cạnh, nó chui rất lâu, lớp da trước trán bị chà rách, máu nhuộm đỏ bộ lông, từng cụm từng cụm dính vào nhau, trông rất nhếch nhác. Không lâu sau, nó nằm yên ở dưới đất không động đậy nữa.

Người quản lý xem video không hiểu được, không hiểu nó đang làm gì, trong lòng Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, cô biết, sau bức tường là tổ của nó, cái tổ đó là Thích Nguyên Hàm và ba cùng làm, chỉ có thể che nắng, trời mưa họ sẽ dắt nó vào nhà, mặc dù rách nát, nhưng đó là nhà của nó.

Nó muốn về nhà, nhưng tuổi đời của nó có hạn, không đợi được nữa.

...

Chu Vĩ Xuyên cũng được xếp vào dạng EQ cao, hắn biết mâu thuẫn giữa hắn và Thích Nguyên Hàm nằm ở đâu, cũng biết khóc sướt mướt nhận lỗi, chỉ khiến Thích Nguyên Hàm càng khó chịu thêm, vì vậy hắn thông minh không nhắc đến, chỉ không ngừng lượn lờ trước mặt Thích Nguyên Hàm.

Phụ nữ mà, ai chẳng mềm lòng, sẽ không giận một người cả đời, họ thường tự nhắc bản thân phải thoải mái, đừng gò ép với quá khứ đã qua.

Rất nhiều người nắm bắt lấy tâm lý này, không bao giờ xem xét lại bản thân, chỉ nghĩ đến việc dỗ dành bạn, dỗ bạn đến quen rồi, cũng không quan tâm bạn có tức giận hay không, dỗ xong rồi, sau này của sau này, vẫn chọc giận bạn như vậy thôi.

Thích Nguyên Hàm tỉnh táo hiểu rõ được vấn đề này.

Cô cho rằng, rộng lượng là đối với bản thân, không phải đối với người khác, cô không bao giờ tin ai tổn thương ai, là do vô tình.

Cô thù dai.

Ghi thù dai dẳng, không đáp trả lại, vĩnh viễn không để người ta thoải mái.

Bạn có thể nhắc nhở mình thoải mái, đừng buồn rầu.

Nhưng đừng nói với người khác, tôi không sao, có sao là có sao, bản thân vui vẻ vẫn quan trọng nhất, cho dù người ta có nói bạn ích kỷ.

Nếu như có người nói cô ích kỷ, cô nhất định sẽ tặng cho một cái tát, nói, cảm ơn bạn, cuối cùng tôi cũng đã đối tốt với tôi rồi, sẽ không đặt người khác lên hàng đầu nữa.

Ngày nào Chu Vĩ Xuyên cũng tặng quà đến văn phòng của Thích Nguyên Hàm, bàn làm việc của Thích Nguyên Hàm nào là đồ ăn, nào là đồ chơi, xếp lộn xộn lại một đống.

Nếu như đem tặng cho người khác, Chu Vĩ Xuyên biết được, hắn sẽ nhằm vào người ta, xả giận trên người người ta. Thích Nguyên Hàm chỉ đành để ở đó, cùng lắm ngứa mắt thì vứt đi.

Diệp Thanh Hà lại đến đưa tài liệu giúp Tiểu Chu, nàng đi nhanh như gió, đặt tài liệu lên bàn, tiến đến nhìn một cái, liền hỏi: "Sao còn có cả sô cô la."

Nói xong, nàng bóc sô cô la ra, lấy một cái ra nói: "Em giúp chị thử xem có ngon không."

Hành động này của Diệp Thanh Hà, Chu Vĩ Xuyên khá hài lòng, hắn đang đau đầu nghĩ xem làm sao có thể để Thích Nguyên Hàm dùng đồ của hắn, nếu Thích Nguyên Hàm ăn sô cô la, vậy có nghĩa là họ có hy vọng làm hoà rồi.

Hắn cổ vũ nhìn Diệp Thanh Hà, liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà xé vỏ, cầm lấy sô cô la, nàng không ăn, mà là cắn một ít, cong eo, dùng miệng dâng đến bên môi Thích Nguyên Hàm.

"Ưm ưm~"

Nàng ngậm sô cô la không nói ra tiếng, chớp mắt ra hiệu cho Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm khẽ sững người, không ngờ Diệp Thanh Hà lại to gan đến vậy, trước mặt Chu Vĩ Xuyên mà dám tán tỉnh như thế, còn ngậm sô cô la đút cho cô ăn.

Cô liếc nhìn Chu Vĩ Xuyên, khuôn mặt đó của Chu Vĩ Xuyên, dường như bị nứt ra làm đôi, hắn cũng không ngờ Diệp Thanh Hà biểu hiện to gan đến vậy.

Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, che đi tầm nhìn của Thích Nguyên Hàm, nàng chớp chớp đôi mắt, nhắc nhở Thích Nguyên Hàm, sô cô la trong miệng mình sắp tan chảy.

Đôi môi đỏ thấm ướt sô cô la màu đen, trông... hấp dẫn người ta.

Lúc sô cô la sắp rơi xuống, Thích Nguyên Hàm giơ tay cầm lấy sô cô la, đầu bên kia sô cô la có dấu răng của Diệp Thanh Hà.

"Chị sẽ chê em sao..."  Diệp Thanh Hà hỏi, lộ ra một ít đầu lưỡi che đôi môi, cuốn đi một nửa lớp sô cô la trên môi.

Giống như Thích Nguyên Hàm thỉnh thoảng lướt video, lướt thấy người đẹp của thời đại, thêm tầng bộ lọc ống kính màu cam, người đẹp liền trở nên hoạt bát, mỗi một động tác, mỗi một nụ cười, đùa nghịch mái tóc, chớp chớp đôi mắt,  giống như kẻ cắp trái tim.

Diệp Thanh Hà phong tình như vậy không thể ngắm nhiều, rất dễ gây nghiện, nàng tựa vào bàn, quay lưng lại với người tình của nàng, tán tỉnh vợ của người tình, liếc mắt đưa tình với vợ của người tình, dụ dỗ cô.

Thật sự, rất quyến rũ.

Người đẹp không xương, đôi mắt là đầm lầy men rượu không thấy đáy.

Thích Nguyên Hàm tránh ánh mắt, sô cô la có ba khúc, Diệp Thanh Hà ăn một khúc, cô bẻ khúc giữa đi, bỏ vào miệng khúc sô cô la còn lại.

"Đợi đã." Diệp Thanh Hà kêu dừng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cắn rứt lương tâm rồi, không cho chị ăn nữa hả?"

"Không phải đâu, người như em đây vô lo vô nghĩ, chỉ thích bắt nạt chị, chị ăn như thế này..." Nàng dạy Thích Nguyên Hàm cầm sô cô la, bảo Thích Nguyên Hàm kẹp sô cô la giữa ngón tay, sau đó ngón trỏ ngón giữa dính lên môi, há miệng, đầu lưỡi khẽ cong, ngậm lấy sô cô la rồi ăn.

"Ừm." Thích Nguyên Hàm thưởng thức sô cô la, "Không phải đều thế sao, ăn như vậy cũng không có vị gì đặc biệt."

"Nhưng giây phút đó chị đẹp chết người." Diệp Thanh Hà thành thật nói.

"... Ồ." Thích Nguyên Hàm ra vẻ rất bình tĩnh.

Nội tâm: Không phải tôi lúc nào cũng đẹp sao? Hơ hơ.

Trong lòng Thích Nguyên Hàm có đôi chút huênh hoang, cô chống cằm, ăn sô cô la, ánh mắt liếc thấy Chu Vĩ Xuyên đang ngồi trên sô pha, đôi mắt khẽ chớp, lập tức nhìn ra chỗ khác.

Diệp Thanh Hà liền nói: "Động tác vừa rồi, cũng rất đẹp, ba phần lả lơi, ba phần thờ ơ, còn bốn phần tự tin cùng rạng rỡ."

Không phải chỉ là lườm Chu Vĩ Xuyên một cái sao.

Nàng tâng bốc như vậy Thích Nguyên Hàm cũng ngại, nói: "Được rồi, đừng nói linh tinh nữa." Thích Nguyên Hàm đẩy tài liệu trên bàn cho cô, "Cầm lấy đi phô tô."

Ở bên kia, Chu Vĩ Xuyên đi đến, liếc lên người họ một cái, nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy, nói cho anh nghe với."

Diệp Thanh Hà nói: "Nói chuyện công việc."

Chu Vĩ Xuyên cười hỏi: "Có thể hỏi anh này, anh giúp hai người."

"Được thôi." Diệp Thanh Hà đẩy tài liệu sang hắn.

Chu Vĩ Xuyên cầm lên xem, lật trang, chuẩn bị bắt đầu bàn chuyện đất nước, hắn vừa xem vừa nói: "Uhm.... Hai người gặp phải vấn đề gì nào?"

"Cũng không có vấn đề gì..." Diệp Thanh Hà nói, "Chỉ là phải đi phô tô một tờ, đúng lúc anh muốn giúp, vậy anh đi phô tô đi."

Chu Vĩ Xuyên cứng họng.

Hắn cầm tài liệu lên, bàn rộng rãi hơn nửa, Diệp Thanh Hà đang tựa liền ngồi lên trên bàn, sau đó nói: "Có thể ăn thêm một miếng sô cô la không?"

Thích Nguyên Hàm không trả lời, gõ chữ trên bàn phím.

Chu Vĩ Xuyên chưa đi được lâu, Diệp Thanh Hà đã vứt sô cô la ở trên bàn làm việc đi, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng một lượt, Diệp Thanh Hà liền nói: "Thật sự không ngon, chị thấy sao?"

Thích Nguyên Hàm cảm thấy thanh sô cô la vừa rồi cũng không đến nỗi, Chu Vĩ Xuyên đúng là buồn nôn, nhưng sô cô la vô tội, cô nói: "Cũng được, chỉ là độ ngọt thấp."

Diệp Thanh Hà nói: "Miệng em ngọt lắm đó."

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, không biết hình dung như thế nào, liền nhắc nhở nàng: "Em to gan thật, không sợ Chu Vĩ Xuyên tìm em tâm sự sao?"

Diệp Thanh Hà nói: "Chị thấy anh ta có não để nghĩ chuyện đó không, không chừng bây giờ đang nghĩ, hai người phụ nữ kia vì tôi mà ghen ăn tức ở, họ yêu tôi quá đi mất, còn cố ý muốn chọc giận tôi, tôi đúng là một người đàn ông đầy mị lực."

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, bởi vì Chu Vĩ Xuyên thật sự có khả năng nghĩ như vậy.

Ngón tay Diệp Thanh Hà nâng cằm Thích Nguyên Hàm lên, "Thật sự rất phiền phức, thật ra anh ta càng như vậy, em càng muốn hôn chị."

Thích Nguyên Hàm đánh tay nàng ra.

Như vậy liên tiếp vài ngày, những người làm việc ở bên ngoài cũng cảm nhận được, trong phòng làm việc toả ra một mùi chua loét, mọi người đều bàn tán, rốt cuộc là ai đang ghen với ai, đừng nói là Chu Vĩ Xuyên đang ghen với Diệp Thanh Hà nhé... mọi người không dám đoán mò, Tiểu Chu thì lộ ra vẻ có rất nhiều tâm sự.

(*吃醋: ăn giấm: ghen tuông. Vì vậy cứ nhắc đến mùi chua chua là có một sự ghen tuông không hề nhẹ ở đây.)

Đúng ngày cuối tuần, không biết Chu Vĩ Xuyên lêu lổng ở đâu về, ngón tay lắc vòng chìa khóa, cười nói: "Vợ à, anh đã đặt nhà hàng, về cùng với anh nhé, đã rất nhiều ngày anh không ở riêng với em rồi."

Thích Nguyên Hàm luôn dùng bạo lực lạnh đối với hắn, không muốn để ý đến hắn, hắn lại cứ nhiệt tình bám đít lạnh lùng, cho rằng Thích Nguyên Hàm sẽ tha thứ cho hắn.

(*Bạo lực lạnh là một loại bạo lực, dấu hiệu của nó phần lớn là thờ ơ, khinh thường, mặc kệ, xa lánh và không thèm quan tâm đến, làm tổn thương và xâm phạm đến tinh thần và tâm lý của người khác.)

Thích Nguyên Hàm còn đang nghĩ xem từ chối hắn như thế nào, bảo hắn đừng về nơi mình ở, Diệp Thanh Hà đã gõ cửa phòng, đứng ở cửa ngó đầu vào, nhỏ tiếng hỏi: "...Thích tổng, chị không đi thăm mèo mèo con của em sao?"

Chu Vĩ Xuyên nhìn nàng đi vào, lông mày liền nhíu chặt, trừng Diệp Thanh Hà, "Mèo nào?"

Hai người họ đối đáp nhau như này, giống như tranh đoạt tình nhân, hai chữ "mèo mèo" này, dường như trở nên không trong sáng.

Một bầu không khí quỷ dị lan tràn ra tứ phía, Thích Nguyên Hàm giải thích, "Mấy ngày trước em ấy nhặt được một con mèo, hình như là mèo lông ngắn anh."

Chu Vĩ Xuyên ồ một tiếng.

Diệp Thanh Hà nhướng mày, king ngạc vui vẻ nhìn cô: "Chị, chị vẫn còn nhớ nó hả, có muốn đi thăm không, hai ngày này nó lớn rồi."

Vốn Thích Nguyên Hàm còn đang lưỡng lự, Chu Vĩ Xuyên ở đằng kia đã rất khó chịu nói: "Nguyên Hàm, em mà đi xem, anh không quay về nữa, anh đến ở nhà ba mẹ ở."

Hắn rất tức giận, như thể đã không còn kiên nhẫn dỗ dành nữa, bắt đầu uy hiếp Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không về, hắn sẽ đi lêu lổng.

Thích Nguyên Hàm thản nhiên nói: "Tùy anh thôi."

Chu Vĩ Xuyên hết kịch đễ diễn, như một tên đàn ông ngang ngược gây chuyện vô cớ.

Vẻ mặt Diệp Thanh Hà lập tức thay đổi, nàng từ cửa đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, đôi mắt ươn ướt, rất giống với chú mèo lông ngắn anh kia, rất đáng yêu.

Nàng nhỏ giọng nói: "Vậy chị đến nhà em thăm mèo mèo sao?"

Thích Nguyên Hàm nhíu này, nói: "Chị cũng cần suy nghĩ đã."

Diệp Thanh Hà đưa tài liệu trong tay cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cầm lấy, nàng lại không buông tay, giống như đang cầu xin cô, nói: "Đi thăm đi mà, mấy ngày nay mèo mèo im lìm, không biết có phải mắc bệnh gì lạ không, em muốn đưa nó đến bệnh viên để khám xem là nó bị ốm, hay là nhớ chị rồi."

Thích Nguyên Hàm liền đáp lại: "Ăn nói linh tinh cái gì đấy, chị chỉ nhìn qua một lần."

Chu Vĩ Xuyên lại bị coi như không khí một lần nữa, hắn bực bội quay người, đi đến cửa chuẩn bị tức giận đùng đùng rời đi, nhưng không người nào đuổi theo hắn, hắn dừng bước, hai người này vẫn cứ sáp lại nói chuyện với nhau, gần đến mức như thể sắp hôn môi đến nơi.

Diệp Thanh Hà vẫn giọng điệu rất ngọt ngào, "Nhưng hôm đó khi chị sờ nó, lúc nó về cứ kêu meo meo, mấy ngày nay lại không kêu nữa, với lại nó vẫn chưa có tên, chị giúp em nghĩ ra một cái tên được không ạ."

Nghe xem, ngọt sớt, quả là không bình thường.

Hắn càng nghĩ càng tức, quay đầu lại nhìn.

Diệp Thanh Hà đưa tài liệu cho Thích Nguyên Hàm, nàng ngoại trừ cuối đầu, luôn miệng hỏi Thích Nguyên Hàm có đi thăm mèo không, cũng không có hành động gì khác.

Chu Vĩ Xuyên quay người lần nữa, đi vài bước.

Vào khoảng khắc hắn không nhìn thấy, Diệp Thanh Hà cúi đầu, đôi môi sáp gần đến môi của Thích Nguyên Hàm, chỉ cần Thích Nguyên Hàm nói đi thăm, nàng liền hôn cô.

Bầu không khí quá đỗi ám muội, chồng cùng tình nhân của chồng ghen tuông vì cô. Là một người vợ, thế mà cô lại động lòng với tình nhân trước.

Lại vài giây sau, Chu Vĩ Xuyên quay đầu lần nữa, chơi trò đánh úp.

Tuy nhiên, hắn chỉ nhìn thấy Diệp Thanh Hà chống tay lên bàn, Thích Nguyên Hàm tựa lưng ra sau, hai người đều rất yên lặng, Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà đều nhìn hắn.

Diệp Thanh Hà tò mò mù mịt hỏi hắn: "Cái gì thế hả?"

Chu Vĩ Xuyên hít sâu một hơi, quay người, đóng cửa rầm một cái.

Giây phút đó, Diệp Thanh Hà nghiêng người cúi đầu, mạnh mẽ cắn lấy môi dưới của Thích Nguyên Hàm, nàng không nhịn nữa.

"Đến nhà em đi, cho chị xem mèo mèo." Nàng thở hổn hển nói.

Quảng cáo
Trước /112 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Là Thần Dược Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net