Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hề Gia đi một chuyến tới câu lạc bộ để xin Võ Dương nghỉ phép, nhưng Võ Dương không có ở trong phòng.
Trợ lý nói, Võ Dương sáng nay đã đến rồi, nhưng không biết đã đi đâu, điện thoại cũng không cầm theo.
Bây giờ Hề Gia không cần tập luyện nữa, nhàn rỗi đi dạo quanh chuồng ngựa, tiện thể tìm Võ Dương.
Đi ngang qua sân huấn luyện, Hề Gia ngừng bước, nhìn qua đó.
Ngừng một chút, cô cất bước đi về hướng bờ sông. Cỏ lau, cỏ đuôi chó đều đã khô héo.
Đi qua đám cỏ này, bên tay phải có một gò đất, còn có một người đang nằm phía trên bãi cỏ.
"Dương Dương."
Hề Gia bước tới.
Võ Dương run lên, xác định không nghe nhầm, anh giựt áo khoác thể thao đang che mặt mình xuống, xoay qua, "Sao không ở nhà nghỉ ngơi?" Nói rồi anh ngồi dậy.
Hề Gia: "Tìm cậu xin nghỉ phép, ngày mai lên núi."
Võ Dương ngồi khoanh chân, ánh nắng chói chang, anh trùm áo khoác lên đầu, "Vậy chỉ cần gọi điện một cái là được."
Hề Gia ngồi xuống theo, "Ở nhà nhàm chán."
Cô nhìn chằm chằm Võ Dương, khuôn mặt tiều tuỵ, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn là biết tối qua ngủ không được. Trên cằm còn lún phún râu ria, tổng thể lôi thôi lếch thếch.
Bình thường, Võ Dương chú ý tới dáng vẻ bên ngoài nhất, hôm nay thật khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.
"Thế nào?" Hề Gia hỏi.
Võ Dương nhìn qua mặt sông cách đó không xa, ánh nắng rọi xuống mặt sông màu vàng óng ánh, mặt nước phản quan, loé cả mắt.
Hề Gia: "Có chuyện gì không thể nói với tôi à?"
Võ Dương thở dài một hơi, "Tôi chia tay rồi, một đêm thức trắng."
Lời chia tay là bạn gái đề nghị.
Đêm qua, bạn gái nói nếu anh không đến thì sẽ chia tay, kỳ thật, cô ấy đã có ý định chia tay, hẹn anh ra cũng chỉ là để trả lại những thứ anh đã tặng.
Điều kiện của cô ấy không tốt, người thân cũng không còn, nên anh để lại căn phòng nhỏ không dùng đến cho cô ở tạm.
Đêm qua cô đem tiền thuê phòng hơn hai năm qua, cả tiền mua những món quà mà anh tặng cô, tất cả trả lại anh.
Cô không ồn ào cũng không quậy phá, càng không chất vấn sự tình của anh với bạn gái cũ, chỉ nói một câu: "Hơn hai năm qua đều là anh mời em ăn cơm, hôm nay em mời."
Hẹn hò hai năm, không phải cô chưa từng mời anh bữa cơm nào, chỉ là do cô nấu ăn ngon, anh lại rất thích đồ ăn cô làm, nên cô thường xuyên nấu cho anh ăn, có bận rộn thế nào cũng nấu.
Trước đó, anh cứ giãy giụa ở biên giới chia tay. Muốn chia tay, nhưng không nỡ.
Chia tay rồi thì cô chỉ còn lại một mình, không ai quan tâm cô nữa.
Nhưng khi đối mặt với nước mắt của bạn gái cũ kia thì anh lại muốn chia tay.
So với bạn gái trước kia, thì người bạn gái mới chia tay ngày hôm qua có tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, năng lực cũng bình thường, ngoại trừ việc đối tốt với anh, ngoại trừ việc đôi mắt mỗi khi nhìn anh rất ấm áp...
Cuối cùng cũng đi đến bước này, anh cũng có chút nhẹ nhõm.
Sau ngày hôm qua, cô xoá hết phương thức liên lạc với anh và rời đi.
Anh không yên lòng, mất ngủ cả đêm.
Thấy Võ Dương ngẩn ngơ nhìn dòng sông, Hề Gia hỏi: "Là cậu muốn chia tay à?" Cô sớm đã quên chuyện tình tay ba cẩu huyết của Võ Dương và hai người bạn gái trước.
Võ Dương hoàn hồn, "Là cô ấy muốn chia tay."
Hề Gia gật đầu, "Cô ấy như nữ hoàng, đem cậu vứt sang một bên." Võ Dương cũng được tính là soái ca có năng lực, những người phụ nữ trong câu lạc bộ luôn phóng điện với anh ấy.
Võ Dương không giải thích nhiều, chỉ nói: "Là lỗi của tôi nên cô ấy mới muốn chia tay."
Thì ra là vậy.
Chuyện riêng tư, Võ Dương không chủ động nói thì Hề Gia cũng không chủ động hỏi, cô chỉ thắc mắc: "Tôi có từng gặp qua bạn gái cũ của cậu chưa?"
Võ Dương lắc đầu.
Anh chưa từng công khai cô với bạn bè của anh.
Ở câu lạc bộ cũng có không ít người từng gặp cô, nhưng khi đó không ai biết cô là bạn gái anh.
Bạn gái cũ từng là nhân viên hành chính ở câu lạc bộ, có tiếp xúc qua vài lần với Võ Dương. Lần đó bởi vì tăng ca nên cô để lỡ chuyến xe cuối về nội thành, anh tiện đường nên đưa cô về.
Từ đó về sau, hai người bắt đầu tìm hiểu.
Về sau khi đã hẹn hò, để tránh hiềm nghi nên cô đã từ chức.
Cô không hợp với vòng tròn bạn bè của anh nên anh cũng không mang cô đi gặp mặt bạn bè.
Võ Dương thu hồi suy nghĩ, "Đi thôi, về văn phòng."
Anh kéo Hề Gia đứng dậy.
Hai người đi dọc con đường nhỏ, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Võ Dương: "Lần này lên núi bao lâu?"
Hề Gia: "Không biết."
Võ Dương châm điếu thuốc, "Khi nào rãnh tôi sẽ lên thăm cậu."
Hề Gia cười cười, "Được, trên núi phong cảnh tốt, thuận tiện đi giải quyết tâm tình."
Ngang qua sân huấn luyện, Hề Gia lại ngừng bước.
Võ Dương nhìn cô một cái, rồi lại nhìn người đang tập luyện trong sân, quay sang, "Nếu không vội trở về thì đi qua tập hai vòng đi."
Hề Gia: "Dương Dương, tôi cảm thấy tôi càng tập càng lùi."
Tay cầm thuốc của anh ngưng trệ, an ủi cô: "Cho dù là vận động viên nào cũng vậy, không thể duy trì trạng thái bất bại trong một thời gian dài, đến lúc khỏi bệnh rồi, cậu đi làm huấn luyện viên đi."
Yên lặng một lát.
Cô phất tay, "Tôi đi tập luyện một chút."
Võ Dương nhìn qua bóng lưng cô đơn của cô. Anh dập tắt điếu thuốc, nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, lúc bạn gái cũ rời đi, bóng lưng cũng không khác với của Hề Gia bây giờ là bao. Tủi thân, quạnh quẽ.
Cưỡi ngựa là sinh mạng của Hề Gia, cô vì chuyện năng lực đi lùi mà buồn bã. Còn cô ấy thì sao?
Đầu đông, chuồng ngựa tiêu điều, nhưng lòng người còn lạnh hơn.
——
Buổi chiều, Quý Thanh Thời ghé thăm tập đoàn Mạc thị một chuyến, xem như là cảm ơn Mạc Dư Thâm.
Con người anh luôn phân biệt em gái là người nhà, còn chồng của em gái là người ngoài.
Nhưng sáng nay Hề Gia gọi điện nói cho anh biết Mạc Dư Thâm sẽ đưa cô ra sân bay. Nghe giọng của cô cao hứng, vui vẻ, từng câu từng chữ như được bọc đường.
Hôn nhân của Mạc Dư Thâm và Hề Gia không có tình chàng ý thiếp như cách mà trưởng bối thấy. Hai người diễn kịch không qua được mắt anh. Lúc trước là cô kiên quyết muốn kết hôn, anh cũng đành thoả hiệp.
Hiện tại Mạc Dư Thâm có một chút tình người, thật là không dễ dàng gì.
Quý Thanh Thời đến dưới lầu toà cao ốc rồi mới gọi cho Mạc Dư Thâm. Thư ký Đinh ra tiếp đón.
Thư ký Đinh nhấn giữ cửa thang máy, "Chào Quý tổng."
Quý Thanh Thời gật đầu, anh không có xa lạ gì với thư ký Đinh, trước khi Mạc Dư Thâm và Hề Gia kết hôn, anh đã từng hợp tác cùng Mạc thị, quen biết thư ký Đinh cũng đã gần sáu năm.
Sau khi vào thanh máy, Quý Thanh Thời hỏi: "Cậu ta đang bận gì vậy?"
"Mạc tổng đang nói chuyện cùng Lý đổng." Lý đổng là phó chủ tịch Mạc thị.
Quý Thanh Thời đưa túi thuốc lá đang cầm cho thư ký Đinh, "Đây là thuốc lá bạn tôi đem từ nước ngoài về."
Thư ký Đinh nhận lấy, còn lời cảm ơn thì để cho Mạc Dư Thâm nói đi. Anh nhìn mấy gói thuốc, không phải là hàng đắt đỏ gì, nhưng đều là số lượng có hạn, trên thị trường bây giờ rất khó tìm.
Anh không quên dát vàng lên mặt ông chủ của mình, hài hước nói: "Tôi sẽ lấy một bao thuốc này, vì đáng lẽ tối mai tôi phải đi xem mắt, nhưng phải dời lại vì chuyến công tác không cần thiết đến Thượng Hải vào ngày mai."
Quý Thanh Thời: "Hả?"
Thư ký Đinh: "Như vậy thì Mạc tổng mới có lý do để ra sân bay vào ngày mai."
Quý Thanh Thời cười, trông có vẻ rất vui mừng, nhưng cũng không quên trêu chọc, "Cậu ta đã mấy tuổi rồi?"
Thư ký Đinh: "Đàn ông yêu vào đều thành con nít."
Quý Thanh Thời: "Thuốc cho cậu hết. Những con người với chỉ số EQ kém không xứng hút thuốc này."
Trong lúc nói đùa, thang máy cũng lên đến nơi.
Đinh thư ký cũng giống như Mạc Dư Thâm, đều không hút thuốc, chỉ dùng để mời khách.
Mạc Dư Thâm mới từ văn phòng của Lý đổng đi ra, pha cho Quý Thanh Thời một tách cà phê, "Hôm nay rãnh rỗi hay sao mà lại ghé qua đây?"
Quý Thanh Thời: "Tiện đường đi qua, vào uống nhờ chén trà."
Ngụ ý chính là không có việc gì.
Mạc Dư Thâm ngồi xuống đối diện với Quý Thanh Thời tán gẫu: "Ba mẹ còn chưa về?"
Quý Thanh Thời khuấy cà phê, "Vẫn chưa."
Ba mẹ anh đã đi qua năm quốc gia và thăm hỏi hơn mười người có bệnh tình tương tự như Hề Gia để xem họ được chữa trị bằng cách nào, hồi phục ra sao.
Nhưng lại phát hiện, mỗi người có mỗi cách phát bệnh khác nhau.
Có người từ từ hồi phục, có người bộc phát nghiêm trọng hơn.
Ba mẹ anh cũng hỗ trợ cho những người có điều kiện khó khăn đang trong quá trình chữa trị.
Mẹ của anh mấy ngày trước còn bị bệnh do không hợp khí hậu. Cho dù có như vậy thì bà vẫn luôn đi theo chồng đến hỏi thăm các bệnh nhân khác.
Mẹ anh gọi và nói với anh rằng có nhiều cô gái trẻ đã quên hết tất cả mọi thứ thậm chí quên luôn mình là ai. Bà khổ sở lo sợ Hề Gia cũng sẽ trở nên như vậy trong tương lai.
Ai biết được.
Anh cũng không biết.
Mạc Dư Thâm trầm mặc, không tiếp lời.
Uống xong ly cà phê, Quý Thanh Thời đứng dậy rời đi.
Mạc Dư Thâm tiễn anh ra đến thang máy. Trước khi vào cửa thang máy, Quý Thanh Thời nhờ Mạc Dư Thâm giúp một chút, "Có cơ hội thì hỏi Hề Gia giúp tôi xem tình hình của Diệp Thu dạo gần đây thế nào."
——
Hôm nay Mạc Dư Thâm về nhà sớm hơn thường lệ, trước khi trời ngả tối anh đã về đến nhà.
Xe của Hề Gia đã ở trong sân.
Anh đi vào biệt thự. Hề Gia không có trong phòng khách. Khi vào thang máy, anh thấy đèn hiển thị số tầng 2 và 3. Mãi đến khi thang máy đóng cửa, anh mới nhấn nút tầng 3.
Tầng ba đặc biệt yên tĩnh nên âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ trở nên rất rõ ràng.
"Là anh không muốn ly hôn, cả đời chỉ thích một người phụ nữ là Hề Gia."
Mạc Dư Thâm nhíu mày. Đây là đoạn ghi âm anh nói.
Tiếp theo vẫn là câu nói đó. Lặp đi lặp lại.
Mạc Dư Thâm đi đến phòng ngủ, cửa không đóng. Hề Gia đang gối hai tay sau đầu nằm trên ghế sô pha, mắt nhìn trần nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hề Gia ngẩng mặt, mỉm cười "Ông xã."
Mạc Dư Thâm không đổi trả lời: "Ừm."
Đoạn ghi âm vẫn đang được phát và Hề Gia không có ý định tắt nó đi.
Mạc Dư Thâm nới lỏng mấy nút trên áo sơ mi, nhìn cô, "Nghe mãi không chán à?"
Hề Gia: "Không chán. Phụ nữ nghe những lời nói ngon ngọt này như là dụ dỗ, là tỳ sương, có độc chết cũng nguyện ý." Cô nhìn giờ trên điện thoại di động, "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Mạc Dư Thâm hỏi một câu: "Nhớ được trước kia anh hay về trễ à?"
Hề Gia lắc đầu, "Không có ấn tượng. Vừa rồi có ngồi xem lại bút ký, trên đó có ghi anh hay về nhà trễ."
Ánh mắt Mạc Dư Thâm tối đi, xoay lưng đi ra ngoài.
Hề Gia nhìn bóng lưng anh hỏi: "Anh lại tính ra ngoài nữa à?"
"Đến thư phòng."
Lời vừa nói xong thì người cũng đi mất.
Hề Gia tắt đoạn ghi âm, căn phòng bỗng chốc tịch mịch.
Cô xoa xoa lỗ tai và mát xa đôi mắt.
Vừa rồi mới nhìn bút ký có một lúc mà mắt đã mỏi rồi nên cô nằm xuống nghỉ một lát.
Lại tiếp tục đọc bút ký.
Kì lạ, trong lòng nhộn nhạo không thôi.
Lúc Mạc Dư Thâm không ở nhà, cô có thể tự mình giải trí quên cả trời đất. Anh về rồi không khí ngược lại có chút lạnh lẽo.
Hề Gia đứng dậy, cầm theo bút ký đi xuống lầu.
"Ông xã."
Vài giây sau "Căn phòng đầu tiên ở hướng đông."
Mạc Dư Thâm tắt trình duyệt phim trên điện thoại, đặt qua một bên, điềm nhiên như không xem văn kiện.
"Tiểu khả ái của anh sẽ đến trong vòng 2 giây nữa."
"....."
Hề Gia vui vẻ nện bước đi tới.
Cô di chuyển cái ghế đến sát bên Mạc Dư Thâm, ngồi xuống.
Anh suy nghĩ, cô cũng chẳng có gì quan trọng cần nói, đơn giản là muốn làm phiền anh: "Anh còn nhiều việc phải xử lý, có việc gì thì để chút nữa nói."
Hề Gia mở bút ký, không trả lời, chỉ chỉ vào cuốn sổ rồi yên lặng đọc.
Mạc Dư Thâm nay đã lười đoán cô đang suy nghĩ cái gì. Từ trước đến nay cô không tuân theo một quy tắc nào cả nên cũng khó đoán.
Anh lại tiếp tục đọc văn kiện.
Hề Gia nhìn tay đeo nhẫn của mình, rồi lại nhìn của Mạc Dư Thâm, chiếc nhẫn vẫn còn ở đó.
Lật giấy, tiếp tục nghiên cứu một trang nội dung khác.
Mỗi một trang, cô đều đọc rất chăm chú, giống như đang xem kịch bản, thỉnh thoảng còn bổ sung suy nghĩ hiện tại của mình.
Mạc Dư Thâm vô tình xoay mặt liền nhìn thấy cô đang đọc cái trang có nội dung về Chu Minh Khiêm, anh nhàn nhạt thu lại tầm mắt.
Sau khi hoàn tất công việc, Mạc Dư Thâm lại xoay qua, Hề Gia vẫn còn đang đọc trang hồi nãy.
Mạc Dư Thâm lật sang trang khác dùm cô, "Tranh thủ thời gian đọc cho hết rồi còn đi ngủ sớm, mai phải ra sân bay."
Hề Gia: "Ấy, em vẫn còn chưa xem xong." Cô lật trở về.
Mạc Dư Thâm tắt máy tính, "Anh đi ngủ trước." Anh ra khỏi thư phòng.
Thật mất hứng. Chả hiểu cái gì gọi là tình thú cả. Đáng lẽ phải đợi cô xem xong rồi cùng về phòng ngủ chứ.
"Ấy, chờ em chút." Hề Gia đóng sổ tắt đèn thư phòng, chạy bước nhỏ đuổi theo.
Mạc Dư Thâm biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Xem xong rồi?"
Hề Gia híp mắt "hừ" một tiếng, không phản ứng lại. Con người này chỉ biết nghĩ đến mình mà không ở lại với cô thêm một lúc nữa.
Trở về phòng ngủ, cô cất sổ vào túi, kéo khoá được một nửa rồi lại ngừng, lấy sổ ra. Vừa rồi ở thư phòng, thái độ Mạc Dư Thâm khinh khỉnh như vậy, cô phải ghi hết vào bút ký.
Mạc Dư Thâm lấy đồ ngủ ra, còn lấy cho Hề Gia một bộ.
Anh đặt đồ ngủ ở cuối giường, cô lại không có ý ngẩng mặt lên, "Ngày mai phải dậy sớm." Anh nhắc nhở.
"Em biết rồi." Hề Gia vẫn cuối đầu viết, không ngẩng lên.
Mạc Dư Thâm đi vào phòng tắm.
Hề Gia đọc đi đọc lại đoạn này cho nhớ rồi mới cất sổ đi.
Nhìn thấy đồ ngủ ở cuối giường, cô nhìn về phía phòng tắm.
Khả năng là anh bộc phát lương tâm.
Đêm nay Mạc Dư Thâm không chỉ lấy đồ ngủ giúp cô, mà hơn nữa, kể từ lúc kết hôn đến nay Mạc Dư Thâm đã chủ động lấy lòng cô khi hai vợ chồng ân ái. Làm Hề Gia rất cảm động.
Cô không biết anh có phải Mạc Dư Thâm không nữa.
Đèn trong phòng đều tắt, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét trên gương mặt của anh. Còn đôi mắt có chút cảm xúc nào không, cô không rõ.
"Ông xã."
"Hm?" Anh trích vài khắc trả lời cô.
"Lúc đó không có tình cảm, vì sao chúng ta lại kết hôn?"
Anh không trả lời, mà cũng không trả lời được. Cô đối với anh không có tình cảm, lại còn có người trong lòng. Về phần vì sao cô muốn kết hôn, anh làm sao biết.
Cuối cùng, anh cúi đầu hôn Hề Gia và hỏi cô: "Anh là ai?" Giọng nói khàn khàn mang tính chiếm hữu của một người đàn ông.
Cô không trả lời, Mạc Dư Thâm lại không tha cho cô nên cô đành khó khăn cất lời: "Anh là Mạc Dư Thâm."
Rạng sáng.
Thành phố cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Bên trong căn phòng cũng vậy.
Hề Gia mệt mỏi buồn ngủ.
Trước khi ngủ, Mạc Dư Thâm nói: "Sau này ghi bút ký phải ghi hết cả những đoạn đối thoại của chúng ta vào."
Hề Gia: "....."
Ngụ ý là ghi cả cái câu "Anh là ai" vừa nãy.
Lát sau Hề Gia vẫn chưa ngủ được.
Hiếm khi Mạc Dư Thâm yêu cầu cô làm việc gì.
Cô ngồi dậy, bật đèn, đứng lên.
Mạc Dư Thâm: "Muốn uống nước?"
Hề Gia lắc đầu, đi đến bàn làm việc, mở túi lấy sổ ra, "Có một vài chi tiết quan trọng em quên chưa ghi, nếu không ngày mai sẽ quên mất."
Cô quay lại: "Anh mau ngủ trước đi."
Sau đó nghiêm túc ghi bút ký.
Cô không ghi rõ chi tiết vừa nãy. Chỉ ghi lại những suy nghĩ trong lòng và dáng vẻ chiếm hữu của anh khi hỏi câu vừa rồi.
*
#24032020