Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nó đang ở trên phòng y tế cùng với mọi người. Co ý tế đang băng bó lại vết thương trên mặt cho nó và nhẹ giọng nói- Vết thương này do đâu mà ra - cô y tế
- Do.... ngã - Nó lấp lửng
Nó vừa nói dứt lời thì cô y tá bỏ đi
Ai cũng nhìn nó chằm chằm.
- Đi về - hắn lên tiếng phá bỏ bầu không kí u ám
Khi mọi người đi ra khỏi phòng thì Bảo chạy đến
- Em có sao không - Bảo
- Dạ không... hì hì - nó xoa đầu
- Em không sao là tốt - Bảo thở phào nhẹ nhõm
- Anh đến đâu có việc gì không
- Hỏi thăm em thô... em muốn ăn kem không - Bảo
- Có - nó mắt sáng rực
Trên đường đi nó nhìn qua cửa sổ từng hình ảnh hàng cây, dòng người cứ lướt qua nó làm lòng nó nặng trĩu.
- Đến nơi rồi - Bảo lên tiếng ngắt lời
- Nhanh ghê ta - nó
Bước vào quán kem hơi ấm của quán bao trùm lên nó, vẫn là quán kem mà Bảo hay đưa nó đi ăn vẫn chỗ ngồi đó, nhưng điều khác lạ là chậu hoa nữ hoàng đã được thay bằng chậu hoa lavender thủy chung mà cao qúy, màu tím huyền bí mà nó chuộng nhất. Sự thay đổi đó giống như tâm trạng của nó vậy một cảm giác buồn man mác vô hình bên trong nó
- Này, Tiểu Tuyết - Bảo gọi nó
- À.... dạ - nó giật mình
- Em gọi món đi - Bảo cười
- À em thick ăn j cũng được nhá - nó hỏi, nhận được sự gật đầu của anh nó vui mừng gọi món - Cho em 1 kem sôcôla, 1 pancake, 1 capuchino, 1 kem 3 màu, 1 pudding
- Cho tôi 1 cafe không đá, không đường - Bảo gọi
- Ể anh uống như vậy sẽ có hại đến sức khoẻ đó - nó cau mày
- Không sao đâu
- Không được, cho tôi hủy món đó và lấy 1 tách capuchino nhiều sữa 1 chút - nó
- Capuchino cũng là cafe mà
- Capuchino có vị ngọt ít so với lượng cafe nên em đã gọi nhiều sữa để anh vẫn có thể uống cafe và vẫn có chất ngọt để đảm bảo sức khoẻ - nó
- Haha - Bảo phì cười
- Anh rốt cuộc cũng chịu cười - nó vui vẻ
- Vậy em làm tất cả để cho anh cười - Bảo
- Đúng.. từ lúc đến giời em chẳng thấy anh cười gì cả - Nó cười tươi
" cảm ơn em " Bảo nghĩ
20" sau bước ra khỏi quán kem trời cũng đã tối
- Anh đưa em về - Bảo
- Không cần đâu nhà em gần đây em có thể tự về
- Có được ko??- bảo chần chừ
- Anh đừng lo thôi em đi đây - nó nói rồi chạy luôn không để Bảo nó thêm câu gì
Từ xa Bảo nhìn về phía nó khẽ cười rồi phóng xe đi
Nó đứng trước cửa nhà cảm giác có 1 luồng sát khí bao phủ lấy nó. Nó mở điện thoại ra đã hơn 30 cuộc gọi của hắn lòng lo sợ rồi khẽ bấm mật khẩu
Vào trog nhà nó thấy hắn đang nằm dài trên khế sofa để chiếc mũ đen che kín mặt. Nó rón rén lên phòng thì
- Đi đâu - hắn
- Lên phòng - nó
- Tôi hỏi cô lúc nãy đi đâu - hắn gằn giọng
- Đi chơi - Nó
- Với - hắn
- 1 mình - nó
- Thật??- hắn
- ừ - nó
Hắn ngồi dậy nhìn nó nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu
- Cô nghĩ tôi tin cô - hắn
- Ừ - nó
Hắn tiến đến nó đặt tay lên tường không cho nó đi
- Anh.. anh định làm gì??- nó người run run miệng lắp bắp nói ( chị này đầu óc đen tối qoá)
- Vậy cô nghĩ tôi định làm gì cô - hắn nói giọng dan tà
- Chẳng có gì cả - nó quay mặt đi
- Lúc nãy cô đo với ai - hắn
- Đi đâu - nó
- Tôi không nhắc lại lần hai - hắn
- Đi một mình - nó
- Đi một mình sao , cô nghĩ tôi ngu đến mức nào vậy cô một đồng cũng không có lấy gì mà đi chơi - hắn
- tôi nói thật - nó
- Thế li capuchino nhiều sữa là thế nào - hắn
- Anh... Theo dõi tôi - nó
- Hừ... - hắn nhấc bổng nó lên đi ra hồ bơi
- Anh thả tôi xuống - nó
Tùm... Cả người nó hoà lẫn vào dòng nước, nó cố nói điều gì đó nhưng bị dòng nước cuốn lấy và dần chìm xuống