Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nó đi khỏi phòng thay đồ nữ. Đang tung tăng đi trong nắng thì có tiếng gọi
- Tiểu Tuyết - bảo gọi nó
Nó quay ngang quay dọc rồi quay ra đằng sau thấy Bảo đang đứng, nụ cười toả nắng làm bai nhiêu nữ sinh đứng hình. Nó chạy đến nơi Bảo đang đứng
- lâu không gặp anh - nó cười tươi
- Uk, đi theo anh - Bảo
- Ơ... dạ- nó chưa kịp nói Bảo đã kéo nó đi
Vườn trường
Nó ngối xuống gốc cây thở dốc
- Em đã suy nghĩ kĩ chưa - Bảo ngồi xuống cạnh nó
- Suy nghĩ gì ạ - nó nghiêng đầu hỏi
Bảo hơi nhíu mày lại
- À... thật ra thì em chỉ coi anh là 1 người bạn, người anh tốt của em thôi nên - nó đang nói thì Bảo ngắt lời
- Em không cần nói nữa anh biết câu trả lời rồi - Bảo đứng dậy đôi mắt trầm xuống rồi quay lại mỉm cười thật tươi với nó - Em có muốn lên lớp luôn không - Bảo
- Dạ... thôi em muốn ở đây ngắm hoa - nó cười
- ừ - bảo quay đi
Nó tựa vào gốc cây thở dài." có thật sự là anh còn sống không vậy tại sao em vẫn luôn có cảm giác anh luôn ở bên em âm thầm bảo vệ em ". Nó nhắm mắt rồi ngủ
Hắn thấy nó đi lâu mãi không về nên đi tìm. Ra đến vườn trường thấy nó đang ngủ dưới gốc cây định gọi nó dậy nhưng thôi. Hắn để đầu nó đặt lên vai hắn, ngắm nhìn khuôn mặt của nó. Hàng mi cong vút đôi môi quả mỏng nhỏ đỏ, làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt dễ thương nhưng không kém phần sắc xảo. Bỗng trong đầu hắn hiện lên hình 1 cô gái rối biến mất. Hắn đau đớn ôm lấy đầu.
Nó tỉnh dậy thấy hắn đau đớn ngồi bên cạnh thì lo lắng hỏi
- Này, anh làm vậy - nó
Hắn ngẩng khuôn mặt đau đớn lên. Nhìn thấy nó thì cơn đau thuyên giảm.
- Không sao - hắn
- ồ - nó
- Đi về - hắn
- Chưa học xong mà - nó
- Đi - hắn bỏ đi
- Anh về 1 mik di - nó
- Cô dám - hắn dùng đôi mắt đằng đằg sát khí nhì nó
Nó ngậm ngùi không nó nên lời đi theo hắn