Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừm.” Giang Trúc cẩn thận quan sát Đường Quỳ, cười nói: “Em mặc bộ này trông rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Nếu có quen biết thì tốt rồi.” Trịnh Thâm ngồi trên ghế sofa, Tống Thanh theo bản năng dịch người sang một bên, bị anh ta túm trở lại, nắm lấy thắt lưng: “Em vốn còn định giới thiệu cho hai người làm quen, nhưng nhìn thế này thì hình như em làm chuyện thừa thãi rồi.”
Nghe tiếng xôn xao ở bên ngoài, Chu Phán Phán rốt cuộc cũng kéo được khóa kéo lên, thò đầu ra ngó nghiêng. Cô nàng nhìn đi nhìn lại hai người vừa mới đến, đi tới bên cạnh Đường Quỳ, kéo tay cô một cái: “Thật khéo quá ~”
Cô nàng cố ý kéo dài âm cuối, nháy mắt với Đường Quỳ mấy cái.
Đường Quỳ khụ một tiếng, nhớ lại lời dặn dò của mẹ mình, chủ động đáp lời: “Có phải gần đây anh bận rộn lắm không?”
“Ừm.” Giang Trúc gật đầu, giải thích: “Gần đây nhiều ca cấp cứu, không cách nào có thời gian đến chỗ em được…”
Trịnh Thâm hứng thú dỏng tai lên lắng nghe.
“Hôm qua em có làm thử bánh ngọt chà bông rong biển, ăn rất ngon.” Đường Quỳ cười nói: “Ngày mai em sẽ làm thêm một ít, nếu có thời gian thì anh tới lấy. Dạo này trẻ con rất thích ăn mấy thứ này, chắc cháu anh cũng thích.”
Trịnh Thâm như cười như không liếc mắt nhìn Giang Trúc một cái.
Nếu đã gặp thì chắc chắn là không thể cứ tạm biệt như vậy. Năm người cùng đi ăn bữa tối, Đường Quỳ gọi điện báo cho mẹ Đường một tiếng, bảo là không thể về ăn cơm tối. Sau khi biết cô đang cùng đi ăn cơm với Giang Trúc, mẹ Đường mừng rỡ, thế nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu: “… Buổi tối nhớ phải về đấy, đừng có đi quá giới hạn.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì thế…”
Mẹ Đường cười sang sảng: “Hôm nay Thời Ngôn đến nhà ta ăn cơm, biết con không thích cậu ta, mẹ đang lo không biết phải nói với con thế nào đây. Như thế này thì vừa hay, con cứ đi chơi thêm một lát, nhưng cũng đừng về muộn quá.”
Đường Quỳ sửng sốt, chuyện cô ghét Diệp Thời Ngôn, chẳng lẽ mọi người trong nhà cũng biết sao?
Ánh mắt thoáng lướt qua bóng người đứng bên cạnh, áo lông màu nâu nhạt, quần không có một nếp gấp, tim Đường Quỳ rơi mất nửa nhịp, vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại. Cô vén tóc ra sau tai, ngẩng mặt lên cười: “Sao Giang tiên sinh cũng ra đây rồi?”
“Ra ngoài hít thở chút không khí.”
Giang Trúc nhìn có vẻ không tập trung lắm, tay anh vô thức bỏ vào trong túi quần, dường như muốn lấy thứ gì đó, nhưng lúc đưa ra thì trong tay lại trống không.
Đường Quỳ nhạy cảm phát hiện ra được cử chỉ nhỏ nhặt này, thử thăm dò: “Dạo này Giang tiên sinh đang cai thuốc sao?”
“Phải!” Giang Trúc bất đắc dĩ giơ tay lên, nắm lại thành quyền, gõ gõ lên trán mình: “Đó là một thói quen xấu, tính là cai sớm một chút thì tốt hơn, ai biết bắt đầu cai mới phát hiện, thì ra lại khó như vậy…”
Không biết tại sao, dường như đêm nay anh nói nhiều hơn bình thường, Đường Quỳ nghe vậy thì cười nói: “Anh trai em cũng vậy, cứ cách một thời gian là lại lớn tiếng nói cai thuốc, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa dứt được. Lâu nhất thì được hai tháng, nhưng mỗi lần hút lại đều nhiều hơn cả trước đó, khuyên cũng không khuyên nổi.”
Hai người đứng bên ngoài nói chuyện hồi lâu, Đường Quỳ vô tình nhắc lại chuyện ở trường năm đó: “Lúc trước khi anh dạy bọn em, các bạn trong lớp đều rất sợ anh.”
“Thật sao?” Giang Trúc sờ sờ mặt: “Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?”
“Cũng không phải như vậy.” Đường Quỳ nói: “Lúc học thí nghiệm anh yêu cầu quá khắt khe, hơn nữa bình thường anh cũng cho điểm thấp, ai cũng lo thi không qua.”
Giang Trúc bật cười: “Lúc trước tôi yêu cầu khắt khe là bởi vì bây giờ vào bệnh viện, dưới tay bọn em không còn là những con chuột bạch hay những con thỏ nhỏ nữa, lúc phẫu thuật không thể phạm dù chỉ một chút sai lầm.”
“Lúc ấy nào có ai hiểu, bây giờ thì mới ngộ ra.” Đường Quỳ nói: “Nhưng mà anh vẫn còn tốt chán, em nhớ lúc đó sợ nhất là tiết của cô Trịnh Minh Kiệt, cô ấy mới thực sự là yêu cầu nghiêm khắc, lúc đó trong lớp mất hơn một nửa không đủ điểm qua, người cao nhất hình như cũng chưa đến 80 –”
“Sao hai người lại chạy ra đây nói chuyện với nhau thế hả?”
Trịnh Thâm nghiêng người đứng cạnh đó, đầu dựa vào tường, tiện tay rút một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên miệng, sau khi châm lửa thì hít vào một hơi, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, phun ra một vòng khói với vẻ rất hài lòng.
Anh ta híp mắt nhìn Đường Quỳ, giống như bây giờ mới phát hiện ra cô, chăm chú đánh giá cô một lượt, nói một câu không rõ ý tứ.
“Hình như tôi đã từng thấy cô ở đâu rồi thì phải.”
“Hẳn là không.” Đường Quỳ phủ nhận một cách chắc nịch.
Trịnh Thâm cười cười: “Vậy có lẽ là tôi nhớ nhầm.”
Anh ta hút thuốc rất nhanh, chẳng mấy chốc điếu thuốc đã cháy gần hết, thuận tay đè xuống trên thùng rác gần đó để dập tắt, hít sâu một hơi, hỏi Giang Trúc: “Anh có kẹo không?”
Giang Trúc thật sự lấy từ trong túi áo ra một hộp kẹo hình tròn, vị chanh và bạc hà.
Trịnh Thâm lấy một viên bỏ vào ngậm trong miệng, đứng thêm một hồi, sau khi xác nhận trên người không còn mùi khói thì mới đi vào cửa.
Đường Quỳ và Giang Trúc đi theo phía sau.
Nào ngờ vừa vào đến cửa đã nghe thấy giọng nói tức giận của Tống Thanh: “… Còn gạt em là không hút thuốc! Cả miệng đầy mùi thuốc, đừng tưởng rằng ăn một viên kẹo là che được hết mùi…”
Chu Phán Phán ngồi chính giữa, nhìn cặp đôi đã gần như là vợ chồng ở bên trái, lại nhìn sang Đường Quỳ và Giang Trúc ở bên phải, vùi đầu vào chuyên tâm ăn cơm – làm một cái bóng đèn tiêu chuẩn, chỉ yên lặng phát sáng, tuyệt đối không quấy rầy.
“Có phải tất cả phụ nữ đều ghét đàn ông hút thuốc không?” Giang Trúc hỏi.
Đường Quỳ vừa cho vào miệng một miếng ngó sen, đang nhai thì nghe anh hỏi vậy, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cũng không hẳn là vậy, chắc là cũng có người thích kiểu đàn ông hút thuốc lá. Lúc trước khi xem ‘Bến Thượng Hải’, cảm thấy lúc Hứa Văn Cường hút thuốc rất đẹp trai, cho đến khi học y, nhìn đủ kiểu tiêu bản phổi, lúc xem lại ‘Bến Thượng Hải’ thì lại nghĩ, không biết phổi của Hứa Văn Cường đã bị tổn thương đến mức nào rồi…”
Được rồi, anh đã hiểu rồi.
Ăn cơm xong xuôi, Trịnh Thâm và Tống Thanh đưa Chu Phán Phán về, vẫn là Giang Trúc đưa Đường Quỳ về nhà.
Đến dưới lầu, Đường Quỳ khách sáo mời Giang Trúc lên nhà ngồi một lát, Giang Trúc lại thật sự khách sáo đồng ý.
Hôm nay thì người trong nhà lại có mặt đầy đủ, ba Đường đang ngồi đọc báo trên sofa, mẹ Đường thì đang đan một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt, chỉ mới đan được đoạn đầu. Thấy người đi vào thì mẹ Đường vội vàng giấu cuộn len đi, ba Đường đặt tờ báo xuống, chậm rãi hạ mắt kính.
Giang Trúc chào một tiếng, Đường Quỳ cũng giới thiệu: “Đây là thầy giáo trước đây của con, Giang Trúc.”
Ba Đường vừa tháo mắt kính xuống lại đeo lên, đứng dậy cười bắt tay Giang Trúc: “Chào thầy Giang, đã muộn thế này mà còn làm phiền thầy phải chạy đến tận đây… Không biết Quỳ Quỳ nhà tôi phạm phải lỗi gì rồi?”
“…”
Đường Quỳ hơi lúng túng, khụ một tiếng, nhắc nhở: “Ba, con đã tốt nghiệp lâu rồi.”
Ba Đường sửng sốt, vỗ vỗ vào trán mình: “Ôi ôi, xem đầu óc của tôi này! Nào nào nào, thầy Giang, thầy ngồi xuống đây. Quỳ Quỳ à, con đi rót cho thầy Giang chén trà.”
Mấy ngày nay ông bận rộn chuyện công ty, công việc ngập đầu nên chưa hề biết đến chuyện này.
Thấy dáng vẻ ba Đường như thể một phụ huynh đang chuẩn bị nói chuyện với thầy giáo về tình hình của con gái nhà mình thì Giang Trúc có phần không biết phải làm sao.
Người hiểu rõ mọi chuyện là mẹ Đường cố nén cười, ghé vào bên tai ba Đường, nhỏ giọng nói rõ chân tướng. Đôi mắt ba Đường mở to lên, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, gỡ mắt kính xuống đặt lên trên bàn.
Đường Quỳ châm trà, bưng đến, nghe thấy ba Đường đang nghiêm túc hỏi Giang Trúc: “Bây giờ cậu đang công tác ở đâu? Có em trai em gái gì không? Nhà ở chỗ nào?”
Đường Quỳ đi tới, rót trà cho cả ba người, lúc đưa cho ba Đường thì nói: “Ba à, ba nhìn ba kìa, sắp tra hết hộ khẩu nhà người ta rồi.”
Ba Đường lẩm bẩm, nhìn biểu cảm trên mặt Giang Trúc, cũng chuyển đề tài nói chuyện từ gia đình sang tình hình công việc.
Bỗng nhiên lại có một người chậm rãi đi vào phòng khách, giọng nói biếng nhác: “Dì à, đã muộn thế này sao vẫn còn khách tới nhà thế –”
Ánh mắt anh ta lướt qua mọi người, rơi lên người Giang Trúc, ánh mắt tối sầm lại.
Trong đầu anh ta vang lên cuộc điện thoại kia của lão Từ: “… Đường Quỳ nói đã có người đón cô ấy rồi, tớ không biết là ai, cũng không hỏi rõ… Tớ nói cậu này lão Diệp, nếu cậu không định theo đuổi Quỳ Quỳ nhà người ta thì cũng đừng có hỏi thăm tỉ mỉ như thế chứ…”
Lúc đối diện với ánh mắt của Giang Trúc, Diệp Thời Ngôn hoàn toàn tin tưởng rằng, người đón Đường Quỳ tối đó chính là cái người kia.
“Dì, Đường Cách nói cậu ta muốn uống trà, nói là vân cái gì vụ… Ôi, dì xem đầu óc cháu này, không nhớ ra nổi.” Diệp Thời Ngôn cười nói, ngón tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
“Là Lư Sơn Vân Vụ, ở bên kia.” Mẹ Đường cười, sai Đường Quỳ: “Con biết chỗ cất, đi lấy đi!”
* Trà Lư Sơn Vân Vụ (trà trên non cao phủ sương mù) là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc
Đường Quỳ đứng lên, đi về góc phòng phía tây, Diệp Thời Ngôn chậm rãi đi sát sau lưng cô.
Vừa rời khỏi phòng khách, Đường Quỳ đã biết anh ta ở ngay phía sau mình, cô im lặng đi vào, mở cửa tủ ra, kéo ngăn kéo, tìm thấy chiếc lọ thủy tinh, cẩn thận lấy ra hai thìa trà lá từ bên trong lọ, sau đó lại đậy chặt nắp, khóa tủ lại.
Cô không hề ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, chỉ yên lặng làm chuyện của mình.
Lần này Diệp Thời Ngôn lại giữ khoảng cách với cô, giọng anh ta hơi khàn, khác hẳn giọng điệu biếng nhác lúc nãy: “Rất xin lỗi.”
Đường Quỳ làm như không nghe thấy, khuôn mặt lạnh nhạt, vừa muốn ra khỏi cửa thì người kia lùi sang bên cạnh mấy bước, lại mở miệng: “Anh xin lỗi, lúc ấy anh không nên bị rượu khống chế, hại em –”
Đường Quỳ yên lặng ngẩng đầu nhìn anh ta, lúc này Diệp Thời Ngôn đâu còn dáng vẻ nhàn tản như lúc trước, giống như đã biến thành một người khác, ánh mắt đầy đau đớn.
“Chuyện anh sai không phải là chuyện này.”
Đường Quỳ bỏ lại lời này, không muốn lại nhìn đến khuôn mặt kia của anh ta nữa, mỗi một từ thốt ra từ miệng anh ta đều khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Tim Đường Quỳ đập rất nhanh, tay phải bắt đầu đau nhói lên, vết thương ở đó hồi phục rất tốt, thậm chí còn chẳng để lại sẹo. Nhưng vết thương này lại giống như khắc sâu trong tim, thỉnh thoảng lại phát tác để nhắc nhở cô.
Cô lại muốn nôn ra rồi.