Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một đêm trong bất tri bất giác trôi qua.
Thường Thiên mở đôi mắt ra ra nhìn xung quanh một chút. Hắn biết bây giờ là trời đã sáng rồi, bởi vì bình thường hắn luôn thức dậy vào giờ này.
Đêm hôm qua, ngay khi hắn ngất đi dường như có thứ gì đó đã cùng với những đốm sáng của của ngọc giản cố chui vào trong thức hải của hắn. Và sau khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy mình đã không còn là chính mình nữa. Trong đầu hắn có vẻ như thêm ra được nhiều thứ, tri thức của hắn đột nhiên bị mở rộng khiến cho hắn cũng không kịp làm quen. Tính cách của hắn vốn đã hơi trầm tĩnh nay lại lặng im như hồ.
Lắc lắc đầu một chút, hắn đứng dậy đi ra ngoài luyện một chút đao công sau đó lại đi chuẩn bị bữa sáng.
…
Sau khi dùng xong bữa sáng, Thường Thiên liền đả tọa tu luyện. Từ sau khi bóp vỡ ngọc giản kia, trong đầu hắn luôn luôn vang vọng những khẩu quyết kỳ lạ, hình như chúng được gọi là “Hỗn Độn Kinh”. Cả bộ công pháp này hình như có tới 9 tầng. Mỗi tầng luyện thành đều sẽ làm cảnh giới tăng lên. Mà hắn lại chỉ có thể nhớ được 1 câu khẩu quyết của tầng thứ nhất Hỗn Độn Kinh.
Tuy rằng không biết rõ ràng về lai lịch của công pháp này, nhưng hắn lại luôn có cảm giác quen thuộc, cứ như là hắn đã từng luyện qua vậy.
Nhắm mắt tĩnh tâm, miệng hắn bắt đầu niệm khẩu quyết. Cứ theo mỗi lần hắn niệm lại câu khẩu quyết đó, linh khí trong thiên địa xung quanh khu biệt viện dần dần có xu hướng tụ tập về phía phòng của Thường Thiên. Tại trong phòng, lượng linh khí khổng lồ ấy bắt đầu trở lên nồng nặc sau đó dung nhập vào da của hắn tiến vào nội thể, tựa theo kinh mạch mà vận chuyển. Cứ mỗi một vòng lặp lại là bên ngoài cơ thể hắn cũng xuất hiện những vệt đen có mùi hôi thối.
Bởi vì mũi của hắn có chút nhạy hơn người cho nên mùi hôi thối này đã kéo Thường Thiên ra khỏi trạng thái tu luyện. Hắn nhăn nhó khuôn mặt lại rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Sau khi tắm rửa sach sẽ hắn với tiến vào phòng xem xét.
“Cả căn phòng đều sạch sẽ, vậy tại sao trên người ta lại dích bẩn?” Thường Thiên có chút nghi hoặc. Nhưng cũng trong nháy mắt hắn liền nhớ đến: “Bài trừ tạp chất!”
“Xem ra môn công pháp này cũng có chút vi diệu!” hắn tán thưởng một câu rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn cũng không dám tu luyện tại nơi này nữa, nơi này nhiều người, nếu mà hắn lại phát ra mùi hôi đó khi tu luyện thì quả thực mất mặt.
Hắn quyết định tiến về phía sau học đường tìm kiếm một ngọn núi
Học đường được xem như là nơi trọng yếu thứ 3 của gia tộc cho nên được phân cho một khu vực lãnh thổ rộng lớn ngang ngửa với một thành phố lớn.
Đừng thắc mắc Hoàng Lôi đảo lấy đâu ra nhiều đất đến vậy, bởi vì nếu so với Hắc Phong Hải Vực này, Hoàng Lôi đảo quả thực chỉ là một hạt cát nho nhỏ mà thôi, nhưng riêng về diện tích lãnh thổ nó lại có diện tích lên đến mấy vạn dặm. có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà cả gia tộc cũng khó lòng chiếu cố đến từng ngóc ngách.
Thường Thiên đi trên đường bên trong học đường, tại đây hoàn toàn không có mấy ai qua lại. Bởi vì hiện tại đại đa số mọi người đều đang điền cuông tu luyện để có thể nhập môn. Cũng vì hiểu biết được tậm lý này cho nên học đường cũng chỉ mở lớp mỗi tháng 1 lần nhằm tạo điều kiện về thời gian cho học viên.
Mất cả một buổi sáng đi loạn, cuối cùng lúc mặt trời lên đỉnh hắn mới tới nơi. Trước mặt hắn lúc này là một hạp cốc với xung quanh là những dãy núi lâm lập. Thực tế thì học đường cũng không lớn lắm nhưng phía sau có dãy núi này là để cho học viên rèn luyện. cũng chính vì lý do này mà hằng tháng đều có người bắt thêm dã thú cùng yêu thú cấp thấp thả vào.
Nhưng nhân vật chính của chúng ta có vẻ như không hề nhận ra được mức độ nguy hiểm của nơi này.
…
Ở một nơi khác.
“Tiểu Nhiên! Tiểu Bái! Hai ngươi tu luyện như thế nào?” một lão giả mặc tử bào lơ lửng giữa không trung đột nhiên lên tiếng.
“Lão tổ! Ta muốn ra ngoài chơi!” ở phía dưới lão có 2 bóng người đang ngồi xếp bằng, nghe thấy lão hỏi, một người trong đó liền đứng bật dậy đáp.
“Tiểu Bái!” người còn lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói thanh khiết trong trẻo tràn đầy ủy mị.
Nghe thấy giọng nói này, người vừa mới đứng lên liền sợ hãi mà run run.
2 người này chính là Lý Thu Nhiên cùng với La Bái, 2 hat giống Thiên Linh căn của Lý Phủ.
Bởi vì có thiên phú cực kỳ ưu tú cho nên hai người đều bị Lão tổ của Lý gia triệu tập đến để chỉ dạy tu hành. Nhờ có tụ linh trận mà lão tổ bày ra, tu vi của cả hai tăng tiến nhanh chóng, nay đã đạt đến Luyện Khí tầng 5 chỉ trong 2 ngày mà chưa dùng bất cứ đan dược nào cả.
“Lão tổ! Ta tu luyện không hề gặp trắc trở gì cả!” Lý Thu Nhiên dịu dàng lễ độ đáp.
“Ta..ta cũng vậy!” La Bái ở một bên cũng lên tiếng.
Vị lão tổ kia cũng gật gật đầu nói: “Tu vi của các ngươi còn thấp nhưng đối với tình cảnh bây giờ cũng đủ rồi! Các ngươi có thể đi đến phía sau học đường để rèn luyện thêm!”
“Dạ!” cả hai người đều đồng thanh đáp.
…
“Tốt! Tốt lắm Nham Tý! Với tu vi bây giờ của ngươi cũng đã đủ để thử sức thực chiến rồi! Phía sau núi là nơi dành cho bọn tiểu bối các ngươi rèn luyện, ngươi nên đến đó để thử!” Nhị trưởng lão cười ha hả nói vói đệ tử của mình.
“Đệ tử tuân mệnh!” Nham Tý cúi người lĩnh mệnh rồi lui ra. Sau đó hắn cũng không thèm chuẩn bị gì mà trực tiếp tiến đến hậu sơn học đường.
…
Còn đang lục tục tìm kiếm nơi thích hợp, Thường Thiên không hề biết hắn đã đi đến một nơi chiến trường.
Tìm cả một buổi chiều, hắn cuối cùng cũng đã kiếm được một nơi vừa ý. Nơi đó là một ngọn đồi thấp được bao quanh bởi 4 ngọn núi lớn, nó trong giống như ngón tay cái được các ngón còn lại bao bọc.
Cả ngọn đồi không có nhiều cây cối lắm, đa số đều là cỏ. Trên đỉnh hơi bị hõm xuống khiến nó trông như một cái đáy chảo, trải qua nhiều năm nắng mưa mà trở thành một cái hồ không sâu lắm.
Nơi đây vừa gần với học đường, vừa hợp phong thủy nên Thường Thiên quyết định xây một căn nhà ở tạm tại đây.
Đang tính động thủ làm việc, thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng hổ gầm gừ, Thường Thiên theo phản xạ quay đầu lại liền thấy một con hổ đang dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn lấy hắn.
Lúc này đây, chân tay Thường Thiên trở lên bủn rủn, không biết nên làm gì. Hiện tại hắn vẫn còn chưa tu luyện gì cả, quá sợ hãi hắn có chút lùi lại. Mãnh hổ kia thấy hắn có ý muốn chạy liền vọt lên tính vồ lấy hắn.
Thường Thiên ôm đầu ngồi xổm xuống, chính hành động vô ý này đã cứu hắn 1 mạng. Hắn rút con dao mà Thường thúc tặng trước khi rời đi ra, có chút run rẩy mà chĩa về phía mãnh hổ.
Mãnh hổ kia từ từng đi vòng quanh hắn, còn Thường Thiên thì liên tục lùi lại phía sau cho đến khi chân hắn chạm vào nước. Lúc này Thường Thiên mới nhận ra hắn đã hết đường lui.
Cắn răng một cái, hắn lập tức nhảy lùi về phía sau. Chỉ nghe Ùm 1 tiếng, hắn đã nhấn mình vào trong nước. may mắn thay kiếp trước hắn biết chút bơi lội. Mãnh hổ kia vời vời nước trong hồ một chút rồi hậm hực rời đi. Nhưng Thường Thiên không dám lên bờ, bởi vì hắn biết mãnh hổ đó sẽ không rời đi ngay lập tức.
Còn đang cố gắng trôi lổi, lại một lần nữa Thường Thiên sợ đến tái mặt. Một xúc tu sâu trong hồ quấn lấy chân hắn rồi kéo xuống. Thường Thiên ra sức vùng vẫy, nhưng càng ngày càng xuống sâu, áp lực của nước khiến cho hắn cử động không được tự nhiên cùng với đó là sự khó thở kéo đến khiến cho mặt mũi hắn đỏ bừng.
Đột nhiên trong hoàn cảnh éo le này, hắn lại có được chút bình tĩnh. Tay hắn còn cầm lấy con dao làm bếp, hắn ra sức đâm vào xúc tu của con quái vật.
Không biết con dao này được làm từ gì mà vô cùng sắc bén. Nó chỉ mới xẹt qua thì xúc tu kia đã đứt đoạn. Thường Thiên vùng vẫy đi lên. Ngay sau đó lại có mấy xúc tu nữa lao đến, hắn lại vung dao. Nhưng lần này quá chậm, những xúc tu kia đã quấn lấy tư chi cùng với cổ của hắn khiến cho hắn không thể di chuyển được nữa.
Hắn tiến tục vùng vẫy, vùng vẫy… hắn dần dần hết hơi, khuôn mặt hắn bắt đầu tím đem, nhiều khi hắn còn bị sặc vài ngụm nước.
Không hiểu vì lý gì, xúc tu của con bạch tuộc kia liền giựt mạnh, kéo hắn xuống sâu hơn, sau đó liền dần buông lỏng.
Thường Thiên nhân cơ hội bản thân còn minh mẫn thoát đi, khi ý thức của hắn từ từ trở lên mơ hồ, hắn vô ý nhìn thấy một cái hang động gần đó, rồi lập tức lao tới và chui vào. Hang động này chỉ rộng đủ cho 1 người vào, con bạch tuộc kia không ngừng cố gắng chui vào bên trong nhưng không được.
Dần mất đi ý thức, thấy phía trước có ánh sáng, hắn không ngừng bơi qua bên đó.
Ùm!
Thường Thiên chồi lên mặt nước, hắn ra sức bò lên trên mặt đất, vừa bò hắn vừa cố gắng hít thở, song còn nôn ra không ít nước, khuôn mặt tái nhợt của hắn dần chuyển hồng. Sau cùng, hắn hoàn toàn mất đi ý thức mà nằm rạp trên mặt đất.