Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Au au au! Nhẹ nhẹ một chút!”
“Hừ! khi không ngươi đi chọc tới con đại bằng đó làm quái gì!?”
“Ta..ta chỉ là có hơi đói…nên…”
“Nên sao?”
“Lỡ luộc vài quả trứng”
“Đừng nói là trứng của nó nhé!?”
“Ta cũng không có biết!”
“Lỡ đâu ngươi ăn loạn rồi đau bụng thì sao?”
“Ách!!”
…
Hai tên gia hỏa ngồi một góc, kẻ thì thương tích đầy mình, kẻ còn lại thì đang băng bó lấy vết thương cho tên bị thương, cả 2 đều nói không ngớt.
“Này, La Bái! Sư tỷ của ngươi có vẻ thân với tên đó nhỉ!? Hắn là thần thánh phương nào thế?” đột nhiên Nham Tý lên tiếng hỏi, ánh mắt của hắn cũng không ngừng dò xét Thường Thiên.
La Bái thuận theo ánh mắt nhìn lại: “Ngươi nói Thường ca?”
“Hử? Như thế nào sư tỷ lại cố ý tiếp cận Thường ca rồi!?” không để ý nên hắn cũng không biết, nhưng vừa mới nhìn lại liền sửng sốt khi trông thấy Lý Thu Nhiên đang cố ý hỏi chuyện với Thường Thiên.
Sau đó cả 2 tên này liền vểnh tai lên nghe ngóng.
“Thường Thiên! Rốt cuộc hiện giờ ngươi là cảnh giới gì?” Lý Thu Nhiên có chút không kiên nhẫn hỏi.
“Ta đã nói rồi, hiện giờ mới chỉ là Luyện Khí tầng 7 mà thôi!” Thường Thiên nằm đung đưa trên cành cây, thản nhiên đáp lại.
“Nhưng pháp thuật vừa nãy của ngươi ít nhất cũng là pháp thuật trung cấp, còn có thể là cao hơn!” trên mặt Lý Thu Nhiên toàn là vẻ nghi hoặc.
“Ta cũng mới chỉ nhập học được vài tháng, mà đa số thời gian ta đều bị nhốt ở đây. Ngươi nói ta học trung cấp pháp thuật ở đâu!?” Thường Thiên liếc nhìn nàng một chút đáp.
“Nhưng chỉ cần đạt tới Trúc Cơ Kỳ cũng có thể khiến cho sơ cấp pháp thuật tăng lên tới trung cấp uy lực!” Lý Thu Nhiên vẫn không từ bỏ nói.
“Ngươi hỏi lần thứ 4 rồi! Ta chỉ là dùng pháp thuật cơ sở mà thôi!” Thường Thiên cũng dần dần mất đi kiên nhẫn.
Lý Thu Nhiên nhíu lại cặp lông mày xinh xắn của mình. Nàng cũng vô cùng tức tối, đây đã là lần thứ 4 nàng cố gắng tìm hiểu thông tin về Thường Thiên. Bởi vì sau khi thấy được pháp thuật kì quái của Thường Thiên rất giống với cao cấp pháp thuật « Khống Mộc Thuật » mà nàng đã từng đọc được trong thư phòng của lão tổ. Tuy nó cũng không phải là loại pháp thuật mạnh mẽ gì, nhưng chỉ có Trúc Cơ kỳ trở lên mới đủ khả năng học tập, mà còn phải là loại Mộc hệ Thiên Linh Căn mới được.
‘Lẽ nào là kiểm tra sai? Không có khả năng đi, người giám sát thế nhưng là Định trưởng lão của gia tộc. Với con mắt của ngài ấy thì không thể sai được!
Hay là hắn đã ăn phải tiên đan diệu dược, tiên thảo loại đó? Có khả năng rất cao.’ Lý Thu Nhiên không thể kìm nén nổi sự tò mò của bản thân mà suy nghĩ lung tung.
Nàng là tiểu thư nhà danh giá, được giáo dục ngay từ bé, từ đó mới có được Lý Thu Nhiên ôn nhu như bình thường. Nhưng tính cách tò mò, hiếu học này của nàng luôn không bao giờ bỏ đi được.
“Sư tỷ lại trầm mê rồi!” La Bái thở dài.
Người hiểu chuyện thì sẽ chỉ dừng lại ở đúng mức, nhưng Nham Tý là người ngoài. Hắn đã hoàn toàn không hiểu đã có chuyện gì, mà ngay khi nghe được La Bái nói như vậy thì cũng có chút sửng sốt, thâm chí trong ánh mắt của hắn còn có chứa một chút địch ý nhìn về phía Thường Thiên.
“Thường Thiên…” sau khi thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung, Lý Thu Nhiên ngước nhìn lên muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng ngáy của Thường Thiên mà thôi. Nàng tức giận dậm chân: “Còn đang nói chuyện mà tự dưng lại lăn ra ngủ! Hừ!”
“Tiểu Bái! Chuẩn bị lều vải!” nàng quay người rời đi, vừa đi còn không quên nhắc nhở La Bái.
“Ha ha! Ta tới ngay!” La Bái thấy thế cũng không dám chọc vào, chỉ vội chào hỏi với Nham Tý một chút rồi đi ngay.
Chỉ có mình Nham Tý nhìn lấy bóng dáng Thường Thiên đang ngủ trên cây. Trong lòng hắn đang cháy lên một ngọn lửa, là một ngọn lửa của sự hiếu chiến. Ngay sau đó hắn cũng nằm xuống đi ngủ, trước đó hắn cũng không quên tung ra một cái trận pháp bảo hộ.
…
Cúc cù…Cúc cù….
Tiếng cú kêu hòa lẫn với tiếng côn trùng vang vọng cả khu rừng.
Thường Thiên mở đôi mắt ra, hắn lúc này vô cùng tỉnh táo. Nhẹ nhàng đưa tay lên, một con đom đóm từ từ đậu vào trên ngón tay hắn.
“Thật hiếm thấy!” Thường Thiên khẽ cảm thán: “ở thế giới kia có lẽ bọn chúng đã gần như tuyệt chủng luôn rồi!”
Tính cách của hắn đột ngột thay đổi, giống như quay ngoắt 180 vậy. Nhất là sau khi từ bên trong hang động dưới đất đi ra.
Mọi sự thay đổi này đều xuất phát từ sâu trong linh hồn của hắn. Có vẻ như khi mới xuyên việt tới nơi này, linh hồn của hắn đã chịu một chút tổ thương khiến cho lối tư duy hắn cũng bị giới hạn lại, ngay cả trí nhớ cũng mất đi không ít.
Ngước mặt nhìn bầu trời đêm, trong lòng hắn không ngừng tính toán sự tình sau này: ‘Ta là xuyên việt qua nơi này hẳn phải thần vật hay lão tiền bối nào phụ trợ a! Giống như những tiểu thuyết xuyên việt mới phải.’
“Lão tiền bối! Lão tiền bối! Người mau mau ra đây a!” Thường Thiên thì thầm kêu gọi, nhưng gọi gần cả giờ đồng hồ mà vẫn không có đáp lại: “Xem ra không phải!”
“Có khi nào là mấy món đồ nghịch thiên hay không?” vừa nghĩ xong hắn liền sờ mó cơ thể của mình, những cũng không có gì khác thường, đa số vật phẩm trên người hắn đều là mới được học đường phát cho. Chỉ có 1 cái túi trữ vật, 1 cây kiếm gỗ, 2 bộ quần áo, một ít linh thạch cùng bạc vụn. “E là không phải!”
“Hay là mấy cái hệ thống nghịch thiên?”
“Mở bảng trạng thái!”
“Hệ thống mau mau hiện thân…!”
…
Nửa đêm.
Canh 2.
Thường Thiên thở dài: “Xem ra ta chỉ bị vô tình kéo qua đây sao?”
“Không đúng! Trong đầu ta khi trước chẳng phải có xuất hiện một bộ công pháp đó sao? Hẳn là nó chính là kim chỉ nam của ta!” Đột nhiên Thường Thiên nhớ đến bộ công pháp mà mình tu luyện: “Hắc! Xem ra ta cũng là nhân vật chính a!”
Sau một lát, Thường Thiên liếc nhìn xuống phía dưới. Dưới đó là 2 căn lều vải cùng với một người đang nằm ngủ ngoài trời.
“Không nên nghịch ngu!” nói xong hắn liền đứng dậy rời đi, khi thân hình hắn khuất bóng bên trong khu rừng, cùng với đó là khí tức của hắn hoàn toàn biến mất.
Ngay lúc đó, Nham Tý có hơi đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Vừa mới nãy, hắn vừa cảm nhận thấy một luồng sát khí nồng đậm ập tới khiến cho hắn từ sâu bên trong giấc ngủ tỉnh lại.
“Vừa nãy… là … một con quái vật!” Nham Tý âm thầm run sợ.
Kể từ khi hắn tiến vào hậu sơn, hắn cũng gặp không ít mãnh thú, thâm chí là yêu thú. Nhưng tất cả đều không thể sánh bằng vừa nãy. Hắn có cảm giác như có kẻ đang kề sát lưỡi dao vào cổ mình, chỉ cần hắn nhúc nhích liền hoàn toàn mất mạng.
Tuy bây giờ loại kia sát ý đã không còn, nhưng hắn lại càng không dám lơ là. Hắn vẫn còn mang thương thế trên người, mãnh thú thì cũng thôi, nếu mà là yêu thú thì sợ là không ổn. Hắn vận toàn bộ linh lực trong cơ thể đưa vào trận pháp phòng thủ, khiến cho trận pháp vận hành hết công suất.
…
Sáng sớm.
“Ây! Thường ca đâu rồi?” La Bái còn đang hí hửng muốn được ăn sáng, nhưng khi hắn nhìn lên đã không còn thấy được Thường Thiên nữa: “Không phải là bị yêu thú bắt đi chứ? Hôm qua ta đã nói là nên vào ngủ chung với ta rồi mà!”
“Tiểu Bái! Đừng làm loạn, cứ kệ hắn!” Lý Thu Nhiên cũng vén màn đi ra.
“Sư tỷ! Chẳng nhẽ ngươi không muốn ăn sáng a?” La Bái bĩu môi nói.
“Hử?” Lý Thu Nhiên liếc mắt một cái, La Bái liền im lặng. Nàng lại một lần nữa nói: “Tốt! Chúng ta sẽ trở về gia tộc trong hôm nay! Ngươi mau thu thập đồ đạc đi thôi!”
“Tốt a!” La Bái ủ rũ đi làm.
Lúc này đây, Nham Tý mới từ bên trong trận pháp đi ra. Cả người hắn trở lên tiều tụy, hai mắt là quầng thâm.
Thấy Nham Tý đi ra, La Bái lên tiếng: “Nham huynh, bọn ta đang tính trở về, ngươi có muốn đi cùng không?”
“A! Vậy thì ta cũng nên về cùng cho an toàn!” Nham Tý giọng khàn khàn nói.
“Tốt a! đợi ta thu dọn xong rồi chúng ta cùng về!”
…
Ở một nơi khác.
Thường Thiên đang di chuyển nhanh chóng trong khu rừng bỗng nhiên nhúc nhích cái mũi.
“Có mùi máu!”