Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Áo Sơ Mi Bạc Hà
  3. Chương 79: Cậu vẫn tham lam quá.
Trước /82 Sau

Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 79: Cậu vẫn tham lam quá.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 79.

Cậu vẫn tham lam quá.

Khi năm nhất sắp kết thúc học kỳ, học viện điều tra hình sự mà Minh Thứ đang theo tổ chức lượt tuyển chọn, nội dung sát hạch tuyển chọn bao gồm thao tác thực tế trong điều tra hình sự, cũng hàm chứa kỹ năng giả chiến.

Kỳ tuyển chọn này không bắt buộc ai cũng phải tham gia, đều dựa vào nguyên tắc tự nguyện, trong quá trình tuyển chọn nếu được đứng trong top 10 sẽ được đồng hành với các sinh viên cảnh sát khác cùng nhau trải qua buổi huấn luyện đặc biệt khép kín trong 45 ngày.

Buổi huấn luyện này được tổ chức vào mùa hè, đây đồng nghĩa với, Minh Thứ một khi tham gia tuyển chọn phải đứng trước top 10, kỳ nghỉ hè đầu tiên sau khi học đại học sẽ bị nhỡ.

Hơn nữa, đám sinh viên mới bọn họ khi vừa nhập học đã được thông báo là, hè năm nhất rất có thể là kỳ nghỉ hè duy nhất không bị rộn vì nhiệm vụ ở Đại học.

"Răng rứa(*)?" Dương Cạnh mặc chiếc quần đùi lớn, lo lắng ngồi xổm trước ban công kí túc xá, "Lú Lú cậu răng rứa, đợt tuyển chọn này chúng ta phải tham gia hử?"

*咋整: khúc này em nó dùng câu địa phương thật, mà tui biết ít câu địa phương lắm nên chỉ biết mỗi chữ rằng rứa thôi =))

Minh Thứ vừa kết thúc buổi cuối tuần vui vẻ của mình, xách một bọc đồ từ nhà lên kí túc xá, nhân tiện đem về con vịt quay cho đám anh em trong kí túc xá.

Học bá không đọc sách nữa, lập tức không khách sáo mà chia vịt quay.

"Tham gia chứ." Minh Thứ thấy việc này còn chẳng tính là một vấn đề, tuyển chọn không tham gia, vậy còn muốn làm gì? Kí túc xá của bọn cậu làm sao lại mọc ra một tên không có chí cầu tiến như Dương Cạnh thế này.

Dương Cạnh phiền muốn chết, "Nhưng mà nếu đạt được trong top  10, vậy kì nghỉ hè này coi như bỏ đi rồi."

Minh Thứ đang uống trà sữa, suýt nữa sặc mất, "Nghĩ cái quái gì thế Cảnh Cảnh? Còn chưa được vào top 10 đã tưởng bở mình mất kỳ nghỉ hè á?"

Dương Cạnh là một cậu chàng chịu không nổi cú sốc, vừa nãy còn bày ra bộ mặt Boss đây không muốn tham gia tuyển chọn đâu, bây giờ lại nhảy dựng lên, "Top 10 đã là cái méo gì? Anh Cạnh của cưng đây một khi đã xuất trận, thì nhất định sẽ lấy top 5 về cho ông bà của phòng chúng ta nở mày nở mặt!"

Học bá đang ăn dở vịt quay, thì nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, "Nở mình nhà ông đi."

Cả phòng Minh Thứ đều đăng ký, về sau khi có bảng xếp hạng, người đem top 5 về cho ông bà nở mày nở mặt lại thành Minh Thứ, Dương Cạnh thì xếp top 9, cũng được chen vào một slot trong bảng danh sách huấn luyện, học bá và một cậu bạn khác trong phòng thì nằm trong top 12, thi cuối kì năm nhất vừa kết thúc đã lập tức sắp xếp hành lí về nhà. 

Dương Cạnh thấy hơi oán hận, "Tôi nói mà, tôi không nên đăng ký."

Minh Thứ khinh bỉ cậu ta, "Cậu kiếm đâu ra lắm trò vậy hả?"

"Tôi giống cậu hả?" Dương Cạnh đắc ý thì đắc ý, nhưng không thể về nhà, rốt cuộc vẫn cảm thấy đau trong lòng nhiều chút, "Nhà cậu chỉ cần ngồi xe điện ngầm qua vài trạm, còn nhà tôi ấy hả má nó ở tận Đại Tây Bắc đó."

"Nhà tôi..." Minh Thứ vốn ra muốn nói nhà mình thật ra cũng không phải ở đây, khi tới cũng phải ngồi máy bay đi xe lửa đến, nhưng vừa nghĩ lại, Tiêu Ngộ An ở đâu, thì nhà cậu không phải ở đấy sao?

"Nghỉ hè tổng cộng có 60 ngày, huấn luyện hốc mất 45 ngày." Dương Cạnh đau khổ vạch tay đếm số, "Nếu như trong 15 ngày còn dư này tập trung ở trước hay sau, thì tôi còn có thể về thăm nhà một đợt, má nó phía trước thì 8 ngày phía sau thì 7 ngày!"

Minh Thứ nghe rồi cười, sau vỗ lên lưng Dương Cạnh, "Đi thôi, anh Minh dẫn cậu đi ăn thịt nướng."

Toàn khu lầu kí túc xá không còn bao nhiêu người, hôm nay Minh Thứ cũng phải về nhà, nên vô cùng có tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo tính an ủi bạn cùng phòng bằng cách đi ăn thịt nướng.

"Cóc cần." Dương Cạnh lắc loạn đầu, "Về nhà của cậu đi, từ nay về sau tôi sẽ độc chiếm kí túc xá thành của riêng mình!"

Dù gì cũng làm anh em với nhau được một năm, Minh Thứ phút cuối vẫn dắt Dương Cạnh đi ăn thịt nướng, khi về kí túc xá dọn hành lý, đã thấy xe Tiêu Ngộ An dừng ở dưới lầu.

Dương Cạnh nhiệt tình đáp: "Anh!"

Tiêu Ngộ An tới đón Minh Thứ về, tất nhiên là nhận ra bạn cùng phòng của Minh Thứ, nên cười rồi gật đầu.

Minh Thứ ở trước mặt bạn bè là một kiểu, còn ở trước mặt Tiêu Ngộ An là một kiểu khác, vừa gặp thấy người tim đã bay cao, gấp rút quăng Dương Cạch qua một bên, xách hành lý vào ghế sau, chiếm lấy ghế phó lái.

Ăn xong thịt nướng, trên người thể nào cũng sẽ có chút mùi, trong xe bật điều hòa, Minh Thứ còn mở cửa sổ cho bằng được.

Tiêu Ngộ An trước khi lái xe, cậu đã tiến lại gần thơm lên cổ của Tiêu Ngộ An. Áo Tiêu Ngộ An bận là sơ mi, môi của cậu nửa chạm vào da cổ, còn nửa còn lại chạm cổ áo.

Trong miệng thì ngậm kẹo bạc hà lấy ở trong tiệm ăn, hơi thở mát lạnh vươn lại trên cổ của Tiêu Ngộ An, cũng lưu lại trên áo của Tiêu Ngộ An.

Tiêu Ngộ An nhấc tay lên sờ, còn Minh Thứ thì ngồi yên về vị trí.

"Ngày nào về trường?" Tiêu Ngộ An đã biết Minh Thứ được trong top 10 kỳ tuyển chọn. Năm đó khi anh học Đại học, kỳ nghỉ hè năm nhất cũng có tổ chức một cuộc tuyển chọn tương tự, chẳng qua nhập học không bao lâu anh đã được chọn vào thi đội huấn luyện đặc biệt, không cần phải tham gia tuyển chọn.

"Chỉ được ở nhà có bốn ngày." Minh Thứ mím môi, "Lão Triệu bảo tụi em về sớm nữa, để ổng còn dũa tụi em vài ngày."

Tiêu Ngộ An cười, "Phải thế thôi, nếu không khi vào huấn luyện rồi, mấy em lại không thích nghi kịp."

Giọng nói Minh Thứ mềm mại, còn chứa chút ý nhõng nhẽo, "Anh à, vậy ngày mai anh dắt em đi dạo đi. Em muốn thử quần áo mới cơ."

Thời điểm này năm ngoái, cậu và nhà họ Minh đang gay gắt, còn mang theo hành lý ít ỏi chạy đến nhà Tiêu Ngộ An vòi "nương tựa", trên người chỉ có tấm thẻ Minh Hãn đưa, tiền trong thẻ cậu không tính đụng đến, vì muốn kiếm tiền sinh hoạt học phí nên làm hai công việc, điều trong đầu nghĩ đến toàn là tự lập.

Nhưng về sau vẫn không thể tự lập nổi

Tiêu Ngộ An cho cậu tiền, nuôi nấng cậu, vì cậu giải quyết chuyện tiền học phí mà cậu âu lo. Cậu chưa từng nếm phải cuộc sống khổ cực, luôn thích những món quần áo đẹp đẽ có thương hiệu nổi tiếng, Tiêu Ngộ An cũng không thiếu cho cậu.

Lúc đầu cậu còn thấy ngại, nghĩ rằng vậy sao mà được, vẫn nên đi làm công thôi, ít nhất mua quần áo sẽ không tiêu tiền của Tiêu Ngộ An.

Nhưng ngành học không nhẹ chút nào, cậu muốn đuổi theo Tiêu Ngộ An, thì không thể bỏ thời gian tiêu tốn cho việc ấy.

Dần dần, da mặt cũng dày lên, ở thì ở nhà Tiêu Ngộ An, ăn thì cũng ăn của Tiêu Ngộ An, còn vòi Tiêu Ngộ An mua quần áo cho.

Tiêu Ngộ An nói: "Ngày mai trên đội có việc, trưa ngày kia dắt em đi."

Minh Thứ vui vẻ đáp: Anh ơi, anh tốt nhất trên đời."

Sắp phải chịu kỳ huấn luyện quỷ quái, Minh Thứ ở nhà ngủ cả một ngày, đến trưa mới chỉnh mình trở về thành hình dạng con người, xong ngồi xe điện ngầm đi tìm Tiêu Ngộ An.

Lúc đợi Tiêu Ngộ An thì lại gặp phải Dịch Trác, ông anh này khi đánh nhau rất hăng, vậy mà vừa đụng phải chuyện liên quan đến mèo, đầu óc đã lập tức trở nên đơn giản vô cùng. Chuyện này đã trôi qua một năm rồi, Dịch Trác vậy mà vẫn chưa phát hiện Minh Thứ là con mèo ta kia của Tiêu Ngộ An.

Minh Thứ và Dịch Trác tám chuyện một hồi về mèo, mỗi người nói mỗi ý, vậy mà cuộc trò chuyện vẫn trôi chảy về sau.

Dịch Trác nói: "Ông anh của em ý, không chịu để tâm đến mèo gì hết, em ráng thương Bảo bối nhà tụi em một chút nha."

Minh Thứ nói: "Không đâu không đâu, anh em thương mèo lắm đó."

Dịch Trác lại nói: "Em đừng thấy Mèo ta chảnh thế thôi, chứ thật ra nó rất thích chủ sờ nó. Anh em nếu không chịu sờ, em nhớ giúp nó gãi ngứa, sờ đầu nó."

Minh Thứ nói: "Sờ rồi sờ rồi ạ, đầu với cổ sờ hết rồi."

Tiêu Ngộ An từ trong tòa lầu đi ra, Dịch Trác đã sắp rời đi, nên phát lời từ tận trái tim, "Tiêu đội, chẳng ngờ đến anh thế mà rất biết cách nuôi mèo há."

Tiêu Ngộ An nhìn Minh Thứ, Minh Thứ xoay mặt giả vờ chẳng biết gì.

Đồ mới trong khu thương mại chồng chất đủ kiểu, Minh Thứ thử đồ thử tới hưng phấn, mỗi một món đều bắt Tiêu Ngộ An phải cho ý kiến, đi dạo đến trời ngã tối, mới xách túi lớn túi nhỏ về nhà.

Tiêu Ngộ An tắm ở trong phòng vệ sinh, Minh Thứ thì sắp lại quần áo vào phòng ngủ.

Lúc trước vách tường trong tủ quần áo của phòng ngủ này, cậu chỉ được chiếm một tấm trong số đó, bây giờ địa bàn của Tiêu Ngộ An không ngừng bị cậu xâm chiếm, quần áo của hai người cũng bắt đầu lẫn lộn vào nhau.

Cậu sắp tới sắp lui, đến nổi khu bên mình không nhét vào được nữa, chỉ đành để bên khu của Tiêu Ngộ An. Kết quả dọn chẳng được bao lâu, thế mà lại phát hiện phía dưới đáy tủ có một túi BCS.

Một khắc đó, cậu bỗng dưng khựng lại, phản ứng đầu tiên là đem túi bao nhét trở về.

Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện, đây là túi bao mà năm đó cậu đã mua về từ tiệm tiện lợi.

Khi ấy bị một vị khách chọc tức, đối phương cười cậu chưa dùng bao lần nào, tới nổi tính tiền còn run tay. Cậu vừa tan làm đã mua tất cả các loại bao trong tiệm về hết.

Cậu nhớ mình giấu túi bao ở trong tủ đồ, nhưng về sau có tìm thế nào vẫn không thấy nữa. Tiêu Ngộ An cũng không nói với cậu về chuyện túi bao này, vậy thì không thể là do Tiêu Ngộ An lấy đi.

Một năm không gặp, thế mà lại ở chỗ này!

Nhịp tim cậu đập loạn lên, khi sử dụng tủ đồ, cậu luôn rất thật thà, năm ngoái không thể nào bỏ vào chỗ bên Tiêu Ngộ An. Vậy chỉ có thể là Tiêu Ngộ An đã phát hiện ra túi bao thôi, sau đó mới giấu đi.

Cậu cào cào tóc, nghĩ không ra, Tiêu Ngộ An giấu bao ở chỗ mình làm gì thế?

Lúc Tiêu Ngộ An phát hiện chuyện cái bao là vẻ mặt như thế nào? Giấu bao đi lại đang nghĩ gì?

Cả người Minh Thứ bồn chồn, nắm tay thành đấm, vô thức cắn vào mi bàn tay của mình một cái.

Tiếng nước tí tách của vòi sen trong nhà vệ sinh làm Minh Thứ nghe mà nóng cả mặt. Vị khách kia chê cười cậu chưa từng dùng bao, miệng mồm đúng xấu, nhưng chuyện cậu chưa từng dùng bao lại là sự thật.

Cho đến hôm nay, cậu vẫn chưa dùng thử chiếc bao nào.

Tới chính cậu cũng cảm thấy khó tin.

Cậu và Tiêu Ngộ An lưng chừng không rõ ràng, mối quan hệ này vốn đã là chuyện không thể ngờ tới.

Mùa xuân năm này trở về nhà là một biến số, Tiêu Lãm Nhạc biết quan hệ giữa bọn họ, chị Cẩn Lan dường như cũng đã nhìn ra.

Cậu thấy có hơi không thể ngẩng thẳng đầu, nhưng Tiêu Lãm Nhạc không nói một câu nặng lời nào trước mặt cậu, thậm chí chưa từng trưng ra bộ dạng mặt lạnh nào cho cậu coi.

Bọn họ chưa lập tức chấp nhận, nhưng gần như là đang thử chấp nhận. Không một ai trong nhà họ Tiêu trách cậu, bọn họ chắc là cảm thấy, Tiêu Ngộ An là anh trai, quan hệ giữa bọn cậu nếu như xem là chuyện sai lầm, vậy người làm ba mẹ như bọn họ đây, thì càng cần phải nói chuyện với Tiêu Ngộ An.

Lúc Tiêu Ngộ An thừa nhận với Tiêu Lãm Nhạc, thật ra bọn cậu chưa từng hôn nhau. Buổi tối hôm ấy là lần đầu tiên Tiêu Ngộ An hôn cậu, tay thì cau lấy eo sau của cậu, để cậu không đến nổi ngã xuống.

Cậu tự cho mình thông minh, thế nhưng lúc hôn nhau cậu lại đần độn đến thế, tới thở thôi mà cũng quên được.

Nhưng trong nửa năm này, cậu và Tiêu Ngộ An vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Tiêu Ngộ An sẽ hôn cậu, sờ mỗi một cơ thịt trên người cậu, nhưng có lần mất kiếm soát nhất, Tiêu Ngộ An cũng chỉ bảo cậu kẹp chặt đùi.

Lần đó da của cậu đã bị rách.

Cậu biết Tiêu Ngộ An vẫn đang băn khoăn, cậu có thể không xem Tiêu Ngộ An là anh trai, nhưng trong tâm trí của Tiêu Ngộ An, cậu vẫn mãi là đứa em nhỏ.

Tiêu Ngộ An không thể vượt qua nổi vết ngăn tâm lý đó.

Tiếng nước dừng lại, Minh Thứ mau chóng đóng lại cử tủ, Tiêu Ngộ An vừa bước ra, cậu đã ôm quần áo chạy xộc vào, miễn cho Tiêu Ngộ An phát hiện mặt cậu đỏ lên.

Tắm xong, Minh Thứ đã chỉnh lại cảm xúc của mình, mặc vào bộ quần áo mới mua hôm nay, ngồi lên eo của Tiêu Ngộ An.

Vẫn thế, không làm đến bước cuối cùng, trong lòng Minh Thứ râm ran, lúc đi ngủ tay vẫn đặt lên eo của Tiêu Ngộ An, vừa sờ từng đường nét trên cơ bụng rõ ràng, vừa đòi Tiêu Ngộ An hôn mình.

Tiêu Ngộ An giữ lấy đầu của cậu, trong bóng tối dung úng động tác nhỏ của cậu.

Ngoài chuyện ấy, thật ra Tiêu Ngộ An có thể thỏa mãn cậu bất cứ điều gì.

Cậu vẫn tham lam quá.

Ở nhà trải qua mấy ngày thoải mái, xong lại lập tức đi chịu khổ.

Trại huấn luyện không cho phép sử dụng thiết bị thông tin liên lạc, trời có đổ xuống cũng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, Minh Thứ luyến tiếc, khi sắp ra khỏi cửa còn áp mặt vào lưng của Tiêu Ngộ An.

Tiêu Ngộ An đưa người đến trường, có một chuyện anh chưa nói với Minh Thứ 一一 Trên đội có một nhiệm vụ cấp cao khác, anh sắp sửa phải xuất phát rồi.

Minh Thứ tham gia huấn luyện, vừa đúng lúc không cần lo lắng cho anh.

Hết chương 79.

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Thứ khi học ở Đại học có một biệt danh là Lộ Lộ (mình chế thành Lú Lú cho cùng dấu với Thứ Thứ), điều này bên "Tâm Cuồng" có viết rồi, nguyên nhân bên này không viết vào chính văn nữa. Giải thích cho mấy bạn chưa đọc "Tâm Cuồng" chút là, Minh Thứ có một bạn học cùng lớp, giọng mũi không rõ ràng, đã vậy còn nhầm tưởng Thứ (恕) thành Nộ (怒), Minh Thứ trông rất đẹp, sau này bị kêu thành Lộ Lộ (露露, trong tiếng Quảng Đông Lộ Lộ còn có nghĩa là ngu ngốc). Minh Thứ thích mua quần áo, Tiêu Ngộ An chiều sở thích này của cậu, trong "Tâm Cuồng", Tiêu Ngộ An đã mua hẳn một căn nhà trong thành phố mà Minh Thứ đang làm việc, lắp một phòng chuyên chứa quần áo mũ các thứ, để Minh Thứ đựng quần áo.

Dạo: Má! Ganh tỵ hận!

Quảng cáo
Trước /82 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net