Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày thứ ba, Ngôn Tố lại bị trói trên cây Thánh giá.
Đêm trước anh cả đêm không ngủ, thuốc khiến cho tinh thần anh rất phấn khích hỗn loạn. Cả đêm, anh giống như rơi vào thể giới huyền ảo, không phân biệt rõ thật giả. Chân Ái luôn cùng anh, anh trầm mê rồi lại lo lắng, không ngừng thúc giục cô rời khỏi. Nhưng cô chơi xấu quấn hông anh, không chịu đi. Trước nay anh chưa từng sốt ruột như vậy, sợ cô bị bắt. Cho đến lúc chợt bừng tỉnh, mới phát hiện tất cả đều là giả, Chân Ái không hề ở bên cạnh.
Cả người Ngôn Tố đẫm mồ hôi, lại bỗng nhiên an lòng.
Bây giờ, anh bị trói trên cây Thánh giá, gương mặt tuấn tú yên lặng lại bình thản.
Không biết tại sao, lần trước vội vàng từ biệt, sau khi nghe cô nói đến truyền thuyết năm nhuận của Ireland, khoảng thời gian này anh luôn nhớ đến ngày 29 tháng 2 năm nay, cô ôm một phong bì lớn, mang theo cái lạnh tươi mát trong tuyết ngày đông đi vào, yên lặng lại hơi khẩn trương ló đầu ra từ sau đàn dương cầm, đôi mắt đen nhánh vô cùng sạch sẽ, dè dặt lại lạnh nhạt, nhỏ giọng nói: “Chào anh, tôi tìm ngài Ngôn Tố.”
Nhớ tới dáng vẻ khi đó của cô, tuy bây giờ cơ thể anh vô cùng khó chịu, nhưng không nhịn được khẽ cười.
Thera và Amber coi chừng bên cạnh thấy kì lạ. Amber đẩy Thera: “Anh ta xuất hiện ảo giác?”
Thera không đáp, chỉ cảm thấy nụ cười trên gò má yếu ớt của anh dịu dàng đến mức đủ để rung động lòng người.
Amber thấp giọng hỏi: “Cô để đồ trong nước của anh ta chưa?”
Thera đắc ý cong khóe môi một chút, cơ thể Ngôn Tố mất nước nghiêm trọng, nhất định phải bổ sung lượng nước.
Amber nhắc nhở: “Lát nữa ngài B mới đến, cô hãy nắm chắc thời gian.” Trước khi đi, không quên ngầm oán hận trừng Ngôn Tố một cái.
Thera thấy Amber dẫn hết người ra ngoài, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngôn Tố.
Cô ta vốn đã gợi cảm xinh đẹp, sau khi trang điểm môi đỏ thẫm, mắt to chớp chớp, chỉ mặc bộ áo ngắn có dây đeo và váy nhỏ. Hai chân thon dài, bộ ngực màu trắng sữa đầy sinh động.
Cô ta ôm ngực, như có như không nâng bộ ngực, đi tới dưới ánh mắt anh đứng vững, ân cần hỏi han: “Nhà logic học, anh rất khó chịu phải không?”
Anh không trả lời, lạnh nhạt quay đầu sang chỗ khác. Bị hành hạ lâu như vậy, từ đầu đến cuối anh đều yên lặng ít nói.
Nhưng thực ra Ngôn Tố cũng đã nhận thấy được sự khác thường trong cơ thể. Không giống với thuốc bị tiêm lúc bình thường, lần này, trong cơ thể ngứa ngáy kì lạ khó chịu đựng, không có sự giày vò lúc lạnh lúc nóng, chỉ còn lại cảm giác nóng rực muốn đốt thành tro bụi.
Trừ nóng ra thì chỉ còn lại nóng.
Thera nhìn thấy quai hàm cắn rất chặt của anh, cái cằm trắng ngần của anh kéo căng thành một đường vòng cung cường tráng, tràn đầy mùi ẩn nhẫn của đàn ông, cô ta không khỏi đứng núi này trông núi nọ, quyến rũ tiến tới, hỏi: “Có cần tôi tán gẫu với anh không? Có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Vẫn không trả lời.
Thera không để bụng, ngược lại cảm thấy dáng vẻ không nói tiếng nào, gắt gao chịu đựng của anh rất đáng yêu, cười khẽ: “Nhà logic học, nếu anh khó chịu thì cứ nói đi, tôi có thể giúp anh một tay đó!”
Ngôn Tố không nhìn cô ta, cũng không nói. Chịu đựng sự sốt ruột không bị khống chế trong cơ thể, chịu đựng đến mức gân xanh trên trán đều nổi lên.
Thera càng cảm thấy anh đứng đắn đến mức làm cho người ta yêu, cười toe toét: “Ngoài mặt đứng đắn thế này, phía dưới chắc sẽ không ngoan thế đâu.” Cô ta thò tay tới như rắn kéo thắt lưng quần anh.
Không đợi đến gần, Ngôn Tố lạnh mặt, một chân đá văng tay cô ta ra, nhưng vì cô ta là phụ nữ, cũng không dùng sức, chỉ dùng đế giày cản tay cô ta lại.
Thera sửng sốt một giây, đột nhiên không vui, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô ta cũng coi như là người phụ nữ rất có sắc đẹp, nào chịu nổi kiểu đối xử này, uống thuốc rồi còn mạnh mẽ chống đỡ đứng đắn, người đàn ông này đúng là muốn chết rồi!
Ánh mắt cô ta đổi một cái, lạnh lùng nói: “Anh có thể nhịn như vậy? Vậy nhịn đi, tôi xem anh có thể giữ được bao lâu.” Cuối cùng, lại cười sâu xa, “Nhưng mà, tôi rất thích anh, cho nên nếu anh không chịu nổi, tôi vẫn sẵn lòng giúp anh.”
Dứt lời, cô ta kéo ghế, thản nhiên ngồi xem trò vui.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tóc anh đẫm mồ hôi, quai hàm gần như cắn đứt, bắp thịt toàn thân nổi hết lên, nhưng từ đầu đến cuối không rên một tiếng.
Thera nhìn đồng hồ đeo tay, không thể tin được. Cô ta biết loại thuốc tình dục đó mạnh thế nào, không phải không tin Ngôn Tố có thể tiếp tục kiên trì không cầu cô ta.
Qua rất lâu, Thera cứ chờ, ngược lại suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, lại vừa nhìn anh không có động tĩnh.
Thera đi tới nhìn một cái, lập tức cả kinh tay chân lạnh buốt.
Ngôn Tố cúi thấp đầu, môi cắn nát, máu me đầm đìa trên cằm trên khóe môi, liên tục trào ra ngoài, chỉ sợ là chịu đựng hiệu lực của thuốc tình dục đã cắn đứt răng hoặc đầu lưỡi.
Thera kinh hãi, nhanh chóng xông ra ngoài tìm bác sĩ.
Amber đi vào nhìn thấy cũng không thể tin, may mà bác sĩ kiểm tra không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ tổn thương nửa bên đầu lưỡi.
Ngôn Tố rất nhanh tỉnh táo lại, tuy phối hợp với bác sĩ, nhưng vẫn không nói một lời.
Thera thấy sự cố chấp đó của anh, không biết là cảm động thay Chân Ái hay oán hận thay ình, hung hăng nhìn anh, hừ một tiếng kì quái: “Anh thật đúng là trung thành đó. Cũng phải, ngài là quý ông đứng đắn, chúng tôi là nhân vật phản diện bỉ ổi đê tiện gian ác, không xứng với anh.”
Amber có chút coi khinh: “Là cô, không phải chúng tôi.”
“Cô!” Thera hận không thể đánh cô ta.
Lại nghe Ngôn Tố khàn giọng nói: “Tôi có tinh thần thích sạch sẽ.”
Anh không nói “Tôi có thói quen sạch sẽ”. Cho dù vào giờ phút thế này, anh cũng không lộ rõ dáng vẻ khinh bỉ phụ nữ hoặc xem thường phụ nữ, càng không có ý chê cô ta bẩn chê cô ta không xứng.
Nói tinh thần thích sạch sẽ, ý cũng rất đơn giản. Anh đã có một người phụ nữ, cho nên cuộc đời này chỉ có thể trung thành với một mình cô. Bất kể người phụ nữ khác tốt hay xấu, quãng đời còn lại của anh chỉ có thể phát sinh quan hệ tình dục với một mình cô.
Thera và Amber sửng sốt, không khỏi nghe được sự tôn trọng trong một câu nói rất ngắn này của anh. Đến giờ phút này, cho dù là đối nghịch, anh cũng theo thói quen không mỉa mai và coi khinh phụ nữ, không chà đạp thể diện của cô ta.
Nhìn người đàn ông được giáo dục nho nhã lịch sự thấm đến tận xương tủy này, Thera đã rung động đến mức không còn lời nào có thể nói.
Amber càng cảm thấy không cam lòng, hận đến khoét tim móc phổi, thậm chí muốn hủy diệt hoàn toàn người đàn ông mà cả thể xác và tinh thần đều thuộc về Chân Ái này.
Không biết từ lúc nào, Bert xuất hiện phía sau: “Ai nghĩ ra ý tưởng này?”
Suy nghĩ Thera hỗn loạn, cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi ngài, là tôi.”
Bert nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiên cứu và phán quyết, nhưng vẻ hốt hoảng chợt lóe lên trên mặt Amber cũng không tránh được ánh mắt hắn. Hắn cười lạnh: “Nhàm chán! Nhược trí! Đầu óc ngu xuẩn chỉ biết thấp hèn.”
Thera cúi đầu, Amber xấu hổ đến mức trên mặt bốc cháy.
“Cút hết ra ngoài!” Hắn lạnh lùng quát.
Hai người lập tức ra ngoài.
Ngôn Tố trải qua một hồi con người đánh nhau với trời, suy yếu chưa từng có, nghe thấy lời Bert, khó khăn ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Bert cười nhạt: “Tôi không muốn kéo thấp tư thế của Little C.” Nếu anh ta là người đàn ông từng ngủ với C, vậy người phụ nữ khác đều không xứng.
Ngôn Tố không trả lời.
Hắn tới, hình phạt tàn khốc của hắn lại bắt đầu.
Ống tiêm lạnh lẽo lần thứ mười mấy đâm vào cánh tay anh.
Cơ thể rất nhanh bị đánh thức, lạnh nóng thay phiên nhau, run rẩy phát ra từ sâu trong đáy lòng, sự ngứa ngáy chi chít kì lạ trong cơ thể xâm nhập tới như thú dữ và dòng nước lũ. Tầm mắt anh dần mơ hồ, giống như rơi vào kính vạn hoa. Hình bóng trước mặt biến hóa, chồng lên nhau, đan xen. Anh nhìn thấy bức tranh màu Mẹ Maria biến thành ác ma, gương mặt dữ tợn vặn vẹo xoay tròn.
Cơ thể bị cố định trên cây Thánh giá, lại không ngừng co giật, sau một lúc, toàn thân trên dưới đều đẫm mồ hôi, giống như bị người khác tạt nước lạnh từ đầu đến chân.
“S. A. Yan, sám hối đi!”
“Tôi không có bất kì điều gì cần sám hối.” Ngôn Tố cúi thấp đầu, trong cổ họng phủ đầy khói, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo gò má trắng bệch.
Một roi mạnh như vũ bão quất tới, đánh vào không khí vang dội đùng đùng, cắt xuống ngực anh môt lỗ mới tinh thật dài, xé rách áo sơ mi và da anh, xen lẫn cùng với vết thương ngày hôm qua, máu thịt be bét.
Tai anh nổ ầm một tiếng, cháy nóng rát, đau đớn tựa như thịt cá nướng trên lửa.
Một roi lại một roi, không ngừng không nghỉ.
Bert ngồi trên ghế, gương mặt tuấn tú phủ sương: “S. A., đừng cố chấp nữa, vì chuyện sai lầm anh đã làm trong cuộc đời này, sám hối đi.”
Môi anh trắng bệch, chậm rãi mở ra rồi khép lại: “Không có.”
“Gợi ý cho anh. Ví dụ như lúc Chace chết, thực ra anh biết hắn muốn tự sát, nhưng vờ như không biết, nổ chết hắn. Vì anh là đồng bọn cướp một tỉ của hắn, anh muốn độc chiếm tiền.
Lại ví dụ như, tâm lý anh u ám, giết người bị hại trong vụ án ảo tưởng tình dục, lại giết Tô Kỳ. Bởi vì anh là ông chủ phía sau Holy Gold, chuyện bị vạch trần, anh còn muốn giết hết người ở đây bịt đầu mối.”
Trên cây Thánh giá, Ngôn Tố vô lực cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, khóe môi lại hơi nâng lên giễu cợt: “Nói những thứ này, anh sẽ giết tôi.”
Bert ném máy nghe lén và máy quay mini trong tay, cười nhạt, “Cái này không phải là thiết bị FBI cho anh sao? Đợi đến lúc anh muốn nói, tôi sẽ để cho chúng nhìn. Nhân tiện tải lên Youtube.”
Hắn nghĩ tới gì đó, sờ cằm suy tính, “Hot đạt top 1. Ừm, S. A., anh phải nổi giận rồi. Toàn thế giới sẽ có rất nhiều biến thái coi anh là thần tượng cuộc đời.”
Ngôn Tố mệt lả đến mức không có sức lực, lắc đầu một cái, tỏ vẻ từ chối sự chế giễu của hắn.
“S. A., anh đau đớn không?” Bert chậm thanh âm lại, giống như đang thôi miên.
Ngôn Tố không trả lời, toàn thân anh trên dưới không có chỗ nào không trải nghiệm sự hành hạ đau khổ thảm thiết nhất.
“S. A., làm theo tôi nói đi, tôi giải thoát cho anh, giải cứu anh khỏi cực hình đau đớn.”
“Không phải.” Ngôn Tố chậm rãi hít một hơi, lắc đầu, “Hai chuyện anh bảo tôi sám hối, chuyện thứ nhất để Chân Ái hận tôi, chuyện thứ hai để người đời hận tôi. Cho dù thế nào, anh cũng sẽ không vui vẻ giết tôi.”
Bert bị anh nhìn thấu suy nghĩ, nở nụ cười: “Đến bây giờ vẫn tỉnh táo như vậy, xem ra còn chưa đủ.”
Bert vẫn chưa hỏi ra Chân Ái ở đâu, cho dù biết, hắn cũng sẽ không dễ dàng giết anh. Hắn hận không thể ngàn đao cắt anh mấy vạn lần. Vả lại Ngôn Tố nói đúng, so với giết chết anh, Bert càng hi vọng phá hủy anh, khiến anh trở thành ác ma vạn người phỉ nhổ.
Người đi theo đi tới, cố định một vòng sắt trên cổ tay Ngôn Tố, sợi dây dài nối liền với thiết bị.
Bert nói: “Biết anh sẽ không nói ra cô ấy ở đâu, thích cô ấy như vậy thì để anh cảm động lây một chút.”
Người đi theo đẩy mạnh công tắc nguồn điện trên thiết bị, dòng điện mãnh liệt vọt khắp cả người anh.
Trong đầu Ngôn Tố đột nhiên lóe lên tia sáng trắng, giống như bị một thanh kiếm từ ngực hung hăng đâm vào tim, linh hồn rời khỏi cơ thể, đột ngột mất đi tri giác. Nhưng anh tỉnh táo, tinh thần trống rỗng sau một hai giây, áp lực sót lại sau khi điện giật như búa tạ đột nhiên đánh mạnh vào ngực anh, nhịp tim khoảnh khắc trước chợt dừng lại thình lình đập điên cuồng hỗn loạn.
Cả người anh ngứa ngáy, lúc lạnh lúc nóng, cơn buồn nôn trong dạ dày cuồn cuộn, nôn mửa theo bản năng, nhưng nôn ra là từng vũng nước trong.
Anh bị treo trên cây Thánh giá, gò má đôi môi trắng thành màu xám, mồ hôi đổ ra ngoài, bắp thịt căng chặt không ngừng co giật, co rút.
Từng đợt từng đợt điện giật khiến sắc mặt anh trắng bệch thành tờ giấy, cả người anh kịch liệt run rẩy, liên tục nôn mửa buồn nôn, trong đầu tựa như toàn là dòng điện đang chạy tán loạn, tia sáng trắng lập lòe, hoàn toàn trống rỗng.
Cảm giác buồn nôn vô lực lại sốt ruột khiến anh phát điên.
Rõ ràng không thể suy nghĩ được gì, lại vẫn cứ nghĩ tới Chân Ái, không khỏi nghĩ đến vết thương trên cổ tay phải của cô. Chỉ vừa nghĩ, lồng ngực liền nảy lên một cảm giác còn nặng nề, còn ngưng trệ hơn điện giật.
Là sự đau lòng trước đó chưa từng có!
Nhớ tới dáng vẻ vụng về lại lúng túng lúc cô cầm dao nĩa cắt bít-tết, trái tim anh bỗng giống như bị ai đó hung hăng nắm chặt xé ra, cúi thấp đầu, nước mắt liền rơi xuống.
Trong trí nhớ, anh chưa bao giờ rơi nước mắt, cho dù lúc nhỏ bị ức hiếp cũng chưa từng khóc. Nhưng sau khi biết cô, lại khác biệt…
Anh cũng cho rằng, bản thân coi như thản nhiên, bình tĩnh với cái chết, nhưng bây giờ, đột nhiên rất luyến tiếc, rất không muốn chết.
Đột nhiên, vẫn muốn sống lâu thêm vài ngày trên đời này.
Đột nhiên, vẫn muốn thấy cô thêm vài lần…
Đau đớn trên người, kém xa nỗi thống khổ và sợ hãi thấu xương đục khoét trái tim mà nhớ nhung mang lại.
Nhớ đến ngày đó vội vã chia tay, cô nghiêng đầu dựa trên mu bàn tay anh khẽ cọ xát rơi nước mắt, anh nói,
“Nhớ kiên cường,
Nhớ dũng cảm,
Nhớ mỉm cười,
Nhớ tự do,
Nhớ… anh.”
Nhưng cô chỉ rơi nước mắt, nhẹ nhàng nghẹn ngào: “A Tố, nếu anh chết, em sẽ sợ hãi sống tiếp.”
Đây chính là điều anh lo lắng. Mỗi lần nhớ tới câu này, trái tim anh giống như bị đâm ngàn vết thương, trăm lỗ thủng.
Anh không muốn chết, sợ Chân Ái từ nay mất đi nụ cười, sợ cô trở lại là Chân Ái trước đây. Trầm mặc lại quạnh quẽ, lạnh như mùa đông, không đeo găng tay, không mang giầy giữ ấm, trên cổ chân buộc khẩu súng lạnh như băng, một mình đi qua núi rừng giá rét.
Sợ cô không bao giờ nói nhiều nữa, không khóc cũng không ầm ĩ, mặc áo choàng trắng dài trống rỗng, lẳng lặng đứng trước bàn thí nghiệm, ngày qua ngày yên lặng làm thí nghiệm. Không có bạn bè, không có người thân, sẽ không làm nũng, sẽ không tùy hứng.
Sợ cô không mơ ước tương lai nữa, cũng không nhắc đến quá khứ nữa.
Sợ cô từ nay về sau một mình cô độc, đối xử giống như chuyện của anh trai cô, phủ anh đầy bụi trong lòng, không bao giờ nhắc tới với bất kì người nào nữa.
Sợ, nếu anh chết, cô sẽ sợ hãi sống tiếp.
Ngôn Tố cúi đầu rất thấp, bỗng nhiên khẽ cười.
Cho nên, Ai, anh nhất định sẽ quay về, quay về bên cạnh em.