Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Archimedes Thân Yêu
  3. Chương 116
Trước /120 Sau

Archimedes Thân Yêu

Chương 116

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

S. H. Yan không hề nhớ lần đầu tiên cậu và bố Ngôn Tố gặp nhau, những chuyện đó, là sau rất nhiều năm, cậu nghe bà Erika nói.

Xa cách hai năm, Ngôn Tố không biết Chân Ái còn sống hay không.

Sau khi nhớ lại cô, trước tiên anh tìm Rheid và Lopez, tìm được hồ sơ vụ án Holy Gold hai năm trước. Đó là một trận chiến thảm thiết hi sinh to lớn nhưng ý nghĩa sâu sắc.

Đội đặc công SWAT thương vong nặng nề, đặc công Smith và năm đặc công khác hi sinh vì nhiệm vụ. Chiến tích chính là, phá tan câu lạc bộ gian ác dưới nhà thờ, cứu X cô gái bị nhốt và X thi thể cô gái vô tội, đối phương thương vong mười mấy người, bắt sống một thành viên cấp cao danh hiệu Sicily, nhưng trên đường bị áp giải hắn đã dùng đinh tự sát.

Trong hành động, CIA đã lục soát được một phần danh sách khách hàng của câu lạc bộ chưa tiêu hủy hoàn toàn, niêm phong.

Còn Bert, hắn và Chân Ái cùng rơi xuống vách núi.

Một trang cuối cùng trong hồ sơ đó viết: Một tháng lùng bắt trên biển, ở vịnh New Mexico vớt được thi thể của Bert và Chân Ái, xác nhận không sai lầm.

Trên hồ sơ viết: DNA của người chết nam phù hợp với DNA chất dịch phát hiện trên chiếc xe ngày Chân Ái bị bắt đi; DNA người chết nữ phù hợp với DNA của Chân Ái trong cơ sở dữ liệu.

Confirmed!

Ngôn Tố siết chặt cặp hồ sơ, đáy lòng hoang vắng như đứng ở vùng băng đá trong đêm bất tận.

Anh không tin.

Hai năm, thi thể đã hỏa táng từ lâu.

Anh vẫn không tin. Không tự mình tìm được, làm sao anh cũng sẽ không tin.

Nên đi đâu tìm cô?

Cô có thể từng để lại ám hiệu hoặc mật mã cho anh không?

Anh đã tìm khắp cả tòa lâu đài, không thu hoạch được gì. Nhưng lúc nhìn thấy gấu bông Ngôn Tiểu Tố và trứng màu Phục Sinh phủ bụi trên gác xép, hơi đau lòng: Cô thích Ngôn Tiểu Tố như thế, không thể rời bỏ Ngôn Tiểu Tố như thế, làm sao lại không mang nó theo?

Cô không để lại bất kì dấu vết gì, tựa như cô thực sự chưa từng tồn tại.

Ngoài kí ức của anh, trên đời này dường như không còn có gì có thể chứng minh cô đã từng tồn tại, tình yêu chân thành của anh đã từng tồn tại.

CIA cũng sẽ không cho anh bất kì tin tức gì liên quan đến S. P. A., nhưng anh vẫn tìm ra dấu vết từ trong mấy vụ án cùng với Chân Ái. Là ai đưa vụ án trò đùa dai vào tầm mắt công chúng một lần nữa; người sống sót trong vụ án cướp ngân hàng, người điều phối cứu viện có gì bất thường không; quản gia thực sự biến mất ở Silverland; là ai để anh tìm được Chân Ái trước khi Tô Kỳ giết cô trong phòng thí nghiệm, gián tiếp đi đến hiện trường Tô Kỳ tử vong sau đó?

Thành viên tổ chức giống Chace trao đổi với nội bộ thế nào, tổ chức lấy được các loại chuyện cơ mật của chính phủ bên ngoài thế nào?

Dần dần, anh mạnh dạn suy đoán, chống đỡ cho tổ chức S. P. A., chắc là hội Mason nào đó giống hội Tam Điểm.

Nếu anh gia nhập, có thể có cơ hội biết được chỗ chính xác của Bert và Chân Ái không?

Khi anh đã lấy được đầy đủ thông tin, ngày ra quyết định đó, anh ngồi máy bay đến miền Trung Tây tìm một người bạn là nhà khoa học gen sinh vật, hỏi anh ta làm phẫu thuật cho anh.

Nếu muốn gia nhập tổ chức, tướng mạo của anh quá vướng víu.

Người bạn kia đúng lúc muốn làm thí nghiệm nghiên cứu, không có người thật thực nghiệm, đồng ý đổi anh thành một người khác từ đầu tới chân.

Đến thành phố đó là mười một giờ sáng, đường phố nhộn nhịp, xe hơi vừa đi vừa dừng. Người bạn giảng thao thao bất tuyệt cho anh về thực nghiệm khoan xương sọ, Ngôn Tố thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ.

Mùa đông này dường như dài đằng đẵng. Bầu trời trắng xám, cây cối khô héo, một tầng tuyết dày đọng ven đường.

Vài sinh viên, người tình nguyện phát truyền đơn ở ven đường, mặt họ bị gió lạnh thổi đỏ bừng. Trên trạm tuyên truyền tạm thời dán biểu ngữ “Yêu thương trẻ sơ sinh mắc bệnh bẩm sinh bị bỏ rơi”.

Có lẽ Ngôn Tố nhìn chằm chằm biểu ngữ quá lâu, có một người tình nguyện đi tới gõ cửa sổ xe anh, đang nói gì đó, trong miệng phả ra từng vòng sương trắng.

Anh quay kính xe xuống, thanh âm của nam sinh lập tức rõ ràng: “Chào anh, hãy quan tâm nhiều hơn đến các bé mắc bệnh bẩm sinh nhé!” Anh ta đưa một tờ truyền đơn cho Ngôn Tố. Trên mặt liệt kê nhiều loại bệnh và cách công chúng có thể hiến tặng lòng nhân ái tương ứng, còn dán rất nhiều ảnh trẻ sơ sinh.

Một tấm trong đó, có thể là đứa bé sơ sinh đó quá xinh, tấm ảnh vô cùng lớn, một mình đã chiếm một nửa tờ truyền đơn. Đứa bé ước chừng một tuần tuổi, tóc quăn nhỏ màu sợi đay rậm rạp, khuôn mặt trắng đến mức trong suốt, đáng yêu nhất là một đôi mắt đen rất to, đầy ngây thơ, hợp với cái miệng nhỏ nhẹ nhàng mân mê của nó, vô tội đến mức lo lắng.

Anh không biết, tại sao ánh mắt của đứa bé này khiến anh mơ hồ lo lắng; chỉ là, đôi mắt của nó quen thuộc như vậy, giống như nhìn vào lòng anh.

“Đứa bé này chỉ là vẻ ngoài đáng yêu nên làm tuyên truyền sao? Hay nó cũng bị bệnh?” Ngôn Tố hỏi.

“Ồ, cậu bé mắc bệnh bạch cầu.” Người tình nguyện lễ phép nói, “Cậu bé là một đứa trẻ đáng yêu nhỉ.”

“Không thể thông qua hóa trị và thuốc để chữa khỏi sao?”

“Đứa bé này quá nhỏ, mắc bệnh bạch cầu myelomonocytic vị thành niên…”

“Là không đủ chi phí phẫu thuật sao?”

“Không, chúng tôi có quyên tiền nhân ái.”

“Không tìm được tế bào gốc tạo máu tủy xương thích hợp trong kho?”

“Phải, kháng nguyên bạch cầu trong cơ thể đứa bé này rất hiếm. Trong kho tủy vẫn chưa có loại tương ứng.” Người tình nguyện kia liền nhìn ra sự không tầm thường từ khí chất nói chuyện của anh, lập tức hỏi, “Anh sẵn lòng…”

“Được.” Anh trả lời, không đợi người hỏi xong.

Hôm đó, Ngôn Tố rất nhanh đến bệnh viện hiến tủy, lại rất nhanh rời khỏi. Đương nhiên, vì người đã đến bệnh viện, anh lại theo thói quen hiến máu.

Đêm đó, Ngôn Tố ở nhà bạn thảo luận về việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới. Có một cuộc điện thoại công cộng xa lạ gọi tới.

“Là anh S. A. Yan phải không?”

“Phải.”

“Đây là bệnh viện số 74 Kansas. Sáng nay anh đã hiến tế bào gốc tạo máu tủy xương ở bệnh viện chúng tôi. Rất may mắn, vừa vặn tương thích với đứa bé kia. Chúng tôi vô cùng cảm ơn lòng nhiệt tình của anh.”

“Tôi rất vinh hạnh có thể giúp một tay.”

“Ngoài ra, anh cũng hiến máu. Là nhóm máu hiếm AB âm tính?”

“Phải.” Chính vì nhóm máu hiếm, anh mới thường xuyên đi hiến máu, để lúc mấu chốt có thể giúp được người khác.

“Thứ lỗi cho tôi vượt quá, nhưng, đứa bé kia cũng cùng nhóm máu. Nhóm máu giống nhau đã là sự kiện có xác suất thấp, tế bào gốc tạo máu HLA cũng phù hợp. Tuy bố mẹ và con cái đa số là tương hợp một nửa, nhưng cũng có cực ít tình huống hoàn toàn ăn khớp… Cho nên, tôi mạo muội hỏi, có thể được sự cho phép của anh, lấy DNA của hai người so sánh không?”

Sau đó, điện thoại lại gọi tới lần nữa,

“Vừa rồi tôi đã hỏi ý kiến cơ quan nhận nuôi chăm sóc đứa bé này, người phụ trách nói, đưa đứa bé này tới là bà nội của cậu bé, bố mẹ đứa trẻ đều đã mất. Thưa anh, đứa bé này đã ở trong hệ thống nhận nuôi, chờ cậu bé khỏi bệnh, sẽ có rất nhiều gia đình xếp hành chờ đón thiên thần nhỏ này về nhà. Cho nên, tuy không ở trong phạm vi trách nhiệm của tôi, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận một chút, anh khẳng định bỏ đứa bé sao? Hoặc là, anh khẳng định, không có ai vứt bỏ con của anh trong tình huống anh không biết chuyện?”

Ngôn Tố nắm điện thoại, hô hấp dừng lại.

Dường như, điều này có thể giải thích lúc anh nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của đứa bé đó, cảm xúc bi ai không rõ ràng.

#

S. H. Yan quả thực không nhớ lần đầu tiên gặp bố Ngôn Tố, nhưng Erika nói qua một lần, cậu liền nhớ vững vàng. Thời gian qua đi rất nhiều năm, vẫn rõ ràng như vậy.

Khi đó, bố Ngôn Tố hình dung cậu là “Niềm hi vọng trời ban”.

——

Ngày Ngôn Tố đón đứa bé về nhà đó, chính là khi mùa đông lạnh nhất, trong núi tuyết rơi rất nhiều. Anh bọc vật nhỏ trong áo khoác, bước đi vững vàng, vào lâu đài. Erika và Marie đã mua vật dụng trẻ sơ sinh xong, đang đợi ở nhà.

Ngôn Tố đi từng bước một chầm chậm và cẩn thận, lên tới phòng trẻ sơ sinh ở lầu hai, buông cậu bé ôm trong lòng ra, cúi đầu nhìn gương mặt đứa trẻ, đỏ bừng; đôi mắt to đen nhánh không nháy mắt nhìn anh chằm chằm, tò mò lại ngây thơ.

Cái miệng nhỏ hồng hồng của cậu bé hơi nhếch, cuối cùng cười khanh khách. Tiếng cười trẻ con, ngắn ngủi, ngẫu hứng, không lo âu.

Ngôn Tố cúi đầu nhìn đứa bé trong tầm tay, rất lâu, khóe miệng nâng lên vô cùng ít, dịu dàng, trìu mến, đau lòng, mang theo rất nhiều thứ đã không nói rõ được.

Erika và Marie thấy, buồn nhưng lại vui vẻ nhìn nhau: Gần hai năm, hôm nay, trên mặt anh rốt cuộc đã có nụ cười, cho dù chỉ một chút, thoáng qua rồi biến mất.

Nhóc kia ở trong lòng bố, quơ bàn tay nhỏ bé muốn bắt mặt bố, nhưng tay cậu bé ngắn, không bắt được. Nhưng cậu bé không phải là một đứa nhóc dễ dàng nói từ bỏ, thở hổn hển ra sức bắt hơn.

Ngôn Tố hơi cúi người, cúi đầu xuống, sát lại gần cậu.

Bàn tay nhỏ của đứa bé, ấm áp, mềm mại, lập tức sờ mặt anh, tựa như chạm vào tim anh, nơi đó vốn đã sớm nguội lạnh, tan hoang.

Erika đi tới, ôn hòa nói: “S. A. thật lợi hại, tư thế ôm trẻ thật chuyên nghiệp.”

Anh chỉ từng xem người khác ôm, cho nên sẽ biết; bây giờ chuyên tâm ôm, cũng không có tâm tư nói “Bởi vì tôi là một thiên tài” nữa.

Marie vui vẻ nhìn đứa trẻ trong tã bọc, thán phục: “Thưa ngài, cậu bé thật xinh, cậu bé là đứa trẻ xinh đẹp nhất tôi từng thấy.”

Nhóc kia quả thực xinh đẹp, nhưng cơ thể không tốt, rất gầy yếu. Đứa trẻ hơn một tuổi nhìn giống như mới sinh không lâu.

Nhưng dường như tinh thần cậu bé rất tốt, Ngôn Tố mới đặt cậu bé vào trong giường trẻ, cậu liền đạp chui vào chăn.

Ngôn Tố đặt cậu vào xong, đứng thẳng lên: “Hai người xuống lầu đi.”

Erika và Marie rời khỏi.

Trong giường trẻ, bé cưng nhỏ của anh đã tìm một vị trí ngủ thoải mái xong, bất động, cái tay nhỏ nắm chăn, ngoẹo đầu, tò mò ngây thơ nhìn anh chằm chằm; Ngôn Tố cũng cúi đầu yên lặng nhìn cậu bé.

Cứ nhìn như vậy, ai cũng không cảm thấy chán, tựa như thời gian dừng lại, lại tựa như nhìn cả đời. Cuối cùng, nhóc kia mệt trước, lông mi dài đen nhánh chớp chớp, chớp chớp, dần dần khép lại.

#

Bé cưng ngủ, Ngôn Tố xuống lầu pha sữa cho cậu bé, đi qua phòng khách lại nhìn thấy Hayley. Người sau ngồi trên sofa, thấy anh, lập tức đứng dậy: “S. A…”

Anh không nhìn bà, đi thẳng đến nhà bếp.

Hayley vội vàng đi theo, thấy anh muốn pha sữa, muốn dạy anh, từ đó làm quen, nhưng không cần thiết. Bởi vì anh làm vô cùng tốt, bỏ nước trước sau đó bỏ sữa, phối tỉ lệ tốt, khuấy đều, đặt trên mu bàn tay thử độ nóng, sau đó để vào máy giữ nhiệt.

Anh làm xong mọi thứ, xoay người lên lầu, vẫn không nhìn bà.

Hayley đuổi theo: “S. A., xin lỗi con!”

“Tại sao nói xin lỗi?” Ngôn Tố đứng thẳng lưng, hình dáng mảnh khảnh, không quay đầu, “Là vì bà luôn say rượu, để tôi tan học về nhà chỉ có thể tự mình nướng bánh mì trộn xà lách, nhìn bà say khướt nôn mửa, thu dọn tàn cuộc cho bà; hay là vì đàn ông bà dẫn về nhà quá nhiều, mỗi đoạn đều cuồng loạn giống như diễn kịch, vừa kết thúc liền gục trên giường giống như người vô dụng khóc một tuần để tôi chăm sóc?”

Hayley sửng sốt, nghẹn lời: “Khi đó, bản thân mẹ cũng rất đau khổ.”

“Đúng thế. Cho nên, tại sao phải nói xin lỗi chứ!” Anh lại đi về phía trước.

“Xin lỗi con, mẹ đưa bé cưng cho cơ quan nhận nuôi.”

Anh dừng lại.

“Thi thể Chân Ái và Bert dưới biển là giả. Lại nói với tôi, trong khoảng thời gian tôi hôn mê đó đã sớm hỏa táng rồi.”

Hayley không lời chống đỡ.

“Ai đưa đứa bé cho bà?” Anh hỏi, ngữ khí yếu ớt giống như giấy cửa sổ đâm một cái là rách, nỗi nhớ nhung thấu xương, “Bà, có nhìn thấy cô ấy không?”

“Không có.”

Bóng lưng anh cô đơn từ đó.

Hayley nói: “Người lang thang không biết ở đâu nhặt được một đứa trẻ, đưa đến cô nhi viện. Bởi vì có nhân viên nghiên cứu khoa học cần làm nghiên cứu gen… Tóm lại, bác sĩ Hermann làm nghiên cứu cho con trước đây phát hiện gen đứa bé này trong kho gen…

Bất kể thế nào, S. A., mẹ là muốn tốt cho con, đứa bé đó sẽ có gia đình tốt hơn nhận nuôi nó, sẽ sống rất hạnh phúc. Còn con nên quên quá khứ, bắt đầu lại cuộc đời của con.”

“Tôi không giống bà, tôi sẽ không bỏ mặc con của mình. Đúng thế, bà là vì tốt cho tôi, cho nên, không cần nói xin lỗi.” Ngôn Tố rời khỏi, “Bởi vì lần này, tôi sẽ không tha thứ cho bà.”

#

Lúc Ngôn Bảo Bảo S. H. Yan lần đầu tiên ngủ dậy ở nhà, bốn phía vô cùng yên lặng, rất ấm áp. Cậu bé đạp cái chân nhỏ, rất nhanh lại yên lặng, lúc thức dậy không có ai ôm, cậu sớm đã quen.

Cậu cắn đầu ngón tay, mở to mắt nhìn không trung, ừm, hình như không giống.

Trước khi cậu ngủ, trong căn phòng trắng xa lạ này, không có gì cả. Nhưng bây giờ, trần nhà trên đỉnh đầu biến thành bầu trời sao xanh đậm, rất là nhiều sao, trên giường trẻ treo một vòng búp bê nhỏ, hộp nhạc chậm rãi chảy xuôi nốt nhạc thanh thản dễ chịu thoải mái.

Cậu tò mò, cố gắng để mình lăn một vòng, thật vất vả lật người, nằm bò trên giường nhỏ nhìn ra ngoài.

Cậu thấy bố Ngôn Tố, người đàn ông rất cao rất gầy, đang trang trí phòng trẻ cho cậu. Trên tường dán thứ đầy màu sắc, cậu xem không hiểu.

Bảo Bảo có đôi mắt thật to giống như đá quý màu đen, không hề nháy mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn và trầm mặc của bố. Cuối cùng, cậu nhìn mệt, tầm mắt rơi vào tay vịn giường trẻ, chỗ đó cột một con búp bê cá heo nhỏ. Cậu toét miệng cười, đưa tay bắt, cười khanh khách.

Ngôn Tố nghe tiếng quay đầu lại, ôm tên nhóc đang bò lung tung trong giường đặt lên bàn an toàn, hơi vụng về thay tã cho cậu bé.

Vật nhỏ vẫn cười khanh khách, chân vừa đạp, vô cùng dẻo dai đạp tới mặt mình, hai tay lập tức ôm lấy chân không thả, thích thú đưa vào miệng, gặm rất vui.

Ngôn Tố cũng không ngăn cản, nhẹ giọng nói: “Ừm, tắm sạch rồi.”

Thay tã xong, anh ôm vật nhỏ lên, nâng đến mặt tường bên kia, chỉ một loạt chữ màu vàng nhạt, chậm rãi đọc: “Welcome home, honey! It’s daddy!”

Bảo Bảo ngồi trong lòng bố, ngước đầu nhỏ, há cái miệng nho nhỏ, nghiêm túc lại cố chấp nhìn chằm chằm.

“Bố rất yêu con.” Ngôn Tố cúi đầu, cọ cằm lên đầu Bảo Bảo đầy âu yếm, cách nửa giây, tịch mịch cong khóe môi, “Con, biết mẹ con ở đâu không?”

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Du Hí Khai Phát Cự Đầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net