Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến phòng giám sát của trường, Ngôn Tố ấn Chân Ái ngồi trên ghế bên ngoài hành lang, ánh mắt nhìn thẳng cô: “Ngồi ở đây đừng động đậy, tôi lập tức ra ngay, được không?”
Mặt Chân Ái ửng đỏ, không hiểu giọng nói bỗng nhiên giống như dỗ trẻ nhỏ này của anh ta là sao?
Mà cô không có phản ứng thì anh liền hiểu sai.
Sắc mặt Ngôn Tố rất nghiêm túc vỗ vỗ vai cô: “Đừng sợ, tôi sẽ sớm bắt được hắn.”
Chân Ái: …Thực ra tôi không sợ.
Lúc này Ngôn Tố mới đi vào xem video.
Giống như viên cảnh sát đã nói, chỗ đặt bom là góc chết phía dưới bên trái của video giám sát, chỉ thấy một bàn tay đặt một cái hộp nhỏ trên bậc thềm. Thời gian là hơn 6 giờ sáng.
Góc chết… càng khẳng định kẻ gây án là nhân viên của trường.
Nhưng cái Ngôn Tố muốn xem không phải là khoảng thời gian theo dõi này mà là lúc anh đi ra từ dãy phòng học.
Trong video, Chân Ái ở đằng sau anh, một số người vây quanh và nói chuyện với anh. Trong khoảnh khắc, góc phải dưới của video xuất hiện một người đàn ông đội nón đen rộng, đi rất nhanh về phía Ngôn Tố.
Hắn lướt qua bả vai Chân Ái, nhét quà vào tay Ngôn Tố, và cái tay kia của hắn…
Bàn tay kia của hắn để vật gì đó trong nón của Chân Ái!
Người kia lập tức bỏ đi. Ngôn Tố đuổi theo, nhanh chóng chạy ra ngoài phạm vi theo dõi. Nhưng Chân Ái ở phía sau có một động tác kì lạ. Cô nhìn theo hướng người kia chạy xa, kinh ngạc sờ sau ót.
Người kia lại còn bứt tóc Chân Ái!
Ngôn Tố không nhịn được nắm chặt tay, sắc mặt u ám tiếp tục xem. Ngay sau đó, Chân Ái cũng chạy qua. Mấy giây sau, có một nữ sinh nhảy về phía trước đang chạy qua từ góc trái dưới của video, cảnh tượng ầm ầm nổ tung.
Đám đông trên bậc thềm nổ tung khắp nơi giống như pháo hoa.
Chân Ái ở góc phải dưới của màn hình kinh ngạc quay người. Nữ sinh tên Angel kia cả người đầy máu, dưới tác động của sóng xung kích lúc nổ nhào tới trên người cô.
Nhìn giống như cô ấy bảo vệ cho Chân Ái…
#
Lúc Ngôn Tố đi ra ngoài, Chân Ái vẫn ngoan ngoãn ngồi ở vị trí cũ, không nhúc nhích, chỉ là cố chấp ra sức xoa xoa tay.
Anh ngồi kế bên cô, sắc mặt không quá sáng sủa, giọng nói cũng rất khẽ, “Làm sao vậy?”
Cô sợ hết hồn, lúng túng không cử động nữa, rất lâu mới nói: “Vẫn còn mùi.”
Tất nhiên Ngôn Tố biết cái cô nói là mùi máu, nhưng anh không biết phải an ủi như thế nào. Cho đến bây giờ anh chưa từng nói lời an ủi.
Có vẻ như Chân Ái cũng không cần, dường như cô đang nghĩ đến chuyện khác, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay của mình, im lặng rất lâu mới nói: “Tôi đoán, chắc anh đã sớm nhìn ra thân phận của tôi rồi?”
Ngôn Tố không nói dối, gật đầu: “Lần gặp mặt đầu tiên đã nhìn ra rồi... “ Nói xong, anh sờ mũi một cái, “Ừm, bây giờ cũng có thể không cần nhấn mạnh lần gặp đầu tiên.”
“Tôi sớm nên nghĩ đến.” Chân Ái cong khóe môi, nhìn trời.
Ngôn Tố cũng nhìn trời.
Và qua rất lâu, Chân Ái mới lặng lẽ nói: “Đặc công phụ trách thứ tư của tôi tên là Harvey, người bang Alabama. Anh ấy nói, tên bang Alabama bắt nguồn từ Ấn Độ, ý nghĩa là: tôi vượt mọi chông gai vì người.
Anh ấy còn nói linh hồn chiến binh ở trong máu của đàn ông Alabama. Và tên Harvey của anh ấy cũng có nghĩa là chiến binh. Anh ấy là chiến binh trong các chiến binh.”
Tôi vượt mọi chông gai vì cô.
Để bảo vệ cô, chiến đấu anh dũng đến cùng.
“Mỗi lần về nhà, anh ấy đều kiểm tra bên trong một lần. Ngày đó anh ấy giẫm phải một quả bom hẹn giờ cảm ứng trọng lực, chỉ còn một phút là phát nổ. Tôi biết, một khi bom hẹn giờ trọng lực bị mất áp lực thì thời gian sẽ tăng nhanh gấp mấy lần. Anh ấy nói sau khi nới lỏng chân thì một phút sẽ rút ngắn thành mười mấy giây. Anh ấy nói:
Nhanh!
1, 2, 3, chúng ta cũng không quay đầu lại, cùng nhau chạy… “
Chân Ái cúi đầu, khẽ cười một tiếng, “Ôi… tôi thật ngốc.”
Ngôn Tố im lặng không nói, đã tưởng tượng ra được tình hình lúc đó. Người đặc công như chiến binh kia nhất định là nhìn thấy cô chạy tới khoảng cách an toàn mới buông chân ra.
So với mười mấy giây hai người chạy cùng nhau, anh ta tình nguyện cho cô một phút, và chỉ ình vài giây.
“Sau khi chạy rất xa, tôi đạp phải một đoạn bàn tay bẩn thỉu… Anh ấy là một tên nhóc đẹp trai rất thích sạch sẽ… Tôi vội vã quay lại, giống như hôm nay vậy, nhấn vết thương trên ngực anh ấy. Nhưng anh ấy chỉ còn một chút sức lực, vẫn đang nói:
Run, Kim, please. Run!”
Chạy đi, Kim, van xin cô. Chạy mau!
Chân Ái hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên nóc hành lang, lại thở ra một hơi rất dài.
Con ngươi Ngôn Tố sâu thẳm, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào, nhưng chiếc cằm hình vòng cung lại siết chặt, tựa như u ám lại như là sự tức giận vô lực.
Anh biết, đây chỉ là một góc của tảng băng về quá khứ tăm tối của cô.
Cô nói xong, hành lang dài dằng dặc liền yên lặng.
Một lúc sau, anh đột nhiên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Chân Ái, nhìn tôi.”
Chân Ái quay đầu đón lấy ánh mắt của anh, không hiểu vì sao.
Còn Ngôn Tố nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, trong lòng lại càng thêm kiên định. Anh trầm giọng nói:
“Chắc chắn cô là cô gái lương thiện nhất, kiên cường nhất mà tôi đã gặp.”
Tim Chân Ái đập mạnh không theo nhịp, mở to hai mắt. Bất kể là đối với cô hay đối với anh ta thì đây cũng nhất định là một đánh giá khá cao.
Cô nghi ngờ có phải Ngôn Tố muốn an ủi cô không.
Nhưng Ngôn Tố lại hết sức chắc chắn.
Trải qua nhiều bi kịch mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được như vậy, cô vẫn có thể giữ vững ranh giới cuối cùng và sự chuyên nghiệp của mình, chưa bao giờ vì cảnh ngộ của bản thân mà bi thương, lại có thể khóc vì sự đau khổ của đồng bào.
“Tôi nghĩ, hôm nay tôi đã thấy được tấm lòng của cô.” Anh không hề keo kiệt khen ngợi, “Rất sạch sẽ, rất xinh đẹp, tôi rất hài lòng.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười: “Không, tôi phải nói là, tôi tự hào vì cô.”
Chính sự khen ngợi không đầu không đuôi và không hề mạch lạc này khiến cho lòng Chân Ái vô cùng ấm áp.
Anh thực sự không biết an ủi người khác, nhưng sự khen ngợi và công nhận của anh đã làm cho tâm hồn cô được sáng tỏ thông suốt, lại tràn trề ý chí chiến đấu.
Nếu anh thật lòng thật ý khen ngợi thì cô xứng đáng để nhận lấy.
Cô không hề đỏ mặt, trả lại cho anh một nụ cười thật tươi, tỏ ý cảm ơn.
Nụ cười của cô chân thành và đơn thuần, mang theo một chút ngây ngô không quá quen thuộc. Anh hơi ngơ ngẩn, chợt trong lòng không biết tại sao lại nghĩ, à, đúng vậy, Âu Văn nói rất đúng, cô ấy cười rộ lên thực sự rất đẹp.
Anh có chút lúng túng, nghiêm mặt thu ánh mắt lại, hỏi: “Cô có từng nói cho người khác về những việc đã trải qua này không?”
Chân Ái lắc đầu: “Tôi không được phép đi gặp bác sĩ tâm lý. Với lại tôi cũng không cần. Tự tôi có thể xử lý tốt.”
“Tôi cũng tin cô có thể xử lý tốt.” Anh nặng nề gật đầu tỏ ý ủng hộ. Đồng thời trong lòng không khỏi có loại cảm giác ưu việt kì lạ. Một lúc sau lại vì cảm giác ưu việt này mà khinh bỉ chính mình.
“Xin lỗi cô.” Anh nắm tay thành quyền, ấn trên đùi, “Sau này tôi sẽ không nói những lời kia nữa.”
Chân Ái không hiểu: “Anh nói cái gì?”
“Những lời kêu cô đi gặp bác sĩ kia.” Nói xong, sắc mặt anh liền chuyển sang âm u, híp mắt, “Thì ra tôi nói như vậy khiến cho cô không thèm nhớ.”
Chân Ái cảm thấy hình như anh ta lại tự mình làm mình tức giận, vội vàng nói: “Tôi cảm thấy những lời nói đó là sự quan tâm của anh, chỉ là, khụ, cách anh quan tâm khá kì lạ.”
Ngôn Tố nghiêm mặt, lạnh lùng: “Ai quan tâm cô? Đó là tôi phân tích vấn đề, giải quyết vấn đề.” Nói như vậy nhưng trên mặt đã có chút ửng đỏ xấu hổ.
“À, ra là thế.” Chân Ái không khỏi thất vọng, hậm hực quay lại nhìn bức tường.
Ngôn Tố thấy cô như vậy, không phát hiện ra mà cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lại im lặng một lúc, anh lấy tay thò vào trong cái nón sau lưng cô, lục lọi một chút.
Chân Ái sửng sốt, vội vàng quay người lại, đã thấy anh giống như làm ảo thuật lấy ra một thứ có màu sắc rực rỡ:
“Ôi? Anh biết làm ảo thuật sao?”
Gương mặt anh tuấn của Ngôn Tố xám xịt: “Tôi trông giống ảo thuật gia sao?”
Chân Ái lờ đi, lực chú ý đều tập trung vào thứ có màu sắc rực rỡ kia trong lòng bàn tay anh: “Ồ? Đây là ốc biển?”
“Khụ, nghiêm khắc mà nói thì cái này gọi là ốc anh vũ.” Ngôn Tố vừa mới chuẩn bị giải thích cặn kẽ một chút về nguồn gốc, biến đổi gì gì đó của ốc anh vũ, nhưng người nghe duy nhất đã không còn nghe nữa mà đang chơi đùa với ốc nhỏ, rất tò mò mà ồ lên: “Ôi, thật là đẹp.”
Ngôn Tố liền lặng lẽ ngậm miệng.
Chân Ái nhìn chỗ này nhìn chỗ kia: “Thảo nào gọi là ốc anh vũ. Nó cũng rực rỡ nhiều màu sắc giống như vẹt vậy.”
Ngôn Tố nhẫn nhịn, nhịn không được cuối cùng vẫn quyết định sửa lại lỗi của cô: “Thực ra trong 358 loại vẹt trong thiên nhiên, có rất nhiều con không có màu sắc rực rỡ. Ví dụ như vẹt xám châu Phi, lông xám toàn thân, rất xấu rất…”
“Nhưng vừa rồi sao anh biến ra được vậy?” Chân Ái nhìn anh.
Cô không nghe, hoặc là cố ý không nghe.
Ngôn Tố đen mặt: “Tôi nói không phải do tôi biến ra!”
“La la la, tôi không có nghe.” Chân Ái nhìn trời, lắng nghe âm thanh trong ốc anh vũ, không để ý tới anh.
Ngôn Tố im lặng nhìn, chợt nghĩ, không nói cho cô biết con ốc anh vũ này đến như thế nào cũng không tệ. Anh không biết người thần bí kia nhắm vào mình hay Chân Ái, nhưng bất kể như thế nào, anh cũng không muốn làm cho cô lo lắng.
Trước mắt có thể xác định quả bom trên bậc thềm không phải là do hắn đặt. Suy cho cùng thì người kia không thể đảm bảo lúc mình lên bậc thềm đúng lúc không ai đá phải quả bom.
Nhưng đàn tỳ bà và ốc anh vũ, hắn muốn nhắn gửi tin tức gì?
Lúc này điện thoại của Ngôn Tố vang lên, là cảnh sát Blake gọi tới. Anh trả lời điện thoại, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cùng Chân Ái.
Chân Ái chắc nghe được một ít nội dung cuộc điện thoại, hỏi: “Có phải đã xác định được nghi phạm rồi không?”
“Jason Enrique, 31 tuổi, học ở đại học Columbia gần 10 năm, khoa Vật lý, nghiên cứu sinh cơ khí tự động hóa, nghiên cứu tiến sĩ trong lĩnh vực cơ khí và vật lý. Hắn là thành viên của một tổ nghiên cứu khoa học đang nghiên cứu kĩ thuật và công nghệ vật lí điện tử. Nhưng thời gian trước, thành quả nghiên cứu nhiều năm của hắn tuyên bố thất bại, luận án bị người hướng dẫn chỉ trích là hoàn toàn không thực tế. Nhưng hạng mục của đối thủ của hắn lại giành được khoản tài trợ 5 triệu đôla Mỹ của chính phủ, chính thức trở thành trợ lý của người hướng dẫn, lập tức bắt đầu giai đoạn nghiên cứu thứ hai. Đương nhiên hắn bị loại ra.”
Tốc độ nói của Ngôn Tố rất nhanh, bước đi càng nhanh hơn.
Chân Ái đi chậm, không thể theo kịp anh. Cô nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thầm than trong lòng: Chưa tới 50 phút đã tìm ra được nghi phạm rồi.
Nhưng ngẩng đầu lên, vẻ mặt Ngôn Tố nghiêm lại đanh thép, bước chân nhanh như chớp. Cô khó hiểu: “Anh không vui?”
Giọng Ngôn Tố hơi lạnh: “Người chạy mất rồi.”
Tim Chân Ái nảy lên. Cái người tên Jason kia cũng quá cảnh giác đi chứ?
Cô thấy tâm trạng anh không tốt, không hỏi thêm nữa.
Im lặng đi không biết bao lâu, Ngôn Tố mới lạnh lùng nói:
“Cảnh sát đã tìm được chỗ hắn ở, nhưng khẳng định chỗ đó không phải là nơi hắn chế tạo bom. Hắn càng cẩn thận hơn so với tưởng tượng của tôi, trước tiên đã phát hiện cảnh sát đang nghi ngờ mình. Như vậy, hắn ắt sẽ tiến hành hành động tiếp theo trước thời hạn. Hắn là người Texas, ở New York không có người thân hoặc chỗ nào có thể mượn dùng. Vậy nơi hắn nghiên cứu chế tạo bom là ở đâu?”
Chân Ái đi theo anh, nhanh chóng đi xuống cầu thang. Cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở hung dữ lạnh lùng trên người anh. Cô biết anh đang tức giận.
Bởi vì anh đã đồng ý với cô, nhất định sẽ bắt được nghi phạm trước khi tên đó cho nổ lần thứ hai. Nhưng bây giờ, Jason thông minh nhạy cảm đã nhận ra được sự khác thường, lập tức trốn đi mất.
Chân Ái khó xử, rất hi vọng việc hứa hẹn kia không gây cho anh áp lực quá lớn.
Vừa thất thần, cô đột nhiên đạp hụt dưới chân. Tiếng hô “A” còn chưa phát ra đầy đủ thì cô liền ngã xuống cầu thang.
Ngôn Tố hoàn toàn không ngờ tới tình huống bất thình lình này, nghe thấy tiếng kêu của cô liền lập tức quay người lại để đỡ. Nhưng anh đi quá nhanh, bỏ xa cô mấy bậc thang nên đã không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từ từ ngã xuống dưới chân mình.
Lúc này anh mới ý thức được mình đi quá nhanh, ngay sau đó đỡ cô dậy, lo lắng lướt mắt nhanh qua người cô, nhíu mày trầm giọng nói: “Xin lỗi cô.”
Chân Ái sửng sốt, bị đau đến nói không ra lời nhưng vội vàng lắc lắc tay, cảm thấy bây giờ không cần thiết nói xin lỗi.
Nhưng cô thấy sắc mặt anh rất không tốt, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Anh lại cúi đầu hỏi: “Đau lắm không?” Lúc nói lại có một chút dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.
Chân Ái lắc đầu, không để tâm cười cười: “Chỉ là ngã một cái thôi, đâu có yếu ớt như vậy.” Chỉ đau một lát, qua là tốt rồi.
Nhưng mặt anh đen lại, đang tức giận chính mình.
Anh thở rất bình tĩnh, lại tự mình nhẹ nhàng phủi bụi bám trên quần cô.
Chân Ái nhìn sống lưng cúi xuống của anh, lại nhìn các sinh viên đang đi đi lại lại, hơi ngượng ngùng. Cô vội vàng cúi người xuống: “Để tự tôi…”
Không ngờ lại đúng lúc anh đứng thẳng lên.
Dưới ánh sáng đèn, cằm của cô khẽ đập vào trán anh, còn hư hư thực thực hôn trán anh một cái…
Làn da anh còn tinh tế săn chắc hơn cô tưởng tượng, mang theo sự cường tráng của đàn ông, trong mái tóc còn có mùi vị thanh đạm như rừng rậm.
Chân Ái hoàn toàn lúng túng, dứt khoát không nói lời nào, giả ngu.
Ngôn Tố cũng hơi sửng sốt, ước chừng hai giây sau mới khôi phục sự trấn tĩnh trong ánh mắt.
Anh đứng dưới hai bậc thang, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào cô, nói giống như đảm bảo: “Lần sau lúc ở cùng với cô, tôi sẽ không đi nhanh như vậy.”
Chân Ái đỏ mặt, không thể nói tiếp, liền nhanh trí gật đầu.
Lúc này Ngôn Tố mới xoay người đi tiếp, nhưng trong lòng cau lại. Vừa rồi đôi môi cô đụng vào trán anh, để lại một cảm giác ẩm ướt mềm mại.
Quấn quanh lượn lờ, không xua đi được.
Nhưng bất ngờ là anh cũng không bài xích, lại có chút vui vẻ rất nhạt.