Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Jason thuê một căn phòng trong khu dân cư gần trường đại học. Đó là một tòa nhà cũ cao và hẹp rất bình thường.
Hắn không ở đây, bà chủ nhà không chịu mở cửa.
Lúc Ngôn Tố và Chân Ái đi dọc theo cầu thang gỗ lên lầu ba, cảnh sát Blake đang bàn bạc với bà chủ nhà, gọi bà ấy mở cửa phòng Jason.
Bà chủ nhà 45 tuổi đầu tóc quăn kia đang tranh cãi bằng tiếng Anh pha lẫn tiếng Tây Ban Nha: “Mi dios, u cannot break into mi casa. You bully. (Trời ơi, ông không thể xông vào phòng của tôi, ông là đồ ăn cướp)”
Blake giải thích Jason là nghi phạm trong một vụ trọng án.
Bà chủ nhà kiên quyết không tin, khen Jason là “buen chico (cậu bé tốt)”, còn nói hắn “là một người thuê nhà tốt, về nhà đúng giờ, tác phong sạch sẽ.”
Ngôn Tố đi tới, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Blake: “Rõ ràng cảnh sát ông còn chưa xin lệnh lục soát.”
Blake rất lúng túng: “Vì chưa có bằng chứng hợp lệ, lệnh lục soát được chấp thuận đặc biệt đang được xem xét, nhưng đợi đến lúc đó thì xảy ra vụ nổ thứ hai rồi.”
Ngôn Tố: “Nhưng không có lệnh lục soát thì bà chủ nhà không thể mở cửa cho ông. Bà ấy là một người phụ nữ ngay thẳng, xin đừng dùng thân phận cảnh sát của ông để chèn ép bà ấy.”
Mọi người: …
Anh đến phá đám sao…
Đồng đội, anh tỉnh lại đi!
Ngôn Tố hơi gật đầu với bà chủ nhà, dùng tiếng Tây Ban Nha nói: “Lo siento (Xin lỗi bà).”
Bà chủ nhà rất vui vẻ.
Ngôn Tố hỏi: “Đâu là phòng của Jason?”
Bà chủ chỉ sau lưng Ngôn Tố.
“Gracias (Cảm ơn bà)!” Nói xong, anh xoay người, đột nhiên không hề cảnh báo ra sức đạp văng cánh cửa kia.
Một màn bất thình lình này khiến ọi người đều choáng váng, cằm bà chủ nhà cũng rớt xuống đất. Ách, cậu không phải là đồng đội sao?
Đang lúc mọi người còn đang ngẩn ra thì Ngôn Tố thản nhiên nhún nhún vai: “Tôi không phải là cảnh sát.”
Ý là anh không cần phải lo lắng trách nhiệm hành chính. Dù sao thì công dân bình thường đạp cửa và cảnh sát đạp cửa hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau một trời một vực.
Các cảnh sát đều lắc đầu: Anh ta thực sự là tên điên.
Nhưng bọn họ vừa lắc đầu vừa cười trộm.
Bà chủ nhà nổi nóng, bảo các cảnh sát bắt “côn trùng có hại” Ngôn Tố này đi.
Blake rất khó xử thở dài: “Tôi chủ yếu phụ trách vụ án hình sự. Loại tranh chấp này không nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi.”
Chân Ái: …
Bà chủ nhà nước mắt đầy mặt: Thì ra các người là cùng một nhóm mà.
“Các anh đã thấy rồi.” Ngôn Tố nhón nhón mũi chân, di chuyển một chút, thản nhiên lại xảo quyệt cười một cái, “Tôi chỉ đá hư cửa phòng anh ta, cũng không xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
Anh thu hai tay lại đứng trước cửa, đôi mắt sắc bén đã bắt đầu liếc nhìn đồ vật bên trong phòng Jason.
Cảnh sát Blake đã biết năng lực quan sát và trinh thám kinh người của Ngôn Tố, liền yên tâm giao cho anh.
Mà bà chủ nhà ở một bên vội vàng nói phải gọi điện cho Jason (đương nhiên không gọi được), những cảnh sát khác thì đang thảo luận về nơi Jason có thể đi.
Chân Ái dè dặt biến mình thành bức tường trang trí. Cô cảm thấy xung quanh hơi ồn ào, ước chừng cái người kia sắp nổi điên rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Ngôn Tố cau mày rất chặt, lạnh lùng trách mắng: “Tất cả các anh câm miệng cho tôi!”
Tầng lầu nhỏ ồn ào tức thời lặng ngắt như tờ.
Anh vẫn chưa hài lòng, bực bội quay đầu, nhìn về phía một cảnh sát mập mạp, ánh mắt cáu kỉnh: “Tiếng hít thở của anh quá nặng, chói tai lại khó nghe, lập tức ngừng thở! Tôi muốn yên tĩnh tuyệt đối.”
Viên cảnh sát mập mạp rất tủi thân, quay về phía cảnh sát Blake nhờ giúp đỡ. Người sau nguýt anh ta một cái, cảnh sát mập mạp liền buồn bã che mũi.
Mọi người im như thóc, không dám thở mạnh.
“Yêu cầu của tôi đối với các anh không cao, chỉ không cho phép hít thở.” Anh lại nóng nảy không vui nhìn bên trong phòng, một lúc sau lại quay đầu nhìn Chân Ái, “Cô có thể.”
Chân Ái cứng đờ.
Anh thu ánh mắt, còn lẩm bẩm: “Tiếng hít thở của cô rất dễ nghe.”
Chân Ái đứng giữa ánh mắt sắc bén của một đám cảnh sát đang bịt mũi theo dõi, rất 囧: Ngôn đại thần thám, ngài hãy lo vụ án trước đi, đừng để ý đến tôi, đừng có động kinh, được không?
Ngôn Tố đứng thắng tắp ở cửa, âu phục màu đen càng tôn lên dáng người cao lớn. Căn phòng nửa sáng nửa tối chiếu vào đôi mắt anh, tĩnh mịch sâu thẳm.
Một giây lại một giây, im lặng giống như đã chết vậy.
30 giây sau, anh lên tiếng:
“Trong phòng có rất nhiều tượng điêu khắc gỗ và mô hình, nhìn qua giống như là người yêu thích thủ công. Nhưng màu sắc gỗ của mô hình đều bị biến đổi, trên mặt có bụi tích tụ. Dụng cụ để làm mô hình ví dụ như cái kẹp, mũi khoan, máy cắt lại rất sạch sẽ, thậm chí còn do dùng thường xuyên mà bị mài đến tróc sơn. Nhìn như vậy, mô hình đều là giả tạo. Ngược lại, trên bàn có mười mấy ống đựng bút lớn nhỏ bằng thép, hắn có sở thích sưu tập ống đựng bút? Hoặc là bọn chúng nhìn qua trông giống như các loại ống thuốc nổ khác nhau? Đương nhiên là cái sau. Kết luậnụng cụ không phải dùng để làm mô hình mà là để chế bom. Nhưng trong phòng không có chất hóa học, cho nên lúc nào hắn cũng mang theo dụng cụ để luyện tập cảm giác.
Như vậy, chỗ nào có thể để hắn luôn đeo một túi đồ lớn chứa dụng cụ ra ra vào vào mà không khiến người ta nghi ngờ chứ?”
“Mấy đôi giầy ngoài cửa, mặt giầy nhìn qua là rất lâu chưa giặt, nhưng đế giầy không bẩn, chứng minh hắn chưa từng đi qua nơi có sình bùn, loại bỏ công viên, bến tàu, vùng ngoại ô. Lại xuất hiện vấn đề, nơi nào trong trung tâm thành phố thuộc về hắn mà không bị người khác quấy rầy? Địa điểm cho thuê? Hắn không có nhiều tiền như vậy.”
“Lại nhìn cửa sổ, đối diện là hành lang và bức tường chật hẹp, ánh sáng vốn không tốt nhưng hắn vẫn dùng rèm cửa dày màu đen. Kết luận là: 1. Giấc ngủ của hắn có vấn đề, vả lại làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật. 2. Hắn không muốn để người khác biết hắn về nhà lúc nào.
Bà chủ nhà nói hắn về nhà đúng giờ, nhưng thực ra là vì mỗi buổi sáng hắn ra ngoài đúng giờ, buổi tối về nhưng không làm kinh động đến chủ nhà. Bởi vì hắn không lái xe cũng không đi xe taxi mà là đi bộ.”
Sau khi tự mình nói xong một chuỗi dài này, Ngôn Tố xoay người, mâu quang sắc bén:
“Chỗ hắn chế tạo bom, đi bộ có thể tới, trong trung tâm thành phố, không phải nơi cho thuê, hắn luôn đeo một túi lớn đi vào cũng không làm người ta nghi ngờ. Ngược lại hắn về nhà trễ sẽ khiến những người thuê nhà khác trong khu này tò mò.”
Ngôn Tố lạnh nhạt cong khóe môi: “Nói như vậy, dường như chỉ có một chỗ.”
Mọi người ở đây đều như chợt tỉnh từ trong mộng: Trường học!
Kẻ đánh bom Jason vẫn còn trốn trong trường!
#
Đến trường chỉ mất 5 phút đi xe nhưng lại dài như một ngày.
Chân Ái ngồi cạnh Ngôn Tố, không nói câu nào, bởi vì bây giờ trên người anh tỏa ra một sự thù địch xa lạ.
Cô biết, những suy luận tuyệt vời vừa rồi không hề làm anh kiêu ngạo hay tự đắc, ngược lại còn khiến anh tức giận. Anh giận bản thân không sớm nghĩ đến chỗ chế tạo bom của Jason thực ra là ở ngay trong trường.
Nhưng Chân Ái cho rằng anh quá nghiêm khắc với chính mình.
Dù sao thì không ai có thể suy đoán ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng một người trong tình huống hoàn toàn không biết gì về người đó. Anh làm được như bây giờ đã rất lợi hại rồi.
Bên trong xe yên tĩnh, Ngôn Tố chợt cười lạnh: “Quả nhiên là phong cách của hắn.”
Giọng nói giống như anh hoàn toàn hiểu về kẻ đánh bom chưa từng gặp mặt kia vậy, “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hắn rất có lòng tin và can đảm, lại có thể nghĩ đến việc chơi chiêu này. Great!”
Chân Ái lần đầu nghe thấy giọng nói âm trầm như vậy của anhh, bỗng nhiên lạnh cả người.
Ngôn Tố lại nhìn về phía Blake ngồi đằng trước: “Lập tức liên lạc với chuyên gia phá bom. Nói không chừng, bây giờ bom của Jason đã được buộc trên người kẻ thù của hắn rồi.”
Chân Ái vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch.
Ngôn Tố thấy cô qua kính chiếu hậu, vẻ mặt lạnh như băng chợt dãn ra. Anh vỗ vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây!” Anh nói lời này rất tự nhiên, không hề phát hiện có gì không ổn.
Thực ra Chân Ái cũng không sợ, nhưng lòng cô vẫn thấy ấm áp. Chỉ là vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt hứng thú của cảnh sát Blake, gò má cô lại đỏ lên.
Nhanh chóng đến trường.
Đám người Ngôn Tố lập tức đi đến phòng thí nghiệm vật lý của Jason, nhưng chỉ có một người đang sắp xếp dụng cụ thí nghiệm, chính là đối thủ cạnh tranh của Jason, Sullivan.
Blake thấy kì lạ, hỏi Ngôn Tố: “Chẳng lẽ hắn không ở trường?”
Thần kinh Chân Ái căng thẳng. Ách, cảnh sát ông xác định ông nghi ngờ Ngôn Tố sao?
Quả nhiên, ánh mắt Ngôn Tố như đao khoét lên người Blake: “Loài người ngu xuẩn, ai nói hắn muốn giết Sullivan?”
Chân Ái đỡ trán: Nhóc quỷ, bây giờ không phải lúc khua môi múa mép sao?
Không ngờ Ngôn Tố như cảm ứng được suy nghĩ trong đầu Chân Ái, quay đầu nhìn cô, vô cùng hùng hồn nói: “Câu này là học theo cô.”
Lúc này Chân Ái mới nhớ ra quả thực cô có dùng “loài người ngu xuẩn” để hình dung Jason. Được rồi, cô sai rồi, cô không nên dạy hư trẻ nhỏ.
Ngôn Tố tiếp tục nói với Blake: “Sao hắn phải giết Sullivan? Từ thông tin chúng ta vừa thu thập được mà thấy, Sullivan không hề có thành tựu và điểm sáng trong nghiên cứu và đề tài, IQ, thành tích đều rất bình thường. Jason hoàn toàn không để anh ta vào mắt.”
Mặt Sullivan tối đen, giơ tay: “Này, tai tôi không hỏng nhé.”
“Good for you! (À, chúc mừng anh!)” Ngôn Tố nhanh chóng lướt nhanh qua anh ta, lại tiếp tục nói với Blake: “Jason và giáo sư Li có quan hệ thầy trò và hợp tác rất thân, bây giờ hắn cảm thấy bị phản bội!”
Lúc này Blake mới kiên trì đi đến trước mặt Sullivan nói rõ mục đích đến đây, cũng hỏi chỗ mà Jason có thể ở.
Nhưng Sullivan không hề phối hợp.
Anh ta cũng giống như phần lớn các học giả, có sự kiêu ngạo và bài xích trời sinh đối với người của giới chính trị hoặc cảnh sát.
Anh ta không hứng thú mà trợn mắt, nói: “Bí mật khoa học, không thể trả lời.” Còn tiếp tục làm việc trong tay mình.
Lúc Blake đang bất lực thì Ngôn Tố chợt nói: “Jason biết cảnh sát đang tập trung vào hắn, cho nên sẽ lên kế hoạch giết người cuối cùng trước thời hạn. Bây giờ giáo sư của các anh đang nằm trong tay hắn.”
“Nói bậy,” Sullivan rất bất mãn, “Jason đang nghiên cứu đề tài, giáo sư Li đã về nhà lâu rồi.”
Blake cả kinh: “Chúng ta đã quên nhà giáo sư Li.” Bây giờ chạy đến cũng không còn kịp nữa.
Nhưng Ngôn Tố rất kiên định: “Không, bọn họ ở một góc khác trong trường.”
“Xung quanh trường đều là cảnh sát, hắn không thể mang thuốc nổ ra ngoài. Vả lại hắn theo đuổi sự hoàn mỹ, không thể gây ra thêm vài vụ nổ đã chọc giận hắn. Bảo hắn dời đia điểm cho nổ từ ngôi trường hắn yêu thích đến nhà của người hắn căm ghét, hắn sẽ đồng ý sao?”
Chân Ái liền hiểu rõ. Do cảnh sát nhanh chóng phong tỏa buộc Jason để vụ nổ lần thứ hai trực tiếp nhắm thẳng vào người hắn muốn giết. Đây rất có thể lần biểu diễn cuối cùng của hắn.
Ngay cả bom mà hắn cũng thiết kế ra đầy sức sáng tạo và cảm giác nghệ thuật, đương nhiên sẽ chọn sân trường mà muôn người đều chú ý, chứ không phải khu biệt thự yên tĩnh không người. Nổ chết giáo sư ở trường học, có bao nhiêu là châm chọc!
Hơn một tiếng trước có một vụ nổ mạnh, bây giờ dưới ánh mắt của nhiều cảnh sát như vậy lại có một vụ nổ lớn hơn, nghĩ một chút cũng khiến cho người ta kích động!
Blake nghe thế liền nói: “Jason nhất định bảo giáo sư Li đi với hắn, bây giờ hắn vô cùng nguy hiểm.”
Sullivan càng tức giận: “Các ông đang nói gì vậy? Jason là một nhà nghiên cứu khoa học rất siêng năng và nỗ lực, lấy tính cách của anh ta tuyệt đối sẽ không dám…”
“Tính cách gì của hắn?” Giọng Ngôn Tố đột nhiên u ám vang lên.
“Tại sao nói hắn chăm chỉ nỗ lực mà không nói hắn tài năng thiên phú? Tôi sẽ miêu tả một chút cho anh là tại sao.
Bởi vì hắn rất khiêm tốn và nhẫn nại, vui buồn không thể hiện ra. Trong các anh, hắn giống như một bức tường trang trí không ai biết đến, không hề có màu sắc. Anh chưa từng thấy hắn cười, cũng chưa từng thấy hắn giận dữ. Anh không cho rằng hắn thành công, vì hắn chưa bao giờ khoe khoang thành tích, cũng không công khai tranh giành. Nhưng anh sẽ không cho rằng hắn hèn nhát, vì hắn chưa bao giờ nói xin lỗi, chưa bao giờ nói ‘có thể’. Giáo sư của các anh luôn luôn phê bình hắn, hắn im lặng chịu đựng, không hề phản bác, nhưng tuyệt đối không nhượng bộ.”
Giọng anh chợt chuyển, lạnh nhạt khôi phục lại giọng nói bình tĩnh: “Anh suy nghĩ kĩ một chút, người có loại tính cách này như hắn, có chuyện gì là không dám làm?”
Sullivan kinh ngạc, toàn thân run lên. Jason chính là giống như người đàn ông xa lạ này nói, nhưng đến bây giờ anh ta chưa từng cảm thấy Jason có chỗ nào đáng sợ. Nhưng bây giờ qua phân tích của Ngôn Tố, anh ta bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: “Anh biết anh ta?”
Ngôn Tố nhanh chóng nói: “Không biết. Đây là phác họa mà chúng tôi phân tích được dựa vào quả bom và hiện trường. Thế nào? Nghe thấy giống như đã từng quen biết?”
Sullivan vội vã chạy ra ngoài: “Tôi dẫn các anh đi!”
Mọi người lập tức đi theo.
Chân Ái rớt lại sau cùng, có chút mất hồn.
Đoạn miêu tả kia của Ngôn Tố khiến cho cô nhớ tới một người khác, anh trai.
Anh của cô chính là một người như vậy, đối với mọi người mà nói, là một người rất đáng sợ.
Cô khó nhọc đỡ trán. Dường như mỗi lần nghĩ đến anh trai đầu đều hơi đau. Hôm nay hình như càng đau hơn.
Bước chân cô càng chậm hơn.
“Chân Ái!” Âm thanh xa xa khiến cô hoảng hốt.
Cô mơ hồ ngẩng đầu, chỉ thấy Ngôn Tố đứng ở cửa phòng thí nghiệm.
Mọi người đi rồi, chỉ còn anh đang chờ cô.
Anh đứng ngược sáng, khuôn mặt với các đường nét rõ ràng trong ánh sáng trắng lòa xinh đẹp không quá chân thật.
Cô từ từ tỉnh táo, lấy lại suy nghĩ.
Ngôn Tố vốn muốn chê cô phản ứng chậm, nhưng lúc thấy ánh mắt trống rỗng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi dọa người, anh liền cau mày, đi tới chỗ cô: “Cô làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
Chân Ái đã khôi phục lại sự điềm tĩnh, lo lắng mình liên lụy tốc độ của Ngôn Tố, cười áy náy, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Vẻ áy náy của cô lại khiến anh không khỏi khó chịu.
Ngôn Tố nhìn vết máu đã khô trên quần áo cô, càng áy náy thu lại ánh mắt: “Là tôi không tốt. Tôi vốn nên dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra trước.”
Nhưng anh nhất định phải ngăn cản vụ nổ thứ hai, mà đàn tỳ bà và ốc anh vũ kia lại khiến anh không yên tâm để Chân Ái đi một mình.
Chân Ái không ngờ anh sẽ nói như vậy, vội vàng an ủi: “Tôi biết tình trạng cơ thể của mình, không sao đâu. Trong trường đều là sinh viên, không thể để cho họ gặp nguy hiểm nữa. Chúng ta lập tức đi thôi.”
“Ừ, tôi nhất định dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết tên khốn kia, sau đó đưa cô đến bệnh viện.”