Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai năm trước,
Bang New Jersey, thị trấn ngoại ô Newlington gần đường cao tốc.
Rạng sáng,
Khu rừng nhỏ.
Trong cơn mưa to, màn đêm đen bao trùm một chiếc xe màu xanh đậm dưới gốc cây lớn. Bốn phía xung quanh không hề có ánh sáng.
Chỉ có tiếng mưa gió liên tục không ngừng.
Từ từ, sâu trong khu rừng lập lòe nhấp nháy từng ánh đèn pin, dần dần hợp lại, giống như đom đóm chậm rãi chảy về phía chiếc xe van màu đậm kia.
Tiếng chốt mở cửa xe lộn xộn và hấp tấp nối tiếp nhau, những học sinh trung học trẻ tuổi mặc áo mưa lần lượt lên xe.
Một thiếu niên mặc áo mưa màu hồng ngồi ở ghế tài xế không nhịn được vứt áo mưa đi, dữ tợn đập tay lái một cái. Mái tóc cậu ta đỏ tươi, giọt nước mưa bắn ra chảy ròng ròng.
Cậu ta nói kháy:
“Con gái của nghị sĩ thì hay lắm sao! Bố tao còn là Bộ trưởng Bộ tài chính đây! Tính xấu của cô ta từ đâu mà ra? Mưa lớn như vậy, nói chạy là chạy, tìm nửa ngày cũng không thấy người đâu. Để cô ta chết ở trong cái rừng này cho tao!”
“Mày nói cái gì hả?” Thiếu niên mặc áo mưa màu xanh lá ngồi giữa hàng ghế sau nổi giận, nhảy dựng lên muốn tranh cãi với cậu ta, nhưng bị mấy người bên cạnh ngăn lại. Thiếu niên mặc áo mưa xanh lá có đôi mắt màu xanh nhạt, da trắng tóc vàng, đẹp như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi hàng ghế sau trách nam sinh tóc đỏ: “Kelly, cậu câm miệng đi!”
“Tôi câm miệng?” Kelly hung dữ cười nhạo, “Mới vừa rồi là ai nói chuyện khiến Lola nổi cáu? Tôi nhớ hình như là cậu nhỉ, Daisy?”
Nữ sinh tên Daisy không nói nữa.
“Tất cả im hết đi! Chúng ta phải chung một chiến tuyến! Hoảng sợ cái gì!” Thiếu niên ngồi ghế kế bên ghế tài xế tên Tony. Cậu ta nhìn qua là người lớn nhất, tóc đen mắt đen, hình như rất có quyền. Cậu ta vừa quát lên thì bên trong xe liền im lặng. Ngay sau đó cậu ta lại nói, “Bây giờ nên làm cái gì? Tiếp tục đi tìm cậu ấy, hay là đi khỏi cái nơi quái quỷ này trước?”
Thiếu niên tóc vàng mắt xanh mặc áo mưa màu xanh lá nói như đinh đóng cột: “Nhất định phải tìm được Lola trước.”
Lần này, Kelly ngồi phía trước không phản đối, nhưng cười gần như châm biếm: “Tao không quan trọng. Dù sao muốn đi cũng không đi được.”
Mọi người cả kinh: “Có ý gì?”
Kelly móc điếu thuốc, bật cái bật lửa cả buổi cũng không lên, buồn phiền ném nó đi, nói: “Vừa rồi cái kẻ điên Lola kia giành tay lái, làm hại xe lao xuống từ trên đường. Đụng vào bình xăng, tràn dầu rồi.”
“Quá quái lạ!” Một thiếu niên khác có dáng người nhỏ nhất gầy nhất ngồi phía sau, mắt kính đen càng làm tăng thêm sắc mặt trắng bệch của cậu. Cậu ngập ngừng, “Có phải là người kia trả thù không? Bây giờ chúng ta mau đi khỏi đây đi, lỡ như người kia đuổi tới giết chúng ta thì sao?”
Tức thời, bên trong xe im lặng như tờ, chỉ còn tiếng mưa gió gào thét bên ngoài và màn đêm đen vô tận.
Ngồi bên cạnh cậu là một nữ sinh trang điểm xinh đẹp, lập tức khinh bỉ nhìn cậu: “Tề Mặc, cậu cũng quá nhát gan. Cái chữ gì đó trên kính chỉ là trò graffiti quỷ quái thôi, không hề có quan hệ với chúng ta.”
Cô giống như tự ình thêm can đảm, cố ý tăng thêm mấy chữ phía sau.
Thiếu niên đẹp trai tóc vàng ngồi ở giữa hừ lạnh: “Không hề có quan hệ? Anna, ngược lại thì chính cậu là người đầu tiên thu dọn đồ đạc chuồn lên xe, nhất định phải đi suốt đêm không nghỉ.”
Vẻ mặt Anna cứng ngắc, nghiến răng một hồi, gằn từng chữ đọc tên đầy đủ của cậu, thậm chí cả tên đệm: “Harry! Simon! Parker! Nếu thật có ai đến trả thù, người đáng chết đầu tiên chính là cậu!”
Sắc mặt Harry trắng bệch, u ám nhìn cô.
Anna sững sờ, tự biết lời vừa rồi hơi nặng, vừa quay đầu qua chỗ khác nhìn Tề Mặc: “Đều tại cậu đa nghi. Hừ, chuyện kia là ngoài ý muốn, trừ mấy người chúng ta ra thì không có ai biết. Ai tới trả thù chứ? Ai sẽ trả thù thay cậu ấy?”
Tề Mặc có dáng người nhỏ nhìn cô, đột nhiên sắc mặt trắng bệch giống như nhìn thấy ma, hai mắt trợn to như muốn nhảy ra khỏi mắt kính. Khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu gió lớn mưa rào ngoài cửa sổ, vô cùng dọa người.
Anna: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Tề Mặc kinh ngạc trợn to hai mắt, giọng nói lúc có lúc không giống như ma: “Anna… đằng sau… đằng sau cậu.”
Anna chợt sởn gai ốc, thấy vẻ mặt của những người khác trong xe cũng thay đổi, bị dọa sợ đến cả người phát run, cứng nhắc quay lại nhìn.
Mưa gió sương mù ngoài cửa xe, lá cây giống như bàn tay quỷ đong đưa vẫy gọi, trên kính đều là nước mưa nhưng phản chiếu hình vẽ và chữ viết rất rõ ràng. Một ngôi sao năm cánh nhỏ xíu bên cạnh một dòng chữ tiếng Anh: You are my medicine. (Người là thuốc của ta).
Đây chính là cái mà bọn họ đã nhìn thấy trên con dao gọt trái cây trong khu nghỉ mát bên bờ biển.
Bàn tay nhỏ bé của Tề Mặc run lẩy bẩy: “Đó… đó không phải là câu nói cuối cùng trong bức thư tình của Lâm Tinh sao?”
Bất quá chỉ là một câu nói bình thường nhưng khiến mọi người trong xe vô cùng sợ hãi.
Tề Mặc nắm đầu, nhìn chằm chằm tấm kính, lặp đi lặp lại như phát điên: “Hắn đuổi đến rồi. Hắn đến để trả thù cho Lâm Tinh. Hắn đuổi đến rồi!”
“Câm miệng!” Anna hét lên, miệng giật giật, gương mặt vặn vẹo cố sức cười, “Không thể nào. Chúng ta đã lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, hắn không thể nào đuổi theo. Chữ này chắc chắn kì dị…”
Nhưng cô ngậm miệng ngay lập tức, kinh ngạc mở to hai mắt. Con ngươi đen như nứt ra. Những người khác bên cạnh cô cũng là vẻ mặt như vậy.
Cho dù bên trong xe có nhiều người làm bạn như vậy, nhưng mỗi người đều bị dọa đến cả người cứng đờ, từng gương mặt phản chiếu đêm mưa trắng bệch như người chết, tất cả đều là vẻ kinh hoàng và quá mức sợ hãi.
Chữ viết trên tấm kính kia, có thứ gì đó màu trắng nhẹ nhàng bị cơn gió lớn thổi đi, không đến nửa giây lại nhẹ nhàng thổi về.
Giống như đồng hồ quả lắc, đu đưa lắc lư, lắc tới lắc lui.
Bất ngờ gió ngừng, cái thứ đong đưa cách màn mưa ngoài cửa kính rốt cuộc rõ ràng – là đôi chân của một người nào đó. Tia chớp lóe qua, nhợt nhạt sừng sững.
“A!!!” Nhiều tiếng kêu thê lương thảm thiết đâm thủng màn đêm trong cơn mưa to gió lớn, nhưng được rừng cây thu nhận rất nhanh. Hoàn toàn yên lặng.
#
Đến ngày có hội diễn âm nhạc ở Nhà hát lớn, đột nhiên Ngôn Tố không muốn đi. Bởi vì hôm đó vừa vặn có buổi hòa nhạc giao hưởng ngoài trời của Học viện Âm nhạc Julia ở Công viên Trung tâm.
Nhà Eva ở New York, lúc đầu Âu Văn đã kêu Eva. Kết quả bốn người tách ra. Âu Văn và Eva đi xem hội diễn âm nhạc, Ngôn Tố và Chân Ái đi buổi hòa nhạc ngoài trời.
Buổi hòa nhạc giao hưởng mùa xuân tiến hành lúc 8 giờ tối ở Công viên Trung tâm.
Căn hộ của Ngôn ở ngay gần công viên. Hai người cùng nhau đi bộ đến.
Lúc đó trời đã tối, ánh đèn trong thành phố sáng rực, từng ánh sáng trắng phản chiếu trong màn đêm u tối.
Dòng xe chạy rộn ràng xung quanh công viên, tiếng người huyên náo, riêng hai người họ yên lặng bước đi rất nhanh.
Ngôn Tố thay áo khoác ngoài mỏng, vẫn là màu đen anh yêu quý nhất. Hai tay đút vào túi, ánh mắt nhìn khoảng không trước mặt như đang xuất thần, ngay từ đầu đi rất nhanh. Anh đi bộ đều như vậy, tốc độ nhanh đến độ có thể nổi gió.
Nhưng một thời điểm nào đó giống như nhớ tới cam kết với Chân Ái, ngay lập tức giảm tốc độ, bước từ từ, tốc độ chậm như ốc sên.
Trên đường đi hai người cũng không nói chuyện. Cô không biết anh đang nghĩ gì, cũng không tiện hỏi. Bởi vì cô biết, phần lớn thời gian anh đều đang suy nghĩ, cô không nên quấy rầy.
Nhưng bây giờ là đi nghe nhạc, đầu óc nghỉ ngơi một chút cũng không được sao…
Chân Ái cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên có tiếng thắng xe chói tai truyền đến bên tai. Cô sững sờ, quay đầu về hướng phát ra âm thanh kia, chỉ thấy một chiếc taxi đang chạy rất nhanh về phía cô, nháy mắt tiến tới.
Cô một mình chạy ra giữa đường từ lúc nào vậy?
Cô rất kinh ngạc, theo bản năng muốn lùi về sau hoặc bỏ chạy, nhưng giờ phút này cơ thể cô không hề nghe theo sự sai bảo, năng lực vận động hoàn toàn đi sau ý nghĩ trong đầu.
Trơ mắt nhìn chiếc xe kia đâm vào cô. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay lại bị ai đó nắm lấy, cả người được kéo về. Đèn xe đèn đường trên khắp thế giới xoay tròn trước mắt cô, trong sự hỗn loạn, cô nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc của Ngôn Tố.
Giây kế tiếp, tiếng xe hơi lướt qua hỗn loạn im bặt, còn cô đụng phải lòng ngực ấm áp của anh.
Lúc anh kéo cô dùng sức quá mạnh, kết quả cô đụng vào khiến anh bị đẩy lùi liên tục về sau mấy bước, thoáng cái đụng vào thân cây ngô đồng ven đường.
Cú va đập này không nhẹ, anh bị đau đến hơi cắn môi. Chợt thân cây hơi lay động, lá khô cuối đông và lá mới mùa xuân rơi lả tả, văng đầy đầu tóc quần áo của hai người.
Chân Ái ngạc nhiên nhìn anh. Sau mấy phút mới đột nhiên phát hiện mình đang ở trong vòng tay anh, hai tay cũng không biết vòng qua thắt lưng anh từ lúc nào. Nhiệt độ cơ thể ấm nóng dễ chịu của người đàn ông trong phút chốc truyền khắp toàn thân, gò má cô liền nóng lên, vội vàng buông tay ra, lập tức kéo dài khoảng cách giữa cô và anh.
Cái này thật là, sẽ chết người đó!
Nhưng cô cũng không hề tỏ ra lúng túng quá mức, phủi lá rụng trên người, giả vờ như vô tình nhìn anh mấy lần, thấy anh hoàn toàn không nhìn cô mà chỉ chậm rãi nghịch vớ vẩn lá cây trên tóc, trong lòng cô cũng liền thở ra một hơi.
Đèn đường chiếu xuống từ trên những ngọn cây, trong ánh sáng lúc hoàng hôn, một hồi yên tĩnh kì lạ.
“Chiếc xe kia rất đẹp nhỉ. Nó cũng đâm đầu về phía cô, còn nhìn mê mẩn như vậy.” Ngôn Tố nhìn như tùy ý nói ra, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy.
Mặt Chân Ái đỏ lên, biết anh lại mỉa mai tốc độ phản ứng chậm của cô.
Đúng như dự đoán,
“Tốc độ phản ứng của cô thật đúng là…” Anh cắn răng không nói, trên mặt là vẻ không kiên nhẫn hiếm thấy. Một lúc sau, “Cô là loại động vật đơn bào nào? Thảo trùng? Vi khuẩn lam?”
“Hả?” Chân Ái ấp úng. Lần đầu tiên cô nghe có người dùng thảo trùng và vi khuẩn lam để hình dung người.
“Không, thảo trùng còn nhanh hơn cô.” Ánh đèn vàng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu anh, ngũ quan của anh càng sâu sắc hơn, vẫn lạnh lùng như cũ, “Chiều dài cung phản xạ thần kinh của cô nhất định có thể quấn năm vòng quanh trái đất.”
Chân Ái: …
Cô im lặng nhìn anh, không biết tại sao bỗng nhiên anh hùng hổ dọa người như vậy. Cô cũng bất mãn, mím môi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh.
Anh không sao vui vẻ nhíu mày. Rõ ràng là cô đi đường lộn xộn không đúng, còn không biết xấu hổ mà tức giận?
Anh nhìn cô, mấy giây sau, đột nhiên tiến lên từng bước, lấn người bắt được tay cô.
Bàn tay Chân Ái chợt nóng lên, mở to mắt nhìn anh. Cô phản xạ có điều kiện muốn giãy ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, không hề có cảm xúc mà ra lệnh, gần như khẽ trách mắng: “Không được nhúc nhích!”
Chân Ái không động đậy, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đều là vẻ cảnh giác.
Cô rất hiếm khi thấy anh hơi nổi giận thế này, không khỏi có chút sợ hãi.
“Ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng nghĩ đến việc nhào ra chỗ xe hơi của người ta. Thuộc tính của cô là thiêu thân sao?” Giọng nói của anh bình thường lại, nói xong tiếp tục đi.
Mặc dù vừa bị anh chế nhạo thành thiêu thân, nhưng một câu Chân Ái cũng nói không được, chỉ cảm thấy độ ấm của anh trong lòng bàn tay giống như liên tục phà vào lòng cô, xa lạ lại kì quái, nhưng cô không hề chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất uất ức.
Rõ ràng anh có vẻ trách móc lạnh lùng như vậy.
Người lạnh nhạt như anh, cho dù dắt tay cũng là cương quyết ép buộc, mang theo sự dịu dàng không thể từ chối.
Lòng cô giống như được ôm vải bông ấm áp, cảm giác vui vẻ lén lút phóng đại vô tận.
Một lúc nào đó, cô thậm chí rất muốn dùng sức một chút, nắm lấy tay anh. Nghĩ tới nghĩ lui đắn đo cả buổi, bàn tay nhỏ bé giật giật, nhưng cuối cùng cũng không dùng sức, chỉ bị động tùy ý để anh dắt đi, đi qua con đường trung tâm như mắc cửi, đi qua những ánh đèn sặc sỡ.
Mà Ngôn Tố lúc này, trong đầu đã sớm ngừng suy nghĩ về vấn đề logic.
Vừa rồi lúc Chân Ái đụng vào ngực anh, anh rõ ràng cảm nhận được có hai thứ mềm nhũn áp vào ngực anh, cách lớp vải ấm áp xuyên qua lòng anh.
Cái loại cảm giác mềm mại nhẵn mịn đó dường như quanh quẩn ở ngực, xua đi không được.
Nhưng thực ra anh không hề nghĩ tới phương diện khác, rất rõ ràng đây chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể một người đàn ông.
Hormone giống cái mà cô phát tán đã khiến cho phân tử hormone giống đực trong cơ thể anh hỗn loạn và bất ổn, thật là đáng ghét. Nhưng cái tên ngu ngốc này lại không biết băng qua đường, bây giờ còn muốn anh dắt tay cô. Hừ, thật là bực bội!
Nhưng Ngôn Tố anh là một người có năng lực thích ứng rất mạnh, vốn chỉ định dắt Chân Ái băng qua đường, dắt, dắt, tiện tay dắt thôi.
Trong đầu anh luôn nghĩ chuyện khác, gần như quên hai người bọn họ vẫn còn đang lôi kéo nhau, liền theo thói quen nắm tay cô đút vào trong túi áo khoác.
Chân Ái giật mình. Cho dù là cô thì cũng biết động tác này quá mức sàm sỡ. Nhưng cái tên ngớ ngẩn Ngôn Tố này lại vẫn bình tĩnh như thường.
Hai người mới đi đến cổng Công viên Trung tâm, chợt nghe thấy có người gọi Chân Ái: “Ai~~”
Ngôn Tố đang trầm tư, ngay từ đầu cũng không có phản ứng. Nhưng Chân Ái lập tức dừng lại, quay đầu nhìn, bỗng ý thức được anh vẫn còn nắm tay cô, liền lập tức giãy ra.
Trong túi Ngôn Tố đột nhiên có một khoảng trống nhỏ.
Bàn tay anh đút trong túi, nắm một cách ung dung thản nhiên, lại cúi đầu nhớ lại một chút. Từ góc độ khách quan mà nói, bàn tay nhỏ bé mềm mại vừa nắm trong lòng bàn tay kia, cảm xúc dường như thật không tệ.