Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không thể nào đâu?” Chân Ái nhỏ giọng thì thầm, nghiêng đầu, mím môi đắn đo suy nghĩ.
Ngôn Tố chậm rãi nhìn dáng vẻ xoắn mày suy tư của cô, biết chắc là cô nghĩ ra cái gì đó, anh cũng không gấp, chỉ từ từ đợi.
Ở phía đối diện, Chân Ái cúi đầu, ngón tay để tới để lui không mục đích, giống như học sinh tiểu học lần lượt quét qua những chỗ quan trọng trên lời khai. Mi tâm cô gái như ngọc, hơi nhíu lại. Ánh đèn màu trắng sữa chiếu xuống khiến nước da cô trong suốt, thật… xinh đẹp.
(*) Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày
Ngôn Tố lặng lẽ rũ mắt, nhìn ngón tay mình chằm chằm.
Chân Ái nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cắt tỉa lại ý nghĩ, chứng cứ, trình tự suy luận một lần, thứ tự trước sau cũng đã nghĩ xong.
Dù sao, bình thường cô không nhạy cảm đối với những thứ ngoài chuyên ngành của mình, rất chậm chạp, lúc nào cũng bị anh chế nhạo. Cô hiếm khi thấy mình có hứng thú với trinh thám, Ngôn Tố cũng tốt bụng dẫn cô đi như vậy, đương nhiên cô hi vọng để cho anh thấy mình khá thông minh… Ừm… Để lại… một mặt.
“Người làm chứng đều là học sinh trung học, tuổi tâm lý khá nhỏ, cho lời khai một mình, trong lời khai có mang theo một phần sắc thái tình cảm. Nội dung giữa các nhân chứng có nhiều chỗ trùng lặp, cho nên tôi cho rằng độ tin cậy của những lời khai này phải 90% trở lên.” Vẻ mặt Chân Ái trang nghiêm, dáng vẻ rất nghiêm túc, vừa nói vừa lấy tờ khai của Parker ra, chỉ chỉ,
“Nhưng lời khai của Parker rất kì lạ. Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều thêm vào tình cảm và nhận xét chủ quan của mình, nói một chuỗi dài. Lời khai của cậu ta giống như là hoàn thành nhiệm vụ, rất khách quan, rất mạch lạc, không để lộ một chút tình cảm nào với Lola.”
Ngôn Tố gật đầu: “Tôi rất vui khi cô thấy được điểm này, đây cũng là phương pháp phổ biến để nhận định tính chính xác của lời khai. Những cũng không hoàn toàn chính xác. Người thường ngày khá lạnh nhạt hoặc có trật tự đều có thể làm được. Lấy một ví dụ, nếu như hôm nay cô chết, tôi với tư cách là nhân chứng đi cho lời khai thì lời khai tôi làm ra có thể càng khách quan và logic hơn Parker, lại không hề có sai sót.”
Chân Ái: “… Cảm ơn anh vì cống hiến và để cho thích hợp mà tạo ra vụ án tôi bị giết.”
Ngôn Tố: “Nên thế.”
Còn nên thế!
Chân Ái lườm anh: “Tôi nói, bọn họ không phải là học sinh trung học sao?”
Ngược lại Ngôn Tố rất tích cực: “Nhưng lúc tôi học trung học cũng có thể như vậy.”
Chân Ái khó chịu, híp híp mắt, lạnh lùng: “Ngài quái thai trong miệng trung sĩ Diaz, anh muốn khoe ra sao?”
Sống lưng Ngôn Tố lại cứng đờ, ngẩn người, ngây ngốc nói: “… Tôi không nói nữa, cô tiếp tục.”
“Vậy tôi sẽ bắt đầu từ thủ đoạn giết người then chốt nhất.” Chân Ái nâng mắt, thấy anh thực sự quy củ mới tiếp tục nói, “Mặc dù mưa lớn xóa đi rất nhiều chứng cứ, nhưng hai vấn đề cơ bản nhất không bị che đậy.”
Ngôn Tố vô cùng phối hợp gật đầu, một dáng vẻ nguyện nghe kĩ càng.
Chân Ái: “Thứ nhất, trước khi lên xe mọi người không hề nhìn thấy thi thể, nhưng sau khi lên xe lại thấy. Thứ hai, cho dù là đàn ông thì cũng rất khó treo thi thể lên cành cây cao, mà trên tay mấy học sinh này không để lại vết trầy do nắm dây thừng, gần đó cũng không có găng tay, trang bị bảo vệ hoặc những dụng cụ để nâng thi thể khác. Giải thích duy nhất cũng chỉ có chiếc xe kia.”
Ngôn Tố chắp hai tay chặn trước môi, im lặng nghe, trong con ngươi nâu nhạt thỉnh thoảng xẹt qua vài tia khen ngợi.
Chân Ái được khích lệ, mạnh dạn nói:
“Trong lời khai của Daisy có đề cập tới, cô ấy nửa đường chạy về nhìn thấy Kelly đang dịch chuyển xe. Về điểm này, tôi cho rằng cô ấy không nói dối. Nhưng đêm hôm mưa bão, rất có thể cô ấy không thấy rõ người kia là ai. Chỉ vì trước đó người lái xe là Kelly nên đương nhiên cô cho rằng người trong xe là Kelly. Tất nhiên, điều này cũng không thể loại bỏ sự hiềm nghi đối với Kelly. Vậy rốt cuộc là ai đang lái xe tạm thời không bàn đến, nhưng người trong xe lúc đó rất có thể chính là hung thủ.
Hung thủ dùng dây thừng siết chết Lola trước, một đầu dây thắt ở cổ cô ấy, một đầu khác vòng qua cành cây, cột vào vòng bi bánh xe. Lùi xe lại mấy bước, mã lực của bánh xe sẽ treo ngược thi thể lên. Điều chỉnh độ ột chút, giấu vào trong cây.
Sau khi mọi người lên xe, Kelly lái đi mấy mét liền phát hiện can dầu không còn dầu. Chính là lúc xe tiến lên phía trước một chút này, thi thể trượt một đoạn rơi xuống cửa sổ xe.
Nhìn như vậy, can dầu cũng có thể do hung thủ phá hỏng.”
Chân Ái tổng kết: “Cách Lola chết cùng sự dịch chuyển và xuất hiện của thi thể, chỉ có một lời giải thích này. Nhìn từ đây, nếu như lúc Kelly xuống xe rút chìa khóa ra, vậy hung thủ chỉ có thể là người có chìa khóa – Kelly hoặc Parker. Nhưng nếu Kelly không rút chìa khóa lúc xuống xe thì mọi người đều có thể là hung thủ, kể cả nữ sinh.”
“Không sai,” Ngôn Tố khen ngợi một tiếng, bổ sung chứng cứ, “Sự thật là Kelly bỏ quên chìa khóa trên xe.”
Chân Ái hơi cau mày, đoán chừng đây chính là nguyên nhân mà khi đó cảnh sát không xác định được hung thủ, bởi vì nhìn qua ai cũng có khả năng.
Ngôn Tố thấy Chân Ái suy luận ngăn nắp có thứ tự, lại hỏi, “Vậy hung thủ làm thế nào tìm được Lola đang bỏ chạy, hơn nữa còn giết chết cô ấy trong thời gian ngắn như vậy?”
“Lúc đầu tôi cũng tò mò. Khu rừng lớn như vậy, làm sao hung thủ tìm được Lola nhanh như thế.”
Chân Ái mở tờ khai xong, chỉ vào mấy chỗ phía trên,
“Anna nói Lola cướp tay lái, mở hết khóa bên trong cửa xe, hại cô ấy suýt tí nữa lăn xuống, còn nói Lola thoáng cái đã không thấy tăm hơi. Mà những nhân chứng khác cũng nói giống như vậy, hơn nữa còn nhắc tới việc Lola uống rượu còn cắn thuốc.
Tôi to gan tưởng tượng một chút, rất có thể Lola bị bất tỉnh lăn vào trong bụi cây hoặc dưới gầm xe. Và vụ đâm xe trong chốc lát kia, những người khác đều chú ý bản thân, rất có thể chính là vào lúc này hung thủ hét lên ‘Lola’ trong bóng tối. Vì vậy, sau khi những người còn lại lấy lại bình tĩnh thì tưởng rằng Lola đã chạy mất. Nhưng trên thực tế, cô ấy đang bất tỉnh trong chỗ tối tăm gần đó.”
Chân Ái nói đến đây, nhún nhún vai: “Chỗ này có chút yếu tố suy đoán. Tôi không biết hung thủ làm thế nào khiến cô ấy bất tỉnh.”
Ngôn Tố bình tĩnh, nhìn cô chăm chú, lấy ra một tờ giấy lẫn trong đống tài liệu bên cạnh, đưa tới trước mặt Chân Ái.
Là bản báo cáo kiểm tra tử thi. Trong dạ dày người chết ngoại trừ cồn, ma túy ra còn có chất gây ảo giác và thuốc an thần. Đơn giản là các loại thuốc khiến cho người ta ngủ mê man sau khi phấn khích quá độ.
Mấy phút trước Chân Ái còn le lưỡi không quá tự tin, lập tức đắc ý dương dương tự đắc: “Tôi đúng là một thiên tài!”
Ngôn Tố khẽ xì một tiếng, ghét bỏ liếc cô một cái, mấy phút sau cúi đầu, lại cười rồi.
Chân Ái nhìn anh, cũng len lén cười trong lòng.
Rõ ràng chỉ là một cảnh đơn giản như vậy, phòng thẩm vấn chật chội, một cái bàn hai cái ghế, một ngọn đèn cùng bóng đêm vô tận lại khiến cô cảm thấy vui vẻ không ngờ.
Thế giới thật yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy ma sát và tiếng họ đối thoại, mỗi một câu đều nói vào trong lòng.
Mặc dù đều nói về vụ án, không liên quan đến tình cảm.
Nhưng cứ giao lưu trí tuệ như vậy cũng khiến cô rất vui.
Ngôn Tố nghiêng người về trước một chút, khuỷu tay chống trên mặt bàn, đan chéo mu bàn tay, đỡ lấy chiếc cằm khỏe mạnh, ánh mắt sáng rực nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo như gió đêm:
“Nói tiếp đi, tôi rất mong chờ.”
Anh đang kiểm tra cô sao?
Chân Ái cảm thấy ngọt như đường, tiếp tục phân tích: “Từ trong các lời khai, tôi thấy được vài điểm đáng ngờ. Đám học sinh trung học này thường tụ tập chơi high, uống rượu, hút thuốc, hút ma túy đều là chuyện thường xảy ra.
Ngày xảy ra vụ án, trừ Kelly lái xe ra thì mấy người còn lại đều giống Lola, uống rượu, hút ma túy, thần trí đều hơi không tỉnh táo. Điều này cũng giải thích sau khi xe đụng vào cây, mọi người phản ứng cả buổi cũng không biết Lola ở đâu, tưởng rằng cô ấy chạy mấy rồi.
Nhưng có một người thì không. Lần đầu tiên Lola muốn nhảy khỏi xe, người đó phản ứng rất nhanh, bắt được cô ấy. Lúc Lola cướp tay lái, người đó cũng ngăn lại. Ngoài mặt là ngăn cản nhưng rất có thể là giở trò xấu sau lưng, có lẽ người đó còn mở khóa bên trong cửa xe.”
Ngôn Tố cong khóe môi: “Vậy là cô nghi ngờ Harry Parker?”
“Đúng vậy.” Chân Ái rất kiên quyết,
“Rõ ràng có thể chỉ đơn giản siết chết nạn nhân, lại cứ nhất định cởi hết quần áo của cô ấy rồi treo lên cây. Đây rõ ràng là một loại trút hận, thủ đoạn giết người của hung thủ không phải đột nhiên nghĩ ra mà là có sự chuẩn bị từ trước.
Mọi thứ nhìn có vẻ như là sự kiện bất ngờ này, chỉ có một mình Parker có thể liên hệ tới.
Đe dọa trên con dao gọt trái cây trong khu nghỉ mát lúc đầu, Tề Mặc bị dọa nhất định muốn đi. Cậu ta rất nhát gan, mọi người đi chung đều biết. Lola hay ghen tị, lại nhìn thấy một cô gái đẹp quyến rũ Parker. Hai cô gái Anna và Daisy cũng đứng về phía Parker, cho rằng Lola nhỏ nhen. Hai nam sinh Kelly và Tony cũng cho rằng Lola cố tình gây sự. Parker càng dỗ cô ấy thì Lola càng kiêu căng, những người khác càng không ưa.
Tính cách Kelly nóng nảy, thích dùng cách không bình thường để giải quyết vấn đề. Parker để ma túy thường ngày họ thích nhất trong xe, Kelly thấy được nhất định sẽ ném ọi người dùng, để mọi người đừng nhao nhao ầm ĩ nữa.”
“Nhưng những thứ này vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.” Cô nói đến đây, hơi dừng lại một chút,
“Bởi vì hung thủ có chuẩn bị trước, cho nên về điểm chìa khóa xe, cậu ta sẽ không cho phép có bất kì sai sót nào. Phân tích khách quan từ đầu của tôi đã cho rằng hung thủ có khả năng nhất là Kelly hoặc Parker.
Nhưng Kelly không chịu đi tìm Lola. Theo lý thuyết, hung thủ sẽ muốn mọi người thấy mình rời khỏi xe. Ngược lại Parker rất khéo léo hẹn 15 phút, còn kích động Anna, người không muốn rời khỏi xe nhất chạy ào vào rừng.
15 phút, không phải cậu ta lo lắng mọi người bị lạc mà là ám chỉ mọi người, không tìm hết 15 phút thì không được quay về.
Nghĩ như vậy, vụ án này thực sự quá đơn giản.”
Chân Ái nói xong, thấp thỏm nhìn Ngôn Tố, có chút tha thiết mong chờ được khen ngợi, lại giống như sợ suy luận sai.
“Có đôi lúc vụ án không phức tạp như cô nghĩ. Hơn nữa, vụ án mà tội phạm là học sinh trung học, cho đến nay đều rất đơn giản.”
Ngôn Tố cười nhạt, cũng không biết đang nghĩ gì, con người u tối. Mấy giây sau mới ngước mắt, tiếp tục hỏi, “So với những thứ này thì tôi rất muốn biết, lúc đầu cô do dự điều gì.”
Chân Ái hơi xấu hổ: “Bởi vì cậu ta chết rồi.”
Ngôn Tố bĩu môi: “Ồ, điều này. Vì cậu ta đã chết nên lúc cậu ta còn sống không có khả năng giết người.”
Chân Ái sững sờ. Sau khi anh nói, cô mới phát hiện ý nghĩ này không hề logic.
Tại sao đạo lý đơn giản như vậy mà lúc đầu cô không nghĩ ra?
Sau đó Parker chết, không có nghĩa là trước đó cậu ta không giết người.
Chân Ái liền hỏi: “Vậy tại sao Parker chết?”
Giọng Ngôn Tố trở nên hơi hờ hững: “Tôi cũng muốn làm rõ câu hỏi này.”
Chân Ái thấy sắc mặt anh không tốt, nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ vẫn chưa bắt được hung thủ? Nhưng cuối cùng cô không hỏi mà chỉ chỉ một cái hộp khác ghi tên “Parker”: “Có thể xem cái đó một chút không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Chân Ái xem một lần tài liệu vụ án của Parker. Chuyện đã xảy ra vô cùng kì lạ.
Mọi người nhận được một tin nhắn ngắn do Parker gửi, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, bảo mọi người 9 giờ tối tụ tập trong phòng thay đồ của câu lạc bộ squash. Trong thời gian này, có người gọi cho Parker nhưng điện thoại tắt máy.
Mấy người tập hợp lại một chỗ chờ mấy phút, Parker không đến. Kelly gọi cho cậu ta. Lúc này điện thoại mở máy, mọi người đi theo tiếng chuông, chỉ thấy Parker trần truồng treo trên vòi sen. Cách chết giống hệt Lola. Mà trên kính trong buồng riêng để lại ngôi sao năm cánh và kí tự, giống như thứ trên kính xe lúc Lola chết.
“Lúc mấy người bọn họ đến phòng thay đồ thì không nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng lúc họ đi theo tiếng chuông tới cửa phòng tắm, trên kính có hơi nước rất dầy. Điều này kết luận, lúc đám học sinh vào phòng thay đồ thì vòi nước nóng tắt chưa tới 10 phút. Còn có kết luận của bên pháp ý, Parker cũng là ngạt thở chết gần khoảng thời gian đó.”
“Thật là quái dị.” Chân Ái sờ cánh tay, “Tại sao hung thủ phải sắp xếp thời gian vội vàng như vậy? Chẳng lẽ không sợ có người đến phòng thay đồ trước giờ hẹn, đụng phải hung thủ ở hiện trường sao?”
Mà kì lạ hơn là, Parker đã để lại một bức thư tuyệt mệnh.
“Con xin lỗi bố mẹ, sự áy náy và tội ác đã ép con đến không thể thở nổi. Người phạm sai lầm đều đáng chết, con cũng đáng chết. Đúng, là con đã giết Lola. Con cũng không thể chịu đựng được gương mặt kinh tởm, cao quý giả dối kia. À, con tự coi mình là chính nghĩa rồi. Không, trên thực tế, con sợ đã có người phát hiện tội ác của con. Cho nên, thay vì đợi anh ta đến trừng phạt con thì hãy để tự con chết một cách xứng đáng. Hôm nay, con muốn kết thúc mạng sống của mình trước mặt ma quỷ.
Trước đó, hãy cho bố mẹ Lola một câu trả lời trước đi. Dù sao thì bố mẹ cũng phải biết sự thật về cái chết của con mình.
Là con để lại chữ viết trên con dao gọt trái cây trong phòng Lola…”
Nửa sau giải thích cặn kẽ quá trình cậu ta giết chết Lola, không hề có một chút sai sót so với suy đoán của Chân Ái.
Chân Ái nhìn bức thư tuyệt mệnh kì lạ này, ngược lại bắt đầu nghi ngờ suy luận trước đó của mình. Thực sự là như vậy sao?
Giống như lời khai của cậu ta, bức thư không hề tiết lộ bất kì tình cảm nào với Lola.
Kì lạ hơn là, cuối bức thư tuyệt mệnh nhắc tới Ngôn Tố: “S. A. Anh nhìn được bóng mờ này không?”
Không có.
Đây không phải là bức thư tuyệt mệnh mà chỉ đơn giản là một tờ giấy mật mã.
Chân Ái đột nhiên nghi ngờ. Parker thực sự tự sát sao?