Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc đi ra ngoài, Ngôn Tố nhận lấy áo khoác của Chân Ái từ tay người phục vụ, tự mình mặc vào cho cô. Cuối cùng cài từng nút trên áo khoác, lại dựng thẳng cổ áo giúp cô. Ngón tay cái hơi lạnh vô tình chạm vào gò má ửng đỏ nóng rực do uống rượu của cô.
Chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác nhẹ nhàng lại vấn vít nơi đầu ngón tay. Anh vẫn bình tĩnh, rũ mắt nhìn cô, cúi đầu nói: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Giọng anh trầm thấp trong lành như tiếng đàn. Chân Ái ngẩng đầu nhìn anh, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt trong veo.
Chân Ái chưa bao giờ uống rượu, hôm nay là lần đầu tiên uống, cảm thấy mùi vị không tệ, không cẩn thận uống nhiều một chút, toàn thân đều ấm áp. Cô toét miệng cười: “Tôi không cảm thấy lạnh đâu!”
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp ấm áp do rượu của cô, vẻ mặt đờ đẫn nửa giây rồi lập tức biến mất.
Lúc đi theo anh ra ngoài, Chân Ái nhớ tới biểu hiện tối nay của anh không giống vẻ xa cách thường ngày, liền đuổi theo, ngẩng đầu hỏi: “Không ngờ anh rất có thiên phú diễn vai người yêu nha!”
Ngôn Tố thuận miệng trả lời: “Đó là bởi vì tôi đã nói rất nhiều lần về tình yêu.”
Bước chân Chân Ái ngừng một lúc, lại đi về phía trước, giọng nói rõ rang hơi yếu đi: “Thật sao?”
“Tất nhiên không phải.” Ngôn Tố mang vẻ rất kiêu ngạo nói: “Bởi vì cái gì tôi cũng biết, tôi là một thiên tài.”
Chân Ái không nhịn được mỉm cười, lại từ từ biến mất.
Có lẽ đối xử tốt với cô chỉ là một loại kĩ năng đơn giản. Không liên quan đến tình cảm, chỉ liên quan đến năng lực. Giống như việc chơi piano, giống như tản bộ lúc sáng sớm, giống như uống nước, giống như nấu cơm.
Nhưng cho dù là như vậy thì việc từng được anh chuyên tâm và chân thành đối đãi như thế, cô vẫn rất vui.
Chân Ái hít một hơi thật sâu bầu không khí hơi lạnh, nghĩ thầm, nếu rất nhiều năm sau, anh vẫn có thể tình cờ nhớ lại mình đã từng có những kĩ năng này thì tốt rồi.
Cô đi tới, bước chân hơi bồng bềnh, đầu óc cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn còn biết hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Hình như anh không có ác ý với Ellen.”
Ngôn Tố đi vững vàng: “Tại sao phải có ác ý với anh ta?”
“Anh ta nghi ngờ anh…” Bước chân cô hơi loạng choạng, “Ba lần bốn lượt.”
“Anh ta bảo vệ sự chính nghĩa trong lòng mình.” Giọng của anh rất ổn định, nhưng lộ ra một vẻ căng thẳng, “Hơn nữa, bất kì lúc nào, ý kiến phản đối cũng rất quan trọng.”
“Vậy là tôi không tốt, khiến anh khó xử rồi.” Chân Ái thoáng lắc lư, nói năng không rõ.
Ngôn Tố lại cười vô cùng nhạt: “Không, cô như vậy, thực ra tôi rất vui.”
Anh thấy dáng vẻ vội vàng tranh cãi cho anh của cô, anh lại vui vẻ một cách kì lạ. Đó là một loại vui vẻ chưa bao giờ thể nghiệm qua. Nhưng mà anh không hiểu tại sao.
Điều này không hợp với lẽ thường.
“Nhưng mà,” Anh đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn cô: “Cô làm sao vậy?”
Còn chưa nói xong, Chân Ái ở phía sau dừng lại không vững, đụng vào ngực anh, thế là lại đứng không vững nữa.
Ngôn Tố đưa tay đỡ lấy cô, nhìn đôi mắt trong suốt như nho đen và khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong màn đêm, không cần nghĩ cũng biết: “Tửu lượng của cô không tốt.”
Cô ngây ra, đưa một ngón trỏ ra dấu: “Tôi chỉ uống… một ly.”
Ngôn Tố nghiêm mặt, nói lời chính nghĩa: “Tửu lượng không tốt và cô uống mấy ly không có quan hệ.”
Cô phản ứng càng chậm, loạng chòa loạng choạng cả buổi: “Vào lúc này, anh muốn nói logic với tôi?”
Ngôn Tố: “…”
“Tôi sẽ không nửa đêm đứng ở ven đường nói về ngành học tôi yêu mến nhất với một người phụ nữ ý thức không rõ ràng.” Ngôn Tố nghiêm mặt nói, “Như vậy rất ngốc.”
“Ừ, rất ngốc!” Chân Ái nặng nề gật đầu, mới vừa muốn đi về trước, hai chân mềm nhũn, suýt tí nữa ngã xuống.
Ngôn Tố vội vàng ôm eo cô, kết quả cô liền vòng qua người anh. Lần này, anh chỉ đành phải nửa đỡ nửa ôm cô đi tiếp.
Cơ thể của cô gái mềm mại như nước, toàn bộ đều nằm trong vòng tay anh, cảm xúc tinh tế xa lạ thế này khiến anh rất không thích ứng. Hơn nữa, cô mềm nhũn vòng qua cổ anh, ý thức lúc ẩn lúc hiện, hơi thở nóng bỏng đều phả vào cổ áo sơ-mi anh, nhẹ nhàng mềm mại lại trơn nhẵn, quấy nhiễu khiến lòng anh nổi lên một sự thiếu kiên nhẫn kì lạ.
Chân Ái được anh ôm vào lòng, ngoan ngoãn đi theo anh, còn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang nhìn: “Ngôn Tố, anh có phải là đồng tính luyến ái không?”
Anh bị câu nói không có đầu óc này của cô làm cho tức giận nhưng lại cười: “Cô lại đang nghĩ cái gì?”
Chân Ái cười hì hì, nói năng không rõ: “Nghe nói, những người đàn ông vô cùng vĩ đại đều là đồng tính luyến ái.”
Ngôn Tố nhíu mày: “Mặc dù tôi rất tán thưởng ánh mắt của cô, nhìn ra được tôi là người vô cùng vĩ đại, nhưng tư duy logic của cô thật là vô cùng thê thảm. Một số người đàn ông vô cùng vĩ đại là đồng tính luyến ái, cô lại lén đổi khái niệm mở rộng phạm vi định nghĩa, mở rộng thành tất cả đàn ông vĩ đại đều là…”
Đôi mắt Chân Ái mơ màng, rất rõ ràng năng lực nhận thức trong đầu cô bây giờ đã bị rượu cản trở. Cô cười yếu ớt: “Thực ra tôi cảm thấy, lúc anh tích cực thế này vẫn thật đáng yêu.”
Ngôn Tố ngậm miệng: “…”
Chân Ái nói xong lắc lắc đầu: “Nhưng bây giờ tôi thực sự không biết anh đang nói cái gì.”
Ngôn Tố: “…”
Chân Ái nghiêng đầu dựa vào ngực anh: “Anh không phải đồng tính, vậy anh thích phụ nữ à?”
Ngôn Tố lười trả lời.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt nữa khiến anh luống cuống tay chân không nói, còn luôn vô ý cọ xát trên người anh. Anh dù sao cũng là một người trẻ tuổi mỗi giác quan trên cơ thể đều hết sức nhạy cảm.
Cứ đẩy đẩy đẩy trong ngực anh như vậy, anh thực sự, phải có phản ứng được không…
Cô đột nhiên lại nghiêng đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn như lò lửa vùi vào giữa cổ anh, cái mũi nóng hổi và đôi môi dán trên xương quai xanh của anh, hơi thở thẳng đến ngực anh. Anh giống như bị điện giật, giật mình một cái, ngay lập tức bối rối mà kéo dài khoảng cách với cô.
Cú đẩy này khiến Chân Ái đứng không vững, trực tiếp ngã ra sau. Ngôn Tố ngẩn ra, lại vội vàng cúi người ôm lấy cô, nắm lấy eo cô, cô lại nhẹ nhàng quay về.
Anh cúi đầu, còn cô ngẩng đầu, đôi môi hồng hồng sơ ý lướt qua khóe môi anh. Gần như là sau một phần ngàn giây ngắn ngủi răng môi chạm vào nhau, gò má hai người cọ xát nhiệt độ sôi trào, áp sát cùng một chỗ.
Ngôn Tố vội vàng kéo cô từ trên người mình xuống, mà có vẻ như cô do sức ngấm của rượu nên không hề biết chuyện vừa xảy ra. Con ngươi đen kịt đen láy nhìn anh, nghiêng đầu, ngây ngẩn hỏi:
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Ngôn Tố mím môi, trong giọng nói có hơi thở hổn hển rất nhẹ hiếm thấy: “Không muốn nói.”
“Anh nói đi.”
“Tôi muốn ném cô xuống!”
Chân Ái dè dặt che miệng lại, đôi mắt đen ngoan ngoãn nhìn anh: “Tôi không nói nữa.”
Ngôn Tố: “…”
Ngôn Tố phân tích từ góc độ sinh lý một cách khách quan một chút. Mặc dù nhà không xa, nhưng nửa ôm nửa bế cô về, bị cơ thể vô cùng mềm mại tràn đầy hormone giống cái của cô cọ xát vài cái, tuyệt đối sẽ dẫn tới một số phản ứng dây chuyền không tốt trên người anh.
Chỉ trong chốc lát vừa rồi, cơ thể mềm mại yêu kiều của cô nằm gọn trong vòng tay anh, thực sự là làm bằng nước, mềm mại lại nhu mì.
Và sau thời gian ngắn đôi môi lướt qua, trên mặt và khóe môi anh cũng đều là mùi hương thơm ngát của cô, còn có xúc cảm nhẵn mịn non mềm trên da cô.
Mặc dù anh biết rõ đây là phản ứng sinh lý không thể bình thường hơn nữa, nhưng riêng dị bẩm thiên phú của anh vẫn không quên đối với bất kì loại cảm giác trong “cơ thể” nào.
Anh thừa nhận, cơ thể cô gái nhỏ này xa lạ lại kích thích, nhiều lần quét qua dòng điện trong đáy lòng anh.
Những cảm giác này, đừng nói vấn vít trong lòng không xua đi được, đoán chừng cầm đá mài đao cũng mài không xong.
Suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là cõng cô về.
Chân Ái không hề kháng cự lại mà mặc anh cõng lên, mơ mơ hồ hồ, như ngủ mà không phải ngủ.
Ngôn Tố cũng không biết cô còn mấy phần ý thức. Đi một nửa quay lại nhìn cô. Cái đầu nhỏ của cô lệch qua trên bả vai anh, nhắm mắt lại, yên lặng.
Ánh sáng đèn đường xuyên qua bóng cây chiếu trên trên gương mặt trong trắng lộ hồng của cô, lông mi thật dài dưới một cái bóng mờ, riêng da trên gò má được chiếu gần như trong suốt, giống như thủy tinh vừa đụng sẽ vỡ nát.
Anh lạnh nhạt bình tĩnh thu ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, lại theo bản năng thoáng nâng bả vai bên này lên, sợ cô nghiêng đầu ngã xuống. Không nghĩ đến không khống chế tốt sức mạnh, bả vai vừa nhấc, đầu cô lệch một cái, kề thật sát gò má anh. Miệng vùi vào cổ anh, hơi thở vù vù phà vào trong áo sơ-mi anh.
Thực sự là tự làm tự chịu…
…
Thật là ngứa…
Ngôn Tố: ==
Có thể dùng một cái bao bố trùm cô lại rồi kéo cô về giống ông già Noel không.
Trong không khí đầu xuân đều là hương vị mát lạnh và sạch sẽ. Màn đêm hơi dầy, ánh đèn màu be trên những cành cây loang lổ bóng người, trên những phiến đá vỉa hè chiếu xuống đường nét của những ngọn cây đang đâm chồi. Trong những tòa nhà Tây ở hai bên thỉnh thoảng hiện ra ánh sáng ấm áp, con đường trung tâm luôn luôn có xe chạy qua.
Anh cứ im lặng và trầm mặc cõng cô như vậy, đi qua các loại ánh sáng rực rỡ.
Cô nhẹ hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng. Chiều cao 167, cõng trên người dường như chỉ có trên dưới 47kg. Đôi mắt anh rũ xuống liền rơi vào trên tay cô. Bởi vì ôm cổ anh, ống tay áo của cô bị kéo lên một chút, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, phía trên có rất nhiều vết sẹo nhàn nhạt.
Mâu quang anh u ám, con ngươi hơi không thể nhìn kĩ mà thu lại, lại nhìn về phía trước, bước đi vững vàng.
Trên cổ, đôi môi kề sát của cô lại hơi động một cái, phát ra một chút âm thanh mơ hồ không rõ:
“Anh…”
Anh nhìn phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ai là anh của cô? … Kêu bậy…”
Cô tự lẩm bẩm: “Em thật ngốc.”
Anh im lặng mỉm cười: “Đúng là thế.”
Vừa nói, chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Anh lại đối thoại với một cô nhóc say rượu mơ mơ màng màng? Không logic!
Cô lẩm bẩm một cách khổ sở: “Em xem không hiểu mật mã anh để lại.”
Khóe môi Ngôn Tố từ từ an tĩnh lại.
Anh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cô. Mi tâm cô khẽ nhíu, lông mi khẽ run: “Anh muốn nói cái gì với em? Em thật ngốc, xem không hiểu.”
Ngôn Tố thu ánh mắt, nhìn thẳng phía trước: “Không chỉ ngốc mà còn cố chấp.”
“Lần thứ 4407, vẫn thất bại… Xin lỗi anh.” Giọng cô nhỏ như muỗi, nói ra liền bị gió thổi đi.
Gần như là lời thì thầm bên tai, nhưng Ngôn Tố vẫn nghe ra sự áy náy và đau khổ trong lời nói của cô, sâu xa hơn là sự mệt mỏi.
Bước chân anh bỗng dừng lại, bởi vì, có một giọt nước mắt rơi vào trong cổ anh, lạnh như băng.
Gió lạnh đêm xuân thổi tới, lạnh thấu tim.