Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả mọi người đều nói dối?
Chân Ái đi lên đứng bên cạnh anh ta.
Gió đêm thổi mái tóc ngắn của anh, gọn gàng tuấn tú.
Môi anh ta cong lên, không có ý cười. Đôi mắt được đêm khuya nhuộm đen nhánh, tĩnh mịch sâu thẳm, giống như đá vỏ chai dưới làn nước trong veo, sắc sảo, biết rõ mọi thứ.
Cho đến bây giờ Chân Ái luôn tự đánh giá mình không phải là người hay tò mò, nhưng những ngày này luôn bị thử thách, giống như bây giờ vậy, cô rất muốn biết bí mật khiến anh ta vui vẻ thoải mái là gì: “Tại sao anh nhìn ra là bọn họ nói dối?”
Anh ta nhíu mày, không mấy vui vẻ rũ mắt: “Đói bụng rồi.”
“Ai?” Chân Ái nghĩ không ra, đói bụng rồi? Cái này là manh mối gì?
“Tôi.” Anh ta trả lời ngắn gọn.
Chân Ái ngơ ngơ “À” một tiếng sau đó không nói tiếp, trong lòng hơi suy nghĩ. Mọi người đều phải ăn , nhưng sao nghe anh ta nói đói bụng lại có cảm giác quái dị không chân thật.
Anh ta nhìn phía trước, nhàn nhã nói: “Nếu không đáp ứng được nhu cầu ăn uống của tôi thì tôi sẽ không thỏa mãn lòng hiếu kì của cô.”
Chân Ái: “Không phải là đi ăn ngay sao, anh khó tính như vậy làm gì?”
Anh ta hơi nghiêng đầu, liếc cô: “Tôi không có khó tính.”
“Câu tôi vừa nói chỉ là thái độ trước sau như một của tôi, nhưng cô lại đoán là tôi khó tính. Cái này thực sự không hề có quan hệ nhân quả.”
Chân Ái há miệng, không còn sức lực phản bác nên từ từ ngậm miệng lại.
Âu Văn cũng bắt kịp: “Đã lỡ mất thời gian đặt trước ở nhà hàng rồi. Vừa gọi điện thoại tới nói là không còn chỗ nữa.”
Ngôn Tố cũng bằng lòng chấp nhận, đi nhanh tới chỗ để xe: “Vậy thì tự làm.”
Âu Văn vội vàng nói: “Để cho Ai đi cùng đi.”
Ngôn Tố dừng chân, đánh giá, nhìn Chân Ái: “Tại sao?”
Chân Ái chưa kịp ngăn cản thì Âu Văn đã nói: “Chỗ ở cũ của Ai quá ồn ào, còn chưa tìm được chỗ mới. Cậu có thể cho cô ấy ở nhà cậu mấy ngày không?”
Ngôn Tố không hiểu: “Không phải cô ấy có nhà sao?”
Âu Văn: “…”
“Không phải chỗ đó mới có người chết sao?”
Ngôn Tố lại càng không hiểu: “Vậy… Chẳng lẽ không phải là càng yên tĩnh hơn sao?”
Đầu óc cậu ta hoạt động như thế nào vậy?
Âu Văn đầu đầy vạch đen: “Cậu để ột cô gái ở trong căn phòng vừa xảy ra án mạng?”
“À~~” Ngôn Tố bừng tĩnh, quay đầu nhìn Chân Ái, dáng vẻ như rất thông cảm, “Thì ra là cô sợ ma. Nhưng cô phải tin tưởng khoa học, trên đời này không hề có ma.”
Chân Ái bình tĩnh nói: “Tôi không tin có ma, nhưng trên đời này không phải có một loại sinh vật còn đáng sợ hơn ma quỷ sao?” Cuối cùng hạ tầm mắt, cười tự giễu, “Tuy là sinh vật này tôi cũng không sợ.”
Ngôn Tố hơi nheo mắt. Bóng đêm nhấn chìm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô gái, vừa đi từ trong nhà ra nên còn có chút ửng hồng, cặp mắt xinh đẹp đen như mực, kì ảo lại lạnh lùng, không có một tia cảm xúc. Giống như bất kì chuyện gì xảy ra trên thế giới cũng không ảnh hưởng đến cô, trong ánh mắt cô không hề có sự sợ hãi.
Anh ta như có điều suy nghĩ nhìn cô, giống như đang suy xét gì đó, cuối cùng nói:
“Không được.”
Âu Văn thất vọng, suýt chút nữa gầm lên: “"For god' s sake, S. A. Be a gentleman!" (Vì Chúa, S.A. cậu hãy đàn ông một chút cho tôi!)
Ngôn Tố bình tĩnh như thường, phản bác lại: “À, thì ra tiêu chuẩn để quyết định sự hào hoa phong nhã là mời cô Chân Ái về nhà ở.”
“Tại sao? Nhà cậu có nhiều phòng lắm mà!”
Người nào đó hùng biện: “Cô ấy đến sẽ phá hỏng sự cân bằng trong nhà.”
“Sự cân bằng gì?”
Ngôn Tố trầm mặc một lúc: “Nhà của tôi chưa từng có sinh vật giống cái nào ở qua ngoại trừ Marie, Isaac và Albert. Hormone nữ giới là một loại phân tử cảm tính, tôi bài xích mọi nhân tố cảm tính.”
Chân Ái khó khăn lý giải cả nửa ngày, rốt cuộc đỉnh đầu đầy một chuỗi dấu chấm hỏi???
Âu Văn ôm trán giải thích: “Marie là hầu gái người Singapore, Isaac là chỉ con vẹt, Albert là cá cảnh nhiệt đới.”
Chân Ái nghi ngờ nhìn Ngôn Tố một hồi, giọng nói không sao tin được: “Anh lấy tên của Albert Einstein và Isaac Newton để đặt tên cho vật nuôi của anh.”
“Mặc dù tôi rất tán thưởng việc cô có thể nhìn ra xuất xứ tên của bọn chúng, nhưng tôi không thích thái độ của cô đối với bọn chúng.” Ngôn Tố ngạo mạn hất cằm, rất bất mãn.
“Albert là cá cảnh nhiệt đới rất thông minh, còn Isaac thì thuộc lòng toàn bộ ba định luật cơ học bằng tiếng Anh, khẩu âm vùng Devon nước Anh…P.S. Nó rất thích ăn táo.”
Chân Ái gật đầu một cái: “Anh chọn Marie làm người giúp việc sẽ không phải là vì tên cô ấy giống với tên Marie Curie chứ?”
Ngôn Tố nheo mắt nhìn cô một lúc, mím môi: “Cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi… Ok, cô có thể ở nhà tôi.”
Một tiếng sau…
Chân Ái ngồi bên phía quầy bar của nhà bếp kiểu mở, hoài nghi nhìn người đàn ông có vóc dáng thanh mảnh sau khi cởi bỏ áo khoác ngoài đang đứng trong bếp…
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy có người lại dùng ống nghiệm, cân tiểu ly và ống nhỏ giọt để nấu cơm. Món khai vị, đồ trang trí, gia vị ,nguyên liệu đều chỉnh tề theo thứ tự trước sau, giống như những người bạn nhỏ đứng nghiêm trang, ngoan ngoãn xếp hàng lúc huấn luyện quân sự.
Người đang nấu ăn nhẩm tính giây trong đầu, canh đúng thời gian, số lượng, làm theo thứ tự và không hề lộn xộn
Âu Văn ngồi một bên uống nước, nói với cô rằng Ngôn Tố tính thời gian trong đầu không hề thua kém đồng hồ báo thức. Chân Ái kinh ngạc, duỗi cổ nhìn: “Cái đó, dù sao cũng ăn thôi, đâu cần phải chính xác như vậy.”
Ngôn Tố căn bản không để ý đến cô.
Âu Văn chọc chọc tay Chân Ái, nói: “Thấy không, cậu ta lại còn muốn phân tích, muốn kiểm soát người khác.”
Ngôn Tố: “Đây không phải là kiểm soát. Nấu ăn là một môn khoa học. Cắt mặt ngang, cắt mặt dọc, tỉ lệ, nguyên liệu nấu nhiều hay ít, độ lửa, thứ tự món ăn, thời gian kiểm soát, mỗi một chỉ số sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Cái này cũng giống như là làm thí nghiệm hóa học.”
Lặng ngắt như tờ…
Không đúng,
Ba con quạ đen bay qua đầu Chân Ái…
Cô nghĩ kĩ mấy giây mới do dự mà “À
” một cái, tỏ vẻ cô nghe đã hiểu.
Chân Ái nói, ”Nhưng tôi nghĩ khi anh nói nấu ăn là nấu món Tây chứ.”
“Thích món ăn Trung Quốc hơn.” Ngôn Tố không quay đầu lại, tiếp tục làm trò vớ vẩn..
Một lúc sau các món ăn được bưng lên, Chân Ái choáng váng.
Hạt thông, đậu xanh xếp thành ruộng lúa mạch hình tròn. Bắp ngọt giống như bức tranh hoa hướng dương của Van Gogh. Rau xào tôm là kim tự tháp của người Maya. Cá hồi mù tạc là Vạn Lý Trường Thành nhỏ. Thịt bò xào là tam giác Pascal.
Chân Ái nuốt cuống họng một cái: “Anh làm thành thế này, là làm cho người ăn sao?”
Trọng điểm của cô là ở → → làm cho người “ăn” chứ không phải là “nhìn”,
Nhưng Ngôn Tố lý giải → → làm cho “người” ăn.
Cho nên anh ta quái lạ nhìn Chân Ái: “Tại sao cô nghi ngờ thuộc tính ‘người’ của mình?”
Chân Ái: “…”
Chân Ái động đũa trước, nếm thử một miếng, khen ngợi: “Ngôn Tố, sau này nếu không giải mật mã, không bắt biến thái thì anh có thể đi làm đầu bếp.”
Nhưng rõ ràng Ngôn Tố không hề có chút phản ứng nào đối với sự khen ngợi này.
“Cô thật đúng là dễ bị mua chuộc.” Anh ta khinh thường cô, “Nếu như am hiểu cái nào cũng làm nghề liên quan đến cái đó thì bây giờ tôi đã có thể đánh bạc, làm đầu bếp, thợ làm bánh, nghệ sĩ piano, nghệ sĩ violon, chơi cờ vây, cờ vua…”
Anh ta chỉ đang kể sự thật, cũng không ngại Âu Văn nghe thấy rất muốn làm thịt anh ta: “Câm miệng!”
Chân Ái lập tức hỏi: “Đánh bạc? Anh tính nhẩm rất giỏi sao? Có từng đập vỡ sòng bạc ở Las Vegas chưa?”
Ngôn Tú sắc mặt hơi u ám: “Tôi nói nhiều như vậy mà cô lại nghe ra cái thứ…chính là thứ tôi khinh bỉ nhất”
Chân Ái: “…”
Ngôn Tố im lặng cúi đầu ăn. Chân Ái quyết định bù đắp lại, liền rất phối hợp hỏi: “Vậy tại sao anh lại chọn suy luận, giải mật mã và phân tích hành vi?”
Ngôn Tố phớt lờ cô.
Chân Ái suy nghĩ một chút, quyết định hỏi đến cùng: “Tại sao thế?”
Ngôn Tố nhìn cô: “Vì IQ quá cao nên không muốn lãng phí của trời.”
Chân Ái nghĩ mình đúng là miệng thối mới hỏi anh ta câu kia, lần này hoàn toàn ngậm miệng.
Ba người im lặng ăn, Âu Văn phát hiện sự khác thường, hỏi: “Ai, cô không thích ăn cá hồi sao?”
“Không phải thế.”
“Vậy sao cô lại không ăn miếng cá nào? S.A. cắt tốt lắm.” Nói đến đây Âu Văn không nhịn được cười, “Cậu ta thực sự tính toán độ dày khác nhau của cá hồi, độ ngon miệng, còn có tỉ lệ nước tương và mù tạc.”
Ngôn Tố không biết đang nghĩ gì, nói: “Người thông minh thích ăn cá, người ngu ngốc không thích ăn cá.”
“…” Chân Ái cũng so tài, “Cá hồi sống có thể mang theo vi khuẩn Salmonella, nhiều loại vi khuẩn Vibrio parahaemolyticus (*); tất nhiên còn có thể mang theo rất nhiều kí sinh trùng và tuyến trùng. Chúng có thể chui vào trong ruột người.”
(*) Vibrio parahaemolyticus – một loại nhiễm trùng thường do ăn đồ biển sống. V. parahaemolyticus rất phổ biến trong môi trường ở các vùng cửa sông, và một số ít hiện diện trong môi trường nước ngọt. Hầu hết chúng đều không có khả năng gây bệnh và thường vô hại khi ăn phải, tuy nhiên, độc tố phát sinh từ vi khuẩn này thường được tìm thấy trong các loài cá tự nhiên và chúng là một trong những nguyên nhân gây ngộ độc khi ăn hải sản.
Một đàn quạ đen bay qua bàn ăn…
Âu Văn buông dao nĩa, vẻ mặt bi thương nằm sấp xuống ban, buồn bực khó chịu lên án: “Ai, nếu cô cũng như vậy thì tôi thực sự sẽ điên mất.”
Chân Ái cười cười: “À, tôi chỉ nói vui một chút thôi, cá hồi vẫn ăn rất ngon.” Nói xong gắp một miếng, chấm vào mù tạc rồi bỏ vào miệng, vừa ăn vừa còn cố ý nhìn Ngôn Tố một cái.
Ngôn Tố điềm tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.
Chân Ái nhất thời cảm thấy thất bại.
Sau bữa tối, Âu Văn một mình đi dạo trong núi; Ngôn Tố đọc sách trong phòng sách; Chân Ái theo Marie đi xem phòng.
Tầng hai là phong cách lâu đài châu Âu cổ điển. Thảm Cashmere, tranh vẽ trên tường, những hành lang dài tĩnh mịch dày đặc, nếu không có người hầu gái dẫn đi thì nhất định sẽ lạc đường.
Phòng của cô ở ngay bên cạnh phòng Ngôn Tố, bên trong phòng trang trí đơn giản sạch sẽ, không có chút nào lộn xộn rườm rà.
Marie giúp cô chuẩn bị giường ngủ, vừa sắp xếp vừa lầm bầm nói xương Ngôn Tố không tốt nên giường trong nhà đều là giường cứng, còn nói thầm gì đó: “Hiz a man de willpower, a miracle."
Chân Ái chẳng hiểu gì, cũng không hỏi nhiều, thu dọn xong liền đi xuống với Marie.
Đi đến phòng đọc sách, Ngôn Tố hơi khép mắt ngồi trên xe lăn, hai chân thon dài vác lên băng ghế của cây đàn piano. Không biết là đang nghỉ ngơi hay đang suy nghĩ vấn đề. Gò má xinh đẹp, dưới ánh đèn có chút cảm giác dịu dàng không quá chân thật.
Có lẽ là do anh ta nhắm đôi mắt nhìn thấu lòng người kia nên giờ phút này nhìn qua đặc biệt đơn thuần, thậm chí có chút mềm yếu.
Giữa piano và kệ sách giăng một sợi dây rất dài, kẹp một loạt ảnh chụp hiện trường và giấy ghi chép.
“Đang suy nghĩ chuyện lời khai?” Chân Ái không có chỗ ngồi nên dựa vào piano.
Ngôn Tố từ từ mở mắt, thấy cô đang đứng, im lặng dời hai chân sang bên một chút. Chân Ái thấy vết gót chân mờ mờ trên băng ghế, mặc dù trong lòng cảm thấy là lạ nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh.
“Không phải.”
Anh ta rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, lúc ngước mắt lên đã khôi phục vẻ thư thái trước sau như một, “Biết tại sao bốn nhân chứng đều trả lời giống nhau không?”
Chân Ái không đáp, cô biết những lúc thế này anh ta thà tự hỏi tự trả lời.
“Bởi vì câu trả lời mơ hồ nhất chính là câu trả lời an toàn nhất. Mỗi người đều có chuyện muốn giấu, nhưng lại muốn biết cảnh sát có biết chuyện mình giấu hay không. Cho nên mới nhìn qua thì bọn họ rất phối hợp, nhưng thực tế là chưa nói gì cả.”
Chân Ái khẽ cắn môi, con ngươi đen như mực lưu chuyển dưới ánh đèn: “Nhưng thực anh muốn nói, từ trước đến nay loại vụ án nhỏ như thế này hoàn toàn không làm khó được anh? Có đúng không?
“Đúng thế.”
“Trao đổi giữa con người, 75% là phi ngôn ngữ. Cho dù lời nói dối của bọn họ 25% là diễn đạt bằng lời thì tôi cũng thấy 75% sự thật.” Ngôn Tố giơ tay lên, ngón tay thon dài quét nhanh trên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc thanh tịnh và đẹp đẽ.
“Thật đáng tiếc là bọn họ đã gặp phải tôi.”