Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy các ngươi hãy bắt đầu đi thôi, vất toàn bộ chướng ngại vật xuống đi.” Tử Huyền rời khỏi chỗ nấp trên cây gỗ sam cao ngất, nhảy xuống đất.
Tướng quân Honsu và toàn bộ binh lính Ai Cập đều vô cùng ngạc nhiên.
“Nữ hoàng!” Tướng quân là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng hành lễ.
Các binh sĩ khác cũng theo tướng quân quỳ xuống, “Chúng thần tham kiến nữ hoàng!”
Tử Huyền nhìn tảng đá đang di chuyển phía trước, bắt đầu giao nhiệm vụ.
“Tướng quân, bây giờ bắt đầu đi, hành động theo mệnh lệnh của ta. Trước hết ngươi vất hết mọi thứ xuống giữa sông, có thể vất bao nhiêu thì vất, sau đó ta sẽ có cách, ngươi dẫn quân lính đi tới cửa thành chuẩn bị tấn công thành.”
“Việc này… “ Honsu nghi hoặc, hiện giờ dòng sông này chỉ có thể chặn được một nửa, sao có thể giao cho một mình nữ hoàng, “Thưa nữ hoàng, trước tiên chúng ta cứ chặn nước sông xong rồi hãy tấn công thành ạ.”
“Không, như vậy không kịp, các ngươi cứ yên tâm, ta nói có cách thì chắc chắn có thể, cứ theo lệnh ta mà làm.”
Mệnh lệnh của nữ hoàng không thể cãi lại, hơn nữa vừa rồi nhìn nữ hoàng từ trên trời giáng xuống, Honsu có chút tin tưởng lời đồn nữ hoàng có thần lực, “Vâng.”
“Mọi người chuẩn bị !” Tướng quân Honsu đứng ở bờ sông chỉ đạo.
“Bắt đầu đẩy đá xuống sông! Chuẩn bị chặn nước sông !”
Binh lính Ai Cập chần chừ một lúc rồi cũng y lệnh làm việc. Cây cối và đá tảng được chuyển gần tới bờ sông.
Lại bắt đầu một trận ồn ào, náo loạn.
“Lăn đá tảng xuống!”
“Tiếp theo, lăn các thân cây xuống!”
“Cẩn thận! Đẩy đi! Chặn nước sông!”
Tử Huyền đứng bên cạnh nhìn, may mắn rằng chỉ có một nhánh sông lớn như vậy, cho nên cô đi từ trong thành ra không bị lạc đường. Không biết hiện giờ Menfuisu và Algol quyết đầu thế nào.
Haiz~ dù thế nào đi nữa hắn cũng là nhân vật chính, không chết được, chỉ cần có thể chờ tới lúc cô đến là được.
Chỉ trong chốc lát, dưới sự đồng tâm hiệp lực của binh lính Ai Cập, đá tảng và thân cây đều bị đẩy xuống. Tuy nhiên dòng chảy mãnh liệt vẫn không hề thay đổi, chẳng qua lối đi hạn hẹp, nước sông mênh mông nuốt trọn toàn bộ chướng ngại vật, nhưng không thể đổi dòng chảy.
“Bẩm nữ hoàng, tất cả mọi thứ chuẩn bị đều đã được đẩy xuống, nhưng nước sông…”
“Không sao.” Tử Huyền vẫy tay cắt ngang, “Thời gian không còn nhiều, các ngươi làm được như vậy đã rất tốt rồi. Phần còn lại giao cho ta, bây giờ ngươi dẫn quân đi tấn công thành đi.”
“… Vâng. Thần sẽ để lại một số binh linh hỗ trợ người…”
“Không cần, đừng lãng phí như vậy, mang toàn bộ đi đi. Lúc này có lẽ Menfuisu đang gặp nguy hiểm, các ngươi lại không tận trách nhiệm vụ, thật sự không còn kịp nữa rồi.”
Nghe Tử Huyền nói vậy, Honsu vốn đang lo lắng, chỉ có thể cắn răng nói: “Vậy xin nữ hoàng hãy bảo trọng, chúng thần phải đi cứu viện hoàng thượng.”
Đúng vậy, để lại ai cũng vô dụng, chỉ một mình ta là đủ rồi.
Nhìn Honsu thống lĩnh đội quân rút ra khỏi rừng rầm, Tử Huyền quay đầu nhìn xuống bọt sóng đang kêu gào mãnh liệt phía dưới.
“…” Đây mà là nhánh sông à? Hoàng Hà hay là Trường Giang[1] hả?!
Nhưng hiện giờ đã được binh lính Ai Cập chặn một nửa, đối với cô mà nói, công việc đã được giảm bớt rất nhiều, năng lực niệm tiêu hao cũng bớt đi một chút, nếu không cô sẽ cạn sạch toàn bộ niệm lực ở thế giới này, và việc này sẽ không thể nào hoàn thành được.
Dùng sức nhảy bật lên, Tử Huyền phi thân nhảy xuống mặt sông, một vài bọt sóng tránh đi, dùng niệm lực dưới lòng bàn chân đứng vững vàng giữa mặt sông.
Bây giờ…
Từ từ bình tĩnh trở lại…
Xuất một ít niệm lực dưới lòng bàn chân ra ngoài…
Nếu bây giờ có người dùng Ngưng, sẽ nhìn thấy sợi tơ niệm lấy Tử Huyền làm trung tâm, từ từ lan tỏa ra xung quanh, chậm rãi dệt thành một cái võng lớn, từ niệm chuyển hóa tới Quấn, khiến toàn bộ hơi nước xung quanh bốc lên, hấp thu trên mạng niệm, Tử Huyền cẩn thận khống chế, rất nhanh, tầng ngoài nước sông đều ngưng kết lại đây, một tấm màng được tạo ra từ nước dần dần khuếch tán ra ngoài, bao trùm phạm vi mấy chục thước mặt sông…
Tốt lắm, như vậy…
Vì tập trung tâm lực mà nhắm ánh mắt, một lúc sau Tử Huyền chậm rãi mở mắt, sự hưng phấn chờ mong chiến đấu khiến ánh mắt cô sáng quắc.
Sông Tigris ơi, giúp ta một tay, chúng ta cùng nhau phá hủy thành Assyria nào!
…
…
Trong thành Assyria
Bên ngoài quảng trường, trận đấu giữa Menfuisu và Algol vẫn còn đang tiếp tục…
“Ha ha ha ha!” Âm thanh cuồng loạn của Algol vang ra thật xa.
“Sao rồi? Menfuisu! Lần nay làm theo nguyện vọng của ngươi, chúng ta đổi sang dùng thương!” Nói xong giật lấy cây thương của một tên lính Assyria, đâm về phía Menfuisu.
“A.” Menfuisu vội vàng né tránh, vẫn bị đâm trúng, máu tuôn rơi, mà trên người hắn, đã sớm thấm đẫm máu tươi.
“Ồ, không hổ danh là vị vua dũng mãnh và quyết đoán, tay không chiến đấu vẫn còn cầm cự được tới giờ!” Algol bật cười, hưng phấn nhìn cả người Menfuisu đẫm máu, “Ha ha, chịu chết đi!”
“Menfuisu!” Carol ở trên đài cao đã sớm khóc không thành tiếng, yếu ớt ngã xuống đất.
Ruka từ phía sau thần điện chạy tới, vội vàng nâng Carol dậy, “Cô gái sông Nile! Cô gái sông Nile, người không sao chứ?”
Carol giống như gặp được cứu tinh, vội vàng cầm lấy góc áo của Ruka, “Ruka! Mau! Mau cứu Menfuisu! Ruka! Nhanh đi giúp chàng đi.”
Ruka rũ mắt xuống, “Cô gái sông Nile, thuộc hạ có trách nhiệm bảo vệ người.”
Cô gái sông Nile, cô là người thích hợp nhất để làm hoàng phi của hoàng tử, ta phụng lệnh hoàng tử tới bảo vệ cô, ta chỉ bảo vệ an toàn cho cô, còn về hoàng đế Menfuisu….
Ầm ầm….
Tiếng vang dữ dội truyền tới tai mọi người.
Mọi người kinh ngạc, Algol cũng dừng động tác nhìn xung quanh. “Sao lại thế này? Đó là tiếng gì vậy?”
Nhân lúc này, Menfuisu xoay người cướp lấy một cây thương trong tay tên lính Assyria, đấu tay không đã lâu, cuối cùng hắn cũng có vũ khí.
“Algol!” Menfuisu hét lớn xông tới, cầm thương lao về phía Algon.
“Algol chết tiệt, ngươi khiến ta chịu bao sỉ nhục, bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi!” Menfuisu cầm vũ khí, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra, khí thế kinh người.
Nhìn thấy Menfuisu có vũ khí, Carol lập tức buông góc áo Ruka, tiếp tục chạy tới giữa quảng trường la lên. “Menfuisu cố lên! Menfuisu!” Menfuisu rất mạnh mẽ, chàng đã có được vũ khí, sẽ không còn nguy hiểm nữa!
Hiển nhiên là Algol bị khí thế dũng mãnh của Menfuisu lấn át, “Khốn kiếp, hắn đã lấy được vũ khí.”
Menfuisu bước từng bước ép hắn lui về phía sau, “Nào, đường đường chính chính quyết đấu một trận đi!” Bị Algol trêu chọc đã lâu, tràn ngập phẫn nộ cần phát tiết, với sức lực của bản thân chắc chắn có thể giết hắn thành trăm mảnh.
Nhưng Algol đâu ngốc nghếch đi tìm cái chết như vậy, lập tức lui về phía sau, lệnh cho binh lính Assyria xông lên đối phó.
“Bay đâu, bao vây Menfuisu. Giết hắn cho ta!” Chỉ cần có thể giết hắn, bản thân có ra tay hay không cũng không quan trọng, dù sao kết quả cũng giống nhau, khiến thằng nhóc hoàng đế này chết ở Assyria, khiến cô gái sông Nile hoàn toàn thuộc về hắn.
Tiếng đất rung chuyển vẫn mơ hồ truyền tới như trước, nhưng lúc này lòng người nơi đây đã sớm bị trận đấu hấp dẫn rồi, tiếng kêu la không ngớt, làm sao nghe được tiếng vang quỷ dị kia.
“Menfuisu cố lên, đừng bại dưới tay kẻ đê tiện như Algol.” Có Carol đứng nơi cao cổ vũ tinh thần, ý chí chiến đấu của Menfuisu càng thêm mạnh, hắn vốn rất dũng mãnh, giờ có thêm vũ khí chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
“Oa! Gã này!” Algol không địch lại được thế tấn công của Menfuisu, liên tục lui lại.
“Đại vương, nguy hiểm.”
Binh lính bên cạnh hô lớn nhắc nhở, càng khiến Algol giận điên, “Các ngươi còn chưa giết hắn sao! Bao vây hắn đi!” Chỉ biết nhắc hắn cẩn thận còn chúng thì lẩn ra xa.
“Đợi đã, Algon, ngươi trốn ở đâu?” Nhìn đám binh lính Assyria chen chúc xông tới, Algol lui về phía sau, Menfuisu cũng lập tức xông lên. Nhưng bọn lính đã chặn hướng đi của hắn.
“Giết hoàng đế Ai Cập!” “Bao vây hắn! Giết hắn!”
Nhìn thấy Menfuisu bị vây khốn, Carol lo lắng không ngừng, “Menfuisu bị bao vây rồi, nguy rồi, Menfuisu!”
Sau khi thoát khỏi công kích của Menfuisu, Algol đi tới bên cạnh cô, bàn tay to lớn túm lấy Carol.
“Cô gái sông Nile, lại đây.”
“Buông ta ra! Đồ đê tiện!” Carol hoảng hốt giãy giụa.
Mà đang ở trong vòng vây, nghe thấy tiếng thét chói tai của Carol, Menfuisu càng thêm sốt ruột, trong nháy mắt giết không ít binh lính.
“Algol! Giỏi thì lại đây đấu với ta một trận!”
“Ha ha ha ha,” Ôm Carol đứng trước bức tượng thần Assyria, Algol cười vang, đấu với ngươi ư, đồ ngốc.
“Dù ngươi có dũng mãnh thế nào, thì cũng chỉ có một mình! Giết hắn đi!”
Carol và Menfuisu bị đám lính ngăn cách, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
“Menfuisu, chàng nhất định phải kiên cường!”
“Xử lăng trì hoàng đế Ai cập đi!”
Cái gì?!
Carol tái mặt, ngẩng đầu nhìn Algol, hắn muốn lăng trì[2] xử tử Menfuisu ư?
Không! Không được!
Carol nắm lấy đoản kiếm bên hông Algol, dùng hết sức lực đâm tới. Nhưng với sức lực của Carol lúc bình thường cũng không có khả năng thành công, huống hồ lúc này thân thể cô yếu ớt, dễ dàng bị Algol tóm lấy cổ tay.
Algol tà ác nhìn cô, “Nàng định ám sát ta sao?”
Menfuisu vừa chém giết binh lính, vừa lo lắng cho Carol, nhìn thấy hành động của cô, càng sốt ruột, “Algol, buông Carol ra!” Nhiều lính như vậy, cút ngay! Cút ngay!
Tuy rằng Menfuisu dũng mãnh thiện chiến, nhưng sức người cũng có hạn, đám lính người trước ngã xuống, người sau lại tiến đến, khiến hắn trở tay không kịp.
“Ép hắn vào một góc!”
“Hắn lên bậc thang !”
“Bao vây hắn!”
“Cút ngay! Cút ngay” Cây thương trong tay Menfuisu đâm vào đám lính Assyria đang xông tới.
Mà ở phía bên này, Algol không ngờ Carol lại không biết lượng sức, muốn giết hắn, dùng sức xiết chặt cổ tay cô, “Bệnh còn chưa khỏi hẳn cũng dám ám sát ta, khốn kiếp, nếu không buông tay ra, ta sẽ bóp nát cổ tay nàng.”
Đoản kiếm rơi xuống, thân thể Carol yếu ớt, không đấu lại hắn.
Carol! Trong lòng Menfuisu nóng như lửa đốt.
Carol, cố gắng lên, ta sẽ lợi dụng thềm đá này phản công trở lại!
“Carol! Ta nhất định sẽ cứu nàng!!!”
Menfuisu càng thêm dũng mãnh tấn công, chiến đấu với đám lính Assyria, chiến trường nồng nặc mùi máu tươi, rất nhiều binh lính bị khí thế của hắn lấn át. Algol lại rất thoải mái chỉ huy, “Dù hắn có dũng mãnh thế nào, thể lực cũng có hạn, các ngươi không phải sợ, lên đi! Giết hắn!”
Nghe được tiếng động đất, Ruka đi thăm dò tình hình xung quanh rồi trở về, thấy Algol ôm Carol trong lòng, rút đoản kiếm xông tới, “Algol, mau buông cô gái sông Nile ra!”
“Khốn kiếp, cút ngay!”
Tiếng gầm rú càng ngày càng lớn, tiếng vang kinh thiên động địa, cắt ngang trận chiến của Algol và Ruka.
Đám người rối loạn dừng lại, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?!
“Là binh lính Ai Cập!”
Một tiếng kêu to, “Quân Ai Cập tấn công thành!”
“Cái gì? Quân Ai Cập tấn công?! Các ngươi canh phòng kiểu gì vậy?”
Algol buông Carol ra, nhanh chóng bước về phía tường thành, lại nghe thấy tiếng một tên lính vang lên: “Trời ơi, nước sông đấy! Toàn bộ nước sông Tigris đang đổ ập vào thành!”
“Nước sông ngược dòng!”
[1] Sông Trường Giang và sông Hoàng Hà là 2 con sông lớn nhất Trung Quốc, trong đó, sông Trường Giang là sông dài nhất TQ, dài nhất Châu Á, và đứng thứ 3 trên thế thế giới, sau sông Nile và sông Amazon.
[2] Lăng trì: Đây cũng là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn vì không được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt trên cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó thì không có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt trên người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội không được chết một cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo thì nạn nhân mới được chết.