Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn Mộc Hào chào hỏi, Lạc Thần gật đầu chắp tay xem như đáp lại, vốn dĩ có thể cùng hai huynh muội nhà họ Lý hàn huyên, bất quá có Mộc Hào này xuất hiện gây nên một tia cảnh giác của hắn.
Đối phương nhìn qua tuổi vừa hơn 20, lại có Nguyên Anh Kỳ tu vi, thân phận không thể tầm thường được.
“Công tử hình như không phải người Linh Vũ Thành, đấu giá hội cũng kết thúc, không biết có dự tính gì không?” Mộc Hào ôn hòa nói.
Lời nói của hắn lịch sự nhã nhặn như gió xuân, khiến người khác khó thể cự tuyệt.
Lạc Thần âm thâm nhíu mày, thầm nói ta và ngươi rất thân sao, hắn vừa định mở miệng cáo từ thì âm thanh máy móc bên tai vang lên:
“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Giải cứu cố nhân], thành công thưởng một lần trứng trân thú triêu hoán, thất bại khấu trừ 30.000 điểm danh vọng”
“Cố nhân?” Lạc Thần âm thầm nghỉ hoặc, mở ra nhiệm vụ chú thích.
Nhiệm vụ chú thích: “Cát đại thúc đang trong tay Mộc Hào, dự định dùng để đối phó công tử!”
Lạc Thần trong lòng đại biến...
Cơn phẫn nộ điên cuồng dâng lên, Cát đại thúc là một trong số ít những người hắn tôn trọng, đối phương làm người trượng nghĩa đôn hậu, không nghĩ tới mình làm liên lụy đến người ta.
Đè nén ý muốn giết người lúc này...
Lạc Thần ngoài mặt bình thản cười đáp: “Tại hạ quả thật định rời đi, nếu tiện đường có thể cùng nhau đồng hành”
“Tốt quá!” Lý Trúc Loan đột ngột thốt lên, nhận ra mình lỡ lời, nàng lấy tay che. miệng, gương mặt nhỏ nhắn nóng rực.
Mộc Hào trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, không nghĩ tới đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.
“Chúng ta vừa vặn quay về gia tộc, có Tiểu Thần công tử đồng hạnh là vinh hạnh haha” Lý Lân hai mắt đảo quanh nói.
“Tại hạ cũng định ghé Lý gia bái phỏng một chuyến, dù sao đó cũng là nhà sư muội” Mộc Hào khéo léo hùa theo.
Lạc Thần mĩm cười gật đầu, trong lòng âm thầm hừ lạnh: “Để xem các ngươi định giở trò gì!”
Có Tân Mộng Ảnh một kích toàn lực làm bùa hộ mệnh, hắn chả ngần ngại gì, chưa kể còn Tiểu Na Di Phù có thể thoát thân, việc cấp bách lúc này là cứu vớt Cát đại thúc.
Thế là Lạc Thần cùng nhóm người Mộc Hào trở thành bạn đồng hành...
Quay người nhìn Quân Lâm Khách Sạn lần cuối, như có gắng tìm bóng lưng mê người kia, Lạc Thần quyết tâm rời đi. .
Tòa này thành trì chỉ có hai cửa ra, một cửa đối diện Sơn Mộc Lâm, cửa còn lại là nơi đối ngoại, dùng để đón tiếp tu sĩ từ nơi khác đến.
Ba người rất nhanh rời khỏi Linh Vũ Thành...
“Không biết Tiểu Thần công tử là người nơi nào?” Vừa bước đi, Mộc Hào “ân cần” thăm hỏi.
Lý Trúc Loan thoáng liếc mắt nhìn...
“Tại hạ một tán tu mà thôi, quanh năm du tẩu, xem bốn bể là nhà, haha” Lạc Thần tự nhiên cười nói.
“Tại hạ rất ngưỡng mộ cuộc sống tiêu diêu tự tại như công tử a” Mộc Hào ánh mắt lấp lóe, nhìn cảnh vật xung quanh ngày một hoang vắn, hắn âm thầm tìm cơ
hội động thủ.
“Không biết nơi đây còn cách Lý gia xa không?” Lạc Thần như ngẫu nhiên hỏi thăm.
“Không xa, còn khoảng 300 dặm nữa nha” Lý Trúc Loan âm thanh êm tai trong trẻo nói.
Bọn hắn đang đứng tại một chân núi, với Nguyên Anh tu sĩ chỉ cần bay vòng qua, bất quá trong cả nhóm chỉ có Mộc Hào là Nguyên Anh cảnh tu sĩ.
Chợt
Dị biến nảy sinh
Lạc Thần cấp tốc thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, chân mang Địa Chiến Ngoa lóe sáng lấp lóe, sau lưng Thổ Hùng đã vừa lúc ngưng tụ, bành trướng đến cực hạn gầm rú...
Đột ngột tóm lại một mặt còn ngơ ngác Lý Trúc Loan...
'Thổ Hùng đã lớn hơn hai lần so với trước đây, do Thổ Linh lực của Lạc Thần sớm được thăng cấp.
Hai tay nó khóa chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Lý Trúc Loan... Với ti vi còn thấp của nàng, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có...
Gương mặt sau lớp khăn che lập tức tái nhợt, đôi mắt đẹp ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu vì sao bị người trong lòng động thủ...
“Tiểu Thần công tử, ngươi làm gì?” Mộc Hào đột ngột hét lớn, gương mặt thoáng hiện một tia bất an.
“Công tử, có gì từ từ nói a” Lý Lân sắc mặt khó coi.. “Haha, ta nhổ vào, còn tiếp tục diễn kịch” Lạc Thần gắn từng chữ nói: “Các ngươi giấu Cát đại thúc ở đâu, giao hắn ra, không ta giết chết nàng”
Lý Trúc Loan nghe hắn nói vậy, nhìn Mộc Hào gương mặt bối rối, sắc mặt xinh đẹp trắng bệch.
“Hiểu lầm, Tiểu Thần công tử hiểu lầm, mau thả sư muội, chúng ta từ từ nói chuyện” Mộc Hào từ tốn nói.
“Lão tử khinh thường nhất loại ngụy quân tử như ngươi, mau thả người không †a giết nàng” Lạc Thần động ý niệm, Thổ Hùng đặt tay lên đỉnh đầu Lý Trúc Loan.
“Không, làm ơn, là Mộc thiếu chủ toàn bộ chủ trì, sư muội ta hoàn toàn không hiết gì cả, công tử đừng phạm sai lâm” Lý Lân sắc mặt đau khổ cầu xin nói.
“Biểu ca, ngươi biết chuyên này?” Lý Trúc Loan sắc mặt càng thêm trắng bệch, giọng điệu run rẩy cất tiếng hỏi.
“Xin lỗi biểu muội, Mộc thiếu chủ hứa cho ta một vị trí hạch tâm đệ tử Thiên Mộc Tông”
Lý Lân sắc mặt xanh mét, trước đó vài ngày Mộc Hào tìm hắn thương lượng tính kế Lạc Thần, giữa một vị trí đệ tử hạch tâm Thất cấp môn phái ngay trước mặt và một loại mơ mộng bám đùi thiên tài, hắn đã chọn cái trước.
Vốn dĩ định phối hợp Mộc Hào đánh lén Lạc Thần, lại dùng nam tử họ Cát kia làm con tin, sẽ dễ dàng thành công, không ngờ lại liên lụy đến biểu muội.
Lạc Thần sắc mặt hơi đổi, bất quá vẫn chưa tin cậy, găn từng chữ nói: “Cho ta gặp Cát đại thúc!”
Bốp bốp bốp.
Mộc Hào đột nhiên vỗ vỗ tay, thu lại gương mặt hoảng hốt, ung dung nhếch miệng cười nói:
“Mưu kế của ta có thể nói phi thường hoàn mỹ, không biết tại sao công tử nhận biết đây? Thậm chí bắt giữ người kia chúng ta cũng làm rất bí mật a”
Lý Trúc Loan rốt cuộc tuyệt vọng, biểu ca và đồng môn của mình hèn hạ tính kế người mình thầm mến, lại bắt giữ kẻ vô tội làm con tin...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");