Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất nhiên vì cách giải quyết độc lạ này mà đội của Triều Ca và Cố Sâm đến đích đầu tiên. Đạo diễn cùng tổ công tác đang nhàn nhã ngồi uống trà vì tưởng có thể ngược người chơi một chút. Vừa thấy Cố Sâm cùng Triều Ca đến liền lộ ra vẻ mặt sửng sốt không thể tin được.
“Cái đó... Noãn tổng, Cố Sâm... sao hai người đến sớm thế?”
Đạo diễn là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, vừa hỏi xong xong anh ta lại nhìn về phía anh quay phim tội nghiệp.
Anh quay phim hắng giọng ngại ngùng nói:
“Khụ, đạo diễn à, hai người họ vì hết xăng mà mua luôn một chiếc xe mới rồi lái đến đây cho nên là...”
Đạo diễn cùng tổ công tác lại sửng sốt lần thứ hai.
Trò của bọn họ còn có thể chơi như vậy sao?
Aaaaa, Noãn tổng cùng với cậu Cố, hai người có biết là chúng tôi tạo ra sự cố hết xăng để làm gì không?
Để mọi người trong đội chơi có thể xuống xe đi bộ thưởng cảnh và show ân ái đó!
Sao hai người không nhìn Hạ Ảnh Hậu và Tạ Ảnh Đế này, họ như đang đi dạo tiên cảnh ấy, lại còn vô cùng ngọt ngào ân ái nữa chứ!
Quên không nói nhà tài trợ cho “100 giờ đồng hành” chúng tôi chính là khu du lịch này đó!
Ai hiểu được lòng chúng tôi a...
Cố Sâm bình tĩnh nhìn đạo diễn, hoàn toàn không cảm thấy có lỗi chút nào:
“Đạo diễn à, tôi biết anh nghĩ cái gì mà. Thế nhưng anh cũng không cần phải vì chút tiền tài trợ đó mà tiếc nuối đâu, anh không thấy bên cạnh anh còn có hai nhà đầu tư siêu khủng đây sao?”
Cố Sâm vừa nói xong đã ngay lập tức tranh thủ cơ hội kéo Triều Ca dữa sát mình, tay đặt ở ngay eo cô.
Đạo diễn: “...” Anh có bạn gái... à anh có tiền thì anh có lí.
Cố Sâm vẫn tiếp túc giảng giải cho đạo diễn.
“Còn nữa, nếu anh cần sự tương tác giữ hai người trong cùng đội, anh nghĩ ở đây có ai ở đây gần gũi, tình tứ, ngọt ngào hơn tôi và Noãn Noãn được không? Cứ yên tâm, tỉ suất người xem số này của anh nhất định sẽ vượt kỷ lục luôn.”
Đạo diễn: “...” Quá hợp lí, không còn lời nào để phản bác.
Lấy được sự đồng thuận của đạo diễn cùng lợi thế từ vòng trước, Cố Sâm và Triều Ca đã nhanh chóng hoàn thành những nhiệm vụ tiếp theo như tìm đồ cắm trại theo gợi ý, thi đào khoai, cuốc đất, trồng rau với những hộ dân địa phương hay leo núi tìm suối lấy nước về...
Cả chặng đường hai người đều rất ăn ý nên hiệu quả làm việc cực kỳ cao, Cố Sâm còn không quên liên tục kéo Triều Ca show ân ái, rải cẩu lương cỡ lớn.
Triều Ca rất bất đắc dĩ, mỗi lần nhìn anh quay phim tủi thân đến sắp khóc, còn lấy tay quệt mắt rồi lấy lại khí thế vác máy tiếp tục quay, cô lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
Anh quay phim: T^T Noãn tổng cô không cần lo cho tôi đâu, vì yêu nghề, vì bát cơm tôi có thể nhẫn nhịn nuốt hết chỗ cẩu lương này được mà. Hơn nữa đấy đâu phải nước mắt, là mồ hôi của sự sợ hãi đấy a! Thật đấy, cầu xin cô luôn, cậu Cố cứ nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống tôi ấy, tôi sợ lắm huhu...
Còn một chuyện nữa khiến Cố Sâm cực kỳ không vui.
Đó là...Mục tiêu công lược kiêm bạn gái của ta, tại sao ngươi có thể một mình làm tất cả mọi việc một cách nhanh chóng, dễ dàng như vậy hả?
Cố Sâm cảm giác ngoài tác dụng cùng cô phát cẩu lương, hắn thật sự không còn tác dụng gì luôn.
Hình tượng thụ lại đậm thêm một chút rồi a...
< Tư thiếu, hình tượng thụ của cậu đã đậm đến nỗi chỉ còn lại màu đen rồi, không đậm thêm nữa được đâu. Vậy nên đừng buồn bã làm gì.>
...
Sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?
< Tôi đi sửa chữa.> Nói đúng hơn là đi tìm thuốc chữa lành tâm hồn mang đầy thương tích này a!
À.
<...> Tư thiếu cậu có ý gì đấy? Tôi vừa chữa thương xong, cậu đừng có làm tôi sợ hãi nha.
Triều Ca cùng Cố Sâm sau khi hoàn thành hết các nhiệm vụ đã ngồi nghỉ ngơi ở trong lều từ lúc năm giờ chiều.
Phải mãi đến tận bảy, tám giờ tối thì các đội chơi còn lại mới chậm rãi đến được đích. Giang Yên Nhiên vì cùng đội với hướng đạo sinh giỏi như Tiểu Nhạc nên cũng không mất nhiều công sức lắm, hình tượng nữ thần được bảo toàn nguyên vẹn, vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy.
Đội còn lại của Tân Thế Kỉ cũng hoàn thành khá nhanh vì bình thường cũng trải qua cường độ huấn luyện địa ngục do Tiểu Diệp tổ chức, bọn họ đối với những chuyện này cũng không cảm thấy quá khó khăn.
Chỉ có Hạ Huyên và vị Ảnh Đế của Hối Tinh kia là vô cùng chật vật. Cả người dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, mồ hôi ướt đẫm áo. Còn đâu dáng vẻ của một minh tinh nổi tiếng.
Hạ Huyên vừa ngồi được xuống đất đã thở hồng hộc, biểu hiện quá sức không thể đúng dậy được nữa.
Triều Ca tươi cười nhìn cô ta:
“Tôi tưởng Hạ Ảnh Hậu đối với những chương tình chuyên nghiệp, cao cấp như này rất quen thuộc cơ mà? Xem ra cũng không phải như vậy nhỉ.”
Hạ Huyên tuy mệt nhưng nghe được câu khiêu khích đó của Triều Ca thì sức chiến đấu lại bùng lên.
“Tôi không quen thì sao? Cô quen à?”
Nhìn thấy bộ dạng sạch sẽ thoải mái của Triều Ca, cô ta lại càng tức giận hơn, tiếp tục lớn giọng chửi rủa, không hay gì về hình tượng đang bên bờ vực sụp đổ của mình.
“Làm cách nào mà cô có thể đến sớm như vậy chứ? Chắc chắn là do tổ chương trình thiên vị đúng không? Cô lại làm cái trò gì mờ ám rồi?”
Tạ Ảnh Đế ở bên nhẹ giọng khuyên cô ta không nên làm to chuyện nhưng Hạ Huyên nào có nghe.
“A tôi hiểu rồi, tổ chương trình mấy người là vì cái công ty giẻ rách trong tay cô ta đúng không? Ha, tưởng chương trình có tiếng thế nào, ai ngờ cũng chỉ được có vậy.”
Anh quay phim đang ngồi nghỉ nghe được Hạ Huyên nói như vậy cũng cảm thấy bất bình.
“Hạ Ảnh Hậu, hai người họ hoàn toàn không làm trò mờ ám để có lợi thế trong chương trình của chúng tôi. Cô nói vậy là không được đâu.”
Hạ Huyên vẫn không quan tâm lí lẽ, tiếp tục cãi cố:
“Tôi nói sai sao? Nếu không phải đi cửa sau, dùng mấy thủ đoạn thấp hèn thì làm sao đến sớm như vậy được?”
“Hạ Ảnh Hậu, cô hơi bị quá đáng rồi đấy!” Mọi người xung quanh cũng khó chịu lên tiếng.
“Nếu vậy thì mấy người đem cả quá trình hai người họ làm nhiệm vụ ra cho tôi xem đi.”
“Cái này...đoạn đó còn chưa được xử lí hậu kỳ a...”
Hạ Huyên nở nụ cười đắc ý:
“Không dám cho xem à? Đây chẳng phải là do có gì mờ ám thật nên mới sợ sao?”
“Cô!” Anh quay phim đứng bật dậy. Vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Ảnh Hậu cái gì chứ! Chẳng khác gì mấy mụ đanh đá chua ngoa, không nói lí lẽ!
Triều Ca vẫn cười rất tươi, cô cản anh quay phim lại.
“Không sao, cứ cho cô ta xem đi.”