Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyện Nghi Thủy là một huyện nhỏ trong tỉnh, giao thông vốn dĩ không tiện, bế tắc lạc hậu, ba mặt đều là núi vây quanh.
Mấy năm gần đây lại rầm rộ khai phá du lịch, kinh tế cũng dần phát triển dần lên, ngày tháng của cư dân địa phương rõ ràng cũng được cải thiện hơn rất nhiều.
Sáng sớm 8 giờ hơn, bởi vì đêm qua có mưa, cho nên con ngõ nhỏ lát đá cũng ướt dầm dề, một không cẩn thận sẽ bị dính bùn đất.
"Tam thẩm, sao hôm nay lại dậy muộn như vậy?"
Nhà nghỉ vừa mới mở cửa, liền có một người phụ nữ trung niên dáng người thấp bé đi vào.
Bà ta đặt đồ vật trong tay xuống, còn tò mò mà hỏi Tam thẩm.
Tam thẩm dỡ tấm ván gỗ làm cửa xuống, thở dài, "Đừng nói nữa."
Người phụ nữ trung niên kia thấy nàng mặt ủ mày ê, vì thế cố ý nhìn thoáng qua lầu trên, sau đó nhỏ giọng nói: "Người kia lại làm sao vậy?"
Nhắc tới cái này, Tam thẩm trong giọng nói liền nhịn không mang theo một chút oán trách, "Thật sự kiều quý, một lúc lại tới tìm tôi nói máy nước nóng không nóng, một hồi lại nói chăn có mùi lạ, phiền đến mức ngay cả tôi cũng ngủ không ngon."
"Tôi đã nói rồi mà, người thành phố chính là kiều quý như vậy đấy."
Tam thẩm nói: "Cũng may là cậu ta có nhiều tiền, nhìn không ra tuổi còn nhỏ, mà trên người đã có nhiều tiền như vậy."
Người phụ nữ trung niên hoài nghi nói: "Làm sao cô biết cậu ta có nhiều tiền như vậy?"
"Tôi trộm nhìn thấy, từ trước đến nay tôi còn chưa thấy qua tiền mặt nhiều như vậy đâu đấy." Nhớ lại một màn nhìn thấy lúc trước kia, Tam thẩm ngữ khí có chút hâm mộ.
"Nhưng mà tôi nói, cô xem cậu ta có phải hay không có chút giống..." Người phụ nữ trung niên còn chưa nói dứt lời, thì đã giống như ám chỉ mà sờ sờ bụng nhỏ của mình, một bộ thần thần bí bí.
Tam thẩm ánh mắt chợt lóe: "Cái này sao tôi biết được, mấy việc này lại không phải chuyện tôi nên quan tâm.
Tôi đã nhận tiền, thì chỉ cần để cậu ta ở cho tốt là được rồi."
Người phụ nữ trung niên cười nói: "Nói cũng đúng, cứ lấy tiền là được rồi." Sau khi bà ta nói xong, lại liếc mắt trên lầu một cái, "Nhưng mà cậu ta vẫn còn đang ngủ sao?"
Tam thẩm bỏ thêm chút than để làm trong phòng ấm hơn một chút, "Hình như là không thoải mái, lăn lộn đến hơn nửa đêm mới ngủ."
Hai người lại hàn huyên chút chuyện khác, người phụ nữ trung niên nhìn thời gian không còn sớm lúc đang muốn cáo biệt, bỗng nhiên từ trên lầu vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, bà ta liền ngẩng đầu nhìn lại.
Liền thấy một thiếu niên trắng nõn tuấn tú từ trong phòng đi ra.
Mắt đào hoa hơi xếch lên, cực kì xinh đẹp, lại chỉ thấy cậu còn bộ dáng buồn ngủ lắm.
"Chào buổi sáng nha."
Bách Nhạc nhìn thấy dưới lầu đứng hai người, xoa xoa mắt, ngáp liên miên mà nói.
Tam thẩm bởi vì lời nói vừa rồi của người bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn cố ý nhìn về phía bụng nhỏ của cậu.
Nhưng mà bởi vì mùa đông quần áo ăn mặc cũng nhiều, dù sao thì cũng nhìn không ra cái gì khác thường cả.
"Bà chủ, bữa sáng hôm nay ăn cái gì vậy nha?"
Tam thẩm phục hồi tinh thần lại nhanh chóng nói: "Đồ ăn là cháo và bánh quẩy, tôi còn mua riêng sữa bò nữa."
Chị biết vị khách nhân này miệng rất kén chọn, ở đây nhiều ngày như vậy cơm chị làm cơ bản đều bị bắt bẻ hết một lượt.
Cậu sẽ không trực tiếp nói ra lời ghét bỏ, mà chỉ biết nhìn đồ ăn rồi thở dài, sau đó lại liếc mắt nhìn bạn một cái.
Rõ ràng là mình cái gì cũng chưa làm, nhưng lại không hiểu ra sao mà cảm thấy có chút có lỗi với cậu.
Quả nhiên, Bách Nhạc nghe thấy những lời này xong lập tức nói: "Tôi ra ngoài đi dạo một chút, bà chủ không cần chờ tôi ăn cơm đâu." Nói xong liền nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.
Tam thẩm thấy thế trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, chị biết Bách Nhạc hơn phân nửa là chạy ra ngoài tìm đồ ăn rồi đây.
Như vậy cũng tốt, có thể tiễn vị tổ tông này đi trước lúc ăn cơm.
Sau khi Bách Nhạc đi ra ngoài liền quẹo vào bên trái, từ ngõ nhỏ đi lên chính là phố.
Huyện thành nhỏ cũng không có cao ốc building gì, trên đường phố cửa hàng cao nhất cũng chỉ có hai ba tầng.
Tuy rằng đã tới đây được một thời gian, nhưng Bách Nhạc vẫn xem đến cực kì mới lạ như cũ.
Cậu tùy tiện tìm một hàng ăn sáng ngồi xuống, sau đó gọi một lung sủi cảo hấp và một chén canh rong biển.
Kế tiếp lại tự mình lấy một chút rau, sau đó liền bắt đầu ăn.
Bộ dáng cùng với ăn mặc của cậu ở trong quán ăn nhỏ như vậy, có vẻ có chút chói mắt.
Rốt cuộc ở huyện nhỏ, dù sao cũng rất khó gặp được người như vậy.
Bách Nhạc lại một chút cũng không có chú ý tới, gần đây khẩu vị của cậu trở nên thật không tốt.
Quá dầu mỡ ăn không vô, quá thanh đạm cũng ăn không được.
Cậu chỉ ăn mấy cái sủi cảo hấp liền cảm thấy có chút ngán, nhân thịt hương vị thấp kém khiến dạ dày của cậu càng thêm khó chịu.
Cậu thở dài, sau đó đặt sủi cảo xuống bắt đầu uống canh rong biển.
Đến nơi này đã sắp một tuần, cậu cũng không tìm được phòng ở.
Một phần là bởi vì ngại phiền toái, còn phần khác là bởi vì một ngày ba bữa cơm cũng không dễ giải quyết, cho nên liền dứt khoát tìm một nhà nghỉ ở lại.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ tới trù nghệ của bà chủ không tốt.
Bách Nhạc lại cưỡng bách mình cắn một miếng sủi cảo, nhưng làm sao cũng đều không ăn ngon bằng bà chủ.
Hơn nữa, hiện tại cậu không thể tùy hứng, cho dù lại khó ăn cũng phải ăn no.
"Là đại ca ca!".
Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng kinh hô, Bách Nhạc nhìn lại, liền thấy một bé gái buộc tóc đuôi ngựa khoảng chừng 11 – 12 tuổi vọt lại đây.
"Niệm Niệm? Sao em còn chưa đi học?"
Niệm Niệm trong miệng cậu chính là con gái của bà chủ, năm nay mới vừa lên sơ nhất (ALice: lớp 6 bên mình).
Cô bé chạy tới chỗ Bách Nhạc, bên cạnh còn có mấy bé gái khác mặc đồng phục cũng cùng nhau chạy tới.
"Niệm Niệm, đây là ai vậy nha?" Một bé gái đỏ mặt, tự cho là cực kì bí ẩn mà nhỏ giọng nói: "Lớn lên thực sự rất dễ nhìn á."
"Anh ấy là đại ca ca ở trong nhà mình đấy." Lưu Niệm Niệm nói giòn tan.
Sau khi cô bé nói xong, cũng không quên trả lời câu hỏi của Bách Nhạc, nghiêm trang nói: "Em không sợ đến trễ đâu, lão sư ở trong trường cũng không thèm quan tâm em mà."
Bách Nhạc nghe vậy khóe miệng co rút, vậy thật đúng là ghê gớm lắm ấy.
"Đại ca ca lớn lên thật giống như minh tinh trong TV nha." Bên cạnh lại có một bé gái nhịn không được nói.
Bách Nhạc dùng khuỷu tay chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Em biết là minh tinh nào sao?"
Bé gái này mồm năm miệng mười mà nói ra.
Lúc Bách Nhạc nghe thấy Lưu Niệm Niệm nói ra cái tên Mạnh Vinh, thì không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó cười lên.
"Vậy em có muốn gặp hắn không?"
Lưu Niệm Niệm không phản ứng lại đây, "Gặp ai cơ?"
"Gặp Mạnh Vinh đó, không phải em thích hắn sao?"
Lưu Niệm Niệm cảm thấy cậu nói chuyện có chút kì quái.
"Anh có thể để em gặp hắn sao?"
Bách Nhạc nhẹ nhàng búng búng trán của cô nhóc, đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
Mạnh Vinh chính là vị thực tập sinh mà công ty cậu đẩy ra, hiện tại lại đang hoạt động trong nam đoàn tuyển tú.
Tổ hợp gần nhất cũng đang lớn mạnh, cá nhân hắn nhân khí cũng luôn ở trên cao.
"Anh đừng nói dối đấy." Lưu Niệm Niệm hiển nhiên không tin lời cậu.
Bách Nhạc cũng không tức giận, cười hắc hắc nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Sau khi ăn xong cơm sáng, Bách Nhạc huýt sáo lắc lư lảo đảo mà trở về nhà nghỉ.
Phòng cậu ở lầu hai, từ trên cửa sổ nhìn xuống có thể đem ngõ nhỏ thu hết vào đáy mắt.
Sau khi vào phòng, Bách Nhạc mới cởi ra áo khoác dày nặng, xong lại lập tức bò lên trên giường.
Nơi này không có điều hòa cũng không có máy sưởi, lạnh đến mức buổi tối cậu ngủ cũng không ngon luôn.
Nói thật, cậu đã bắt đầu hối hận vì đã chọn chỗ như vậy rồi á.
Không biết nhà cậu thế nào rồi, ba thấy được tờ giấy kia chắc chắn sẽ tức điên rồi đi.
Trần Tố Thu thì không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đang vui sướng khi người gặp họa, mẹ cậu hơn phân nửa là cãi nhau với ba cậu rồi.
Mà việc của Bách Âm cùng Tịch Yếm không biết đã xác định hay chưa.
Nếu hai người kia kết hôn trong lúc cậu rời đi, như vậy thì cậu liền không thể thấy được bộ dáng em gái cậu lúc mặc áo cưới rồi.
Đám hồ bằng cẩu hữu không biết có nhớ cậu hay không, đến lúc đó mình mang một đứa nhỏ trở về, chắc chắn sẽ bị bọn họ hỏi đông hỏi tây cho xem.
Tuy rằng đã nghĩ kỹ đối sách rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút đau đầu á.
Bách Nhạc trong đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng lại sờ sờ bụng nhỏ của mình, trong lòng thở dài.
Nhưng bây giờ cậu chỉ có thể rúc ở chỗ này vừa lạnh vừa đói, mà tất cả ngọn nguồn đều phải đổ lỗi cho buổi tối ngày hôm đó.
Tịch Yếm luôn luôn đa nghi, ở phương diện ăn uống cũng cực kì cẩn thận.
Cho nên nguyên chủ hạ tình dược cho Tịch Yếm là dùng thuốc ở dạng khí, bởi vậy mà y muốn phản kháng cũng phản kháng không được.
Mình lại cũng động tình mà sa vào, kí ức đêm đó còn sót lại lại mơ hồ hiện lên.
Tựa hồ ban đầu là do cậu chủ động bám lấy Tịch Yếm không buông tay, trong miệng cũng là từng tiếng từng tiếng cầu xin.
Nghĩ đến đây, Bách Nhạc lại nhịn không được mà đỏ hồng cả mặt, hận không thể đem đầu của mình vùi vào trong chăn luôn.
Quá mất mặt luôn ó.
Vào buổi tối, nhiệt độ không khí lại giảm một chút.
Bách Nhạc cảm thấy yết hầu hình như có chút không thoải mái, đầu cũng choáng choáng nặng nặng, liền biết mình hơn phân nửa là mình bị cảm rồi.
Vì thế, cậu lại nhờ bà chủ cầm túi chườm nóng lại đây ủ ấm hai chân lạnh băng của mình, sau đó lướt điện thoại xem gần đây có bệnh viện gì hay không.
Không chỉ vì mua thuốc không, mà còn vì nhãi con trong bụng nữa, kiểm tra thai sản cũng vẫn phải làm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi.
Nhưng cuối cùng cậu phát hiện cái gì cũng tìm không được, đành phải mặc quần áo vào xuống lầu hỏi bà chủ có biết bệnh viện gì hay không.
"Bệnh viện? Cậu bị bệnh sao?"
Bách Nhạc gật gật đầu, bởi vì nghẹt mũi, mà nói chuyện cũng có chút ồm ồm, "Có thể là bị cảm rồi ấy."
Tam thẩm nhíu nhíu mày, "Vậy cậu muốn ăn cái gì đó trước, rồi mới uống thuốc cảm hay không? Ngày mai lại đi bệnh viện, tôi bảo ba đứa nhỏ đưa cậu đi."
Oán giận thì oán giận, nhưng dù thế nào, nếu đã cầm tiền của người ta thì cũng phải chiếu cố người ta cho tốt.
Bách Nhạc nghe xong không có lập tức đồng ý, mà là lộ ra biểu tình có chút rối rắm.
Cậu không biết mình hiện tại có thể uống thuốc trị cảm được hay không, lỡ như ảnh hưởng không tốt đối với đứa bé trong bụng thì làm sao bây giờ.
Do dự một hồi, cuối cùng vẫn là cự tuyệt: "Hay là thôi đi, không thể uống thuốc lung tung được, vẫn nên đến bệnh viện hỏi qua bác sĩ mới tốt."
Tam thẩm không biết cậu đang biệt nữu cái gì, cho đến khi tầm mắt thình lình mà liếc qua bụng nhỏ của cậu.
Bởi vì cậu luôn tùy ý khoác áo khoác, cho nên lần này có thể thấy được bụng nhỏ của cậu hơi phồng lên, không giống với người bình thường.
Lại nghĩ đến mấy ngày nay cậu ăn cơm, luôn không hiểu ra sao mà phát nôn.
Chị vốn dĩ còn cho rằng cậu thân mình kiều quý, thích kén ăn, trong lòng còn từng tức giận, nhưng hôm nay lại phát hiện thì ra thật sự có ẩn tình khác.
Bách Nhạc nhận thấy được tầm mắt của chị, có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó gom lại áo khoác che khuất chỗ mà chị đang nhìn.
Tam thẩm cũng phản ứng lại đây, "Vậy cậu nhanh lên lầu nằm đi, tôi đi nấu một chút nước gừng đường đỏ cho cậu, cái này không có ảnh hưởng gì hết."
Bách Nhạc vẻ mặt đau khổ: "Dễ uống sao?"
Tam thẩm nói: "Lúc này mà cậu còn để ý có uống được hay không sao?"
Sau khi để cho Bách Nhạc trở về phòng, Tam thẩm ở trên tạp dề xoa xoa tay.
Lúc đang chuẩn bị đi vào phòng bếp làm việc, thì chồng chị từ bên ngoài đã trở lại.
Tam thẩm nhanh chóng tiến lên nhận lấy đồ vật trong tay anh, "Đã ăn ở bên ngoài rồi sao?"
"Ăn rồi." Lưu Đông vừa đi vào nhà vừa nói: "Niệm Niệm đâu?"
"Đang ở trong phòng làm bài tập đấy."
Lưu Đông dừng một chút, như là nghĩ tới cái gì đó, hỏi: "Vậy, vị khách nhân kia đâu?"
"Bị cảm, đợi lát nữa em nấu cho cậu ấy một chút nước gừng trị cảm."
Lưu Đông gật gật đầu, vừa thêm than vừa thuận miệng nói: "Hôm nay, lúc từ bên ngoài trở về, anh thấy trên quốc lộ vào trong huyện có rất nhiều xe ô tô màu đen."
"Làm sao vậy?" Tam thẩm hiếu kì nói, không biết làm sao mà anh lại nhắc tới chuyện này.
Lưu Đông lắc đầu: "Anh cũng không biết là bởi vì cái gì, thoạt nhìn hình như là đang tìm người.
Bọn họ chặn ở chỗ đó, nhưng cũng không phong tỏa đường."
Hình như là không muốn để cho người đang tìm chạy trốn vậy thôi.
"Kệ nó đi, lại không liên quan đến chuyện của chúng ta.
Em còn phải đi nấu nước gừng đường đỏ cho vị tổ tông kia nữa." Tam thẩm nghe xong cũng không để bụng, xoay người liền vào phòng bếp.
Sau khi Bách Nhạc trở về phòng nằm ở trên giường xong, cũng chỉ chơi điện thoại một lúc.
Không bao lâu sau, Tam thẩm liền đưa tới nước gừng đường đỏ cho cậu.
Dưới sự giám thị của chị, Bách Nhạc cũng không dễ dàng thóai thác, đành phải cắn răng một ngụm uống xong.
"Thật khó uống..." Sau khi uống xong, khuôn mặt cậu nhăn nhúm lại đặt chén xuống, ngoài miệng ghét bỏ mà nói.
Tam thẩm tiếp nhận cái chén, làm như không nghe được lời cậu nói, sau đó nói: "Bị bệnh thì vẫn cần phải đến bệnh viện khám, ngày mai cậu dậy sớm một chút, tôi bảo ba đứa nhỏ lúc đi làm thuận tiện đưa cậu đi luôn, biết không?"
Bách Nhạc gật gật đầu, nhìn chị đi ra ngoài.
Bởi vì nghẹt mũi, cho nên Bách Nhạc vẫn luôn lăn lộn đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, cậu hoàn toàn là bị khó chịu mà tỉnh lại.
Trong óc đau như là muốn nổ tung, chỉ hơi lắc nhẹ cũng cảm thấy đầu cực kì đau.
Yết hầu cũng đau đến muốn mệnh, tệ nhất chính là nhiệt độ cơ thể cậu rõ ràng đang tăng cao.
Lúc đang chuẩn bị ngồi dậy uống nước để giảm bớt một chút đau họng, thì xuyên thấu qua ngoài cửa sổ, cậu nghe được dưới lầu có truyền đến một trận thanh âm đang nói chuyện.
"Tứ gia, chính là ở chỗ này."
"Ừm, đi vào."
Nghe được thanh âm lãnh đạm của người cuối cùng kia, Bách Nhạc tức khắc giống như bị sét đánh mà đơ người, ly nước trong tay cũng choang một tiếng rơi xuống đất bể nát.
Tịch Yếm?! Y làm sao mà tìm tới được chỗ này?!
Đầu còn chưa phản ứng lại đây, thì thân thể đã trước một bước mà làm ra phản ứng.
Bách Nhạc cố gắng xuống giường, nhân lúc người còn chưa đi lên lầu, liền mở cửa từ bên kia thang lầu đi xuống.
Cửa lớn chắc chắn là có người canh rồi, cho nên chỉ có thể chạy ra từ cửa sau.
Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, cửa sau không có người canh gác gì cả.
Bách Nhạc thất tha thất thểu mà chạy ra ngoài, lúc đi trên con đường tắt lát đá xanh, thì cậu mới kinh ngạc phát hiện mình chưa đi giày.
Bên ngoài trời đang mưa tí tách tí tách, đầu Bách Nhạc cũng càng thêm đau, cũng may cậu quen thuộc đường ở chỗ này, đi về phía trước rẽ trái có một cửa hàng vịt nướng.
Cậu với chủ tiệm thường xuyên qua lại cho nên cũng có quen biết, có thể đến chỗ đó trốn trước, đợi người đi rồi thì lại trở về.
Nhưng mà cậu không rõ Tịch Yếm vì cái gì muốn tìm cậu, chẳng lẽ là đã biết việc cậu mang thai rồi sao?.
Đang trầm tư, đột nhiên phát hiện ở phía trước xuất hiện mấy người tráng hán mặc đồ đen.
Bách Nhạc ngẩn ra, sau đó liên tục lui về phía sau.
Chờ cậu vội không ngừng mà muốn xoay người bỏ chạy, thì lại thấy được bóng dáng của người phía sau, tức thì huyết sắc trên mặt đều mất hết.
Chỉ thấy Tịch Yếm không biết vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau cậu từ lúc nào.
Y ngồi ở trên xe lăn, cũng không có bảo người bung dù, hoặc có thể là bởi vì không kịp.
Giọt mưa dừng ở trên sợi tóc đen nhánh của y, tóc mái trên trán cũng bị thấm ướt.
Sắc mặt y tái nhợt, nhưng đôi mắt lại cất giấu thâm trầm mà người khác khó có thể lý giải.
Chỉ thấy môi mỏng của y hơi hơi cong lên, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Bách Nhạc.
"Tôi tìm được em rồi.".