Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hình Hòa nằm ở trên giường, vừa hắt xì vừa ai oán nói: “Minh Tuyệt, Thước Mộng, thật sự là cám ơn hai người, hắt, hắt xì… Tôi bao nhiêu năm chưa từng bị bệnh, hắt xì hắt xì… Cảm tạ hai người làm cho tôi biết tư vị bệnh nặng là thế nào, hắt xì…”
Trong lòng Hình Hòa thật là phẫn hận, hai người bọn họ chạy đi ân ái thì cũng được đi, cứ thế mà vứt anh lại một mình trong phòng khách, nhưng lại vứt lên sàn đá cẩm thạch lạnh tanh. Úy Minh Tuyệt nghĩ sao mà nói chỗ nào cũng được hả, mi nói bên cạnh có ghế salon sao, hắn ta như thế nào lại không chịu nhét anh lên ghế chứ? Đã vậy làm cho anh bi thảm như thế, cả người vô lực nằm ở trên sàn sốt cao. Anh khi mò về được đến nhà, đầu tiên là thất tình, sau lại ngã bệnh, lần sau nữa thì cái gì đang chờ đón đây?
Thước Mộng ngồi ở bên giường xin lỗi cùng thay cái khăn trên trán cho Hình Hòa. Buổi sáng khi hai người rời khỏi giường mới nhớ tới Hình Hòa bị “vứt bỏ” cả đên, vội vàng chạy xuống lầu, mới phát hiện anh đã bị sốt nóng rực rồi.
“Anh Hình Hòa, xin lỗi mà, lần sau sẽ không như vậy nữa…”
“Lần sau? Hắt xì… Hai người còn muốn có lần sau sao? Hừ, Minh Tuyệt trước kia uống rượu rồi xỉn quắc cần câu không phải là tôi chăm sóc thật là tử tế? Úy Minh Tuyệt anh tính khí khác thường không… không đúng, anh đúng là tên trọng sắc khinh bạn!” Ánh mắt Hình Hòa án hận quét thẳng về Úy Minh Tuyệt, Úy Minh Tuyệt thế nhưng lại không giống như chẳng làm gì sai nhếch miệng cười.
“Hừ, cười cái gì mà cười? Để khoe hàm răng của anh có trắng hay không sao…” Hình Hòa như cũ líu lo không ngớt oán giận, Thước Mộng bàn tay chắp lại trước ngực như là cầu xin tha thứ lạy lục Hình Hòa:
“Được rồi, anh Hình Hòa, bọn em biết sai rồi, khẳng định không có lần sau nữa… Em xin anh mà, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa!” Hình Hòa ngã bện tựa hồ có điểm giống như không nói thì chết vậy đó.
“Anh là người bệnh!”
“Em, em biết mà, cho nên mới muốn anh tích cực nghỉ ngơi mà.
“Người bệnh là to nhất biết chưa? Anh muốn ngủ thì ngủ, muốn nói thì nói!”
“…” Thước Mộng chỉ biết câm nín.
“Quên đi, anh mệt rồi, các người có thể đi ra ngoài.”
“…” Thước Mộng tiếp tục câm nín.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi với Thước Mộng đi nấu cháo cho cậu.” Úy Minh Tuyệt kéo Thước Mộng ra khỏi phòng.
Trong nhà bếp, Úy Minh Tuyệt thay Thước Mộng nấu cháo. “Hình Hòa bị bệnh so với bình thường thật chẳng giống nhau tí nào.”
“Đúng vậy, nói rất nhiều, rất không nể mặt… Nhưng mà cũng rất đáng yêu.” Thước Mộng nhớ lại vẻ mặt Hình Hòa lúc nãy. Bình thường anh Hình Hòa mặc dù nhìn qua thấy rất thân thiện, nhưng chung qui cảm giác thấy bộ dáng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng mà anh Hình Hòa như thế này, mặc dù lời lẽ khi nói chuyện chua lét, nhưng mà lại giống y một đứa trẻ, càng làm cho người ta thích.
Hai người nấu cháo xong, đánh thức Hình Hòa dậy, sau khi anh ăn cháo uống thuốc xong, anh lần nữa lại ngủ say. Nhìn khuôn mặt Hình Hòa bình thản trong giấc ngủ, lòng Úy Minh Tuyệt chợt mềm đi. Mặc dù mấy hôm nay sinh bệnh nặng, nhưng đại khái cũng không có tâm tư thương nhớ Phi Nhiên rồi, cũng tạm thời sẽ không vì người kia mà tinh thần kích động. Hình Hòa, cậu nếu thật sự thích Phi Nhiên, chúng tôi đều ủng hộ cậu.
…
“Phương pháp này… Có được không?” Trong phòng làm việc của Úy Minh Tuyệt, vẻ mặt Hình Hòa nghi hoặc nhìn Úy Minh Tuyệt.
Mới vừa rồi bị Úy Minh Tuyệt gọi vào trong phòng, còn tưởng rằng công việc có chuyện gì cần bàn bạc, ai ngờ lại là nói về chuyện của anh với Phi Nhiên.
Úy Minh Tuyệt cho rằng, trước khi muốn theo đuổi Phi Nhiên, đầu tiên phải xác định có phải Phi Nhiên cũng quả thật thích Hình Hòa. Thông qua lần nói chuyện trước với Hình Hòa, cũng không thể khẳng định Phi Nhiên nhất định là có thích Hình Hòa hay không, cho nên, muốn xác định tâm ý Phi Nhiên trước. Nhưng mà, trực tiếp đi hỏi Phi Nhiên, lấy tính cách của người đó không chừng có đánh chết cũng chẳng nói. Thế nên cần để cho một người xuất hiện làm “Người kích động” để kích thích một chút đặng còn xem phản ứng của Phi Nhiên.
“Không thành vấn đề, cậu tanếu thấy cậu đưa tình nhân đến trước mặt bọn họ ân ân ái ái mà không phản ứng, vậy thì cậu tốt nhất mà buông tay với cậu ta đi. Nếu cậu ta có điểm dao động… Cậu cũng biết rồi?” Nghĩ đến Thước Mộng nhà mình là hũ dấm di động, Phi Nhiên lại cùng mẹ với Thước Mộng, hẳn là cũng không khác biệt bao nhiêu đâu.
Hình Hòa cau mày khó xử, lời Úy Minh Tuyệt nói cũng có điểm đạo lí, nhưng anh cũng sợ, sợ Phi Nhiên không có phản ứng, chính anh cũng không thể đóng kịch với Phi Nhiên, càng sợ Phi Nhiên có phản ứng nhưng lại hiểu lầm anh, vậy thì anh lại càng chẳng biết làm sao…
“Bất quá… Em ấy lần trước nói, nói không nên gặp nhau nữa…” Nghĩ đến lần chia tay không vui trước, trái tim Hình Hòa lại quặn đau.
“Cậu ta có lẽ sẽ không chủ động gặp cậu, vậy cậu lại không thể đi tìm cậu ta sao? Cho dù cậu ta trốn cậu, chẳng lẽ lại không muốn gặp Mộng, không muốn gặp mẹ?” Úy Minh Tuyệt nhắc nhở Hình Hòa.
Hình Hòa nghe xong, bừng tỉnh đập tay. “Đúng vậy, tôi sao lại không nghĩ tới chứ… Vậy thì không bằng thử xem sao, dù sao kết quả cũng chẳng thể tệ hơn nữa… Bất quá, tìm ai phối hợp đây?” Hình Hòa nhìn về phía Úy Minh Tuyệt.
Úy Minh Tuyệt cảnh giác ngồi thẳng người dậy, “Cậu đừng có mà nghĩ đến tôi, lại càng không chuẩn đến Mộng nhà tôi!”
Hình Hòa vẻ mặt như sắp ói tới nơi. “Ai muốn nhờ hai người… Tôi định nói với anh là, cái người đóng kịch với tôi, liền phiền toái anh đi tìm dùm ~”
Đắc ý vỗ vỗ vai Úy Minh Tuyệt, Hình Hòa mỉm cười tiêu sái ra khỏi phòng làm việc, cũng không thèm để ý vẻ mặt đau đầu của Úy Minh Tuyệt.
Phi Nhiên, anh như thế nào có thể không gặp lại em chứ?