Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh Hình Hòa, hai người thật là chậm trễ nha ~” Thước Mộng cười xấu xa nhìn Hình Hòa cùng Lâm Dạ.
Lâm Dạ cúi đầu mỉm cười thẹn thùng, “Cam chịu” lời Thước Mộng nói, Hình Hòa cũng không giải thích, tay trái khẽ nắm lấy tay Lâm Dạ.
Trong lòng úy Minh Tuyệt trộm huýt sáo. Thước Mộng cũng không biết Lâm Dạ chỉ là đóng kịch với Hình Hòa mà thôi, mặc dù hiểu sai ý, nhưng thật ra làm cho vở kịch này càng có thêm cảnh đáng xem, lơ đãng nhìn qua Phi Nhiên. Sắc mặt Phi Nhiên quả nhiên có một chút biến hóa, mặc dù rất ngắn ngủi, lại để cho Úy Minh Tuyệt nhìn thấy rồi. Bất quá… Thước Mộng nhà mình như thế nào lại có nụ cười xấu xa cùng ngữ khí vô lại thế này? Hừ, xem ra bị mấy tên thủ hạ làm cho hư rồi, lần sau cấm tiệt bọn họ phải cách xa Tiểu Mộng nhi đáng yêu của hắn ít nhất một thước mới được, tránh cho bị bọn họ làm cho ô nhiễm. (ta van ngươi Úy lão Đại, Thước Mộng đều là bị ngươi làm cho hư hỏng đấy?!)
“Anh Hình Hòa với cô Lâm Dạ hình như rất yêu nhau! Thật hâm mộ hai người…” Lưu Vân cực kì hâm mộ nhìn hai người đối diện. Phi Nhiên hình như phải thấy được động tác gì, sau đó mới có thể bắt chước làm theo, cũng không chủ động như Hình Hòa. Hơn nữa chung qui cảm giác thấy mặc dù Phi Nhiên tỏ ra ôn nhu chăm sóc mình, nhưng mà hình như giống như là đang thị uy với ai đó. Lo lắng cầm lấy tay Phi Nhiên, nở ra nụ cười quan tâm, Phi Nhiên cũng mỉm cười thư thái.
Tất cả đều thu vào trong đáy mắt Hình Hòa, trong lòng âm thầm trầm tư: đây là cái gì, muốn thị uy với anh sao? Là đang nói cho anh biết em yêu cô ta như thế nào sao?
Tóm lại, bữa cơm này, trong lúc có vợ chồng Mộ Dung cùng Thước Mộng cao hứng, có Úy Minh Tuyệt hiểu rõ, có Lâm Dạ vô vị, có Lưu Vân kì quái cùng với Hình Hòa cùng với Phi Nhiên buồn bực cứ thế mà kết thúc.
Sau khi ăn cơm xong, Phi Nhiên chịu không được Hình Hòa cùng với Lâm Dạ “ân ái” bỏ về sớm. Mĩ Hà mặc dù không muốn, nhưng nghĩ lại, bọn nhỏ cũng lớn, có bạn gái rồi tự nhiên không thích ở nhà, cũng để bọn họ rời đi.
Phi Nhiên nắm tay Lưu Vân, hai người bước đi chậm rãi trong ánh trăng, vẫn còn sớm cho nên hai người nhàn nhã đi dạo, hưởng thụ bầu không khí yên lặng đêm nay.
“Tiểu vân, anh nghĩ cần nói rõ một chút chuyện nhà mình.” Im lặng một hồi, Phi Nhiên đánh vỡ không khí giữa hai người.
“Dạ? Được anh nói đi, em nghe!”
“Nhà của anh, thật ra rất phức tạp, em chắc cũng thấy… Anh với Thước Mộng là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ anh với chú Mộ Dung lúc trẻ yêu nhau, nhưng mà lúc ấy ông ngoại bà ngoại lại ép mẹ anh phải lấy cha anh. Có lần ngoài ý muốn, mẹ anh với chú Mộ Dung… Tóm lại là sau đó thì có Thước Mộng. Cha anh sau khi biết chuyện này, liền đối xử với cả hai rất không tốt, ngược đãi hai người. Năm ngoái chú Mộ Dung tìm về, chú ấy bây giờ đã có khả năng đem lại hạnh phúc cho mẹ anh rồi… Còn có, Thước Mộng với Úy Minh Tuyệt, chính là quan hệ người yêu!”
“Người yêu?!” Lưu Vân kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, Phi Nhiên cười cười.
“Em coi thường họ sao?” Sẽ xem thường bọn họ sao? Như vậy cũng sẽ xem thường em phải không! Bởi vì em cũng giống như hai người đó, hơn nữa so ra còn kém hơn.
“Uh… Mặc dù có chút kinh ngạc…” Lưu Vân đã hiểu rõ một chút, trách không được lúc nào cũng cảm giácđược hai người đó là lạ thế nào, không ngờ đúng là quan hệ người yêu. “Nhưng mà em cũng rất bội phục bọn họ, dũng cảm lựa chọn sống với người mình yêu, không có để ý đến ánh mắt người xung quanh, rất làm cho người khác cảm động…” Huống hồ, bọn họ là người nhà của Phi Nhiên, mình như thế nào có thể xem thường bọn họ…
Nghe Lưu Vân nói, Phi Nhiên có chút cảm động ôm lấy cô. Từa vào trên vai Phi Thiên mỉm cười ngọt ngào, đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì đó, Lưu Vân ngẩn đầu nửa thật nửa đùa: “Phi Nhiên có giống bọn họ không vậy?!”
“Em như thế nào lại nghĩ như vậy…” Trong nháy mắt Phi Nhiên có chút bối rối, may mắn Lưu Vân cũng nhìn không ra. “Anh nếu đã lựa chọn em, sẽ chiếu cố em cả một đời, đối với em thật tốt, đây là lời hứa của anh.” Phi Nhiên trả lời rất mập mờ, nhưng là nói phải cũng như là không phải.
Lưu Vân vui mừng vì lời hứa hẹn của Phi Nhiên, kiễng mũi chân hướng đến khuôn mặt tuấn tú của Phi Nhiên “chụt” một cái, sau đó kéo tay Phi Nhiên vui vẻ chạy đi.
Phi Nhiên đầu tiên là bị hôn lên gương mặt mà kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hai người thân mật tiếp xúc, là Lưu Vân chủ động, chính em hình như có chút mắc nợ cô rồi. Cùng lưu vân chạy trên đường, dưới ánh trăng soi, gió thổi mái tóc dài của Lưu Vân, bay đến trên mặt Phi Nhiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô thỉnh thoảng quay đầu lại mỉm cười với em, chỉ một chốc đó nhưng sao lại hoảng hốt thế này, chẳng lẽ em thật sự có thể quên Hình Hòa sao, cũng không nhất định sẽ yêu Lưu Vân.
Phi Nhiên cùng Lưu Vân rời đi không bao lâu, Úy Minh Tuyệt cùng Hình Hòa và Lâm Dạ cũng cáo từ, sau khi lưu luyến không nỡ chia tay với Thước Mộng, Úy Minh Tuyệt liền lên xe hơi.
“Làm sao vậy, bộ dáng hình như không vui vậy?” Úy Minh Tuyệt nhìn bộ dáng buồn bực của Hình Hòa, nhất định là bởi vì Phi Nhiên rồi.
“Không có gì.” Hình Hòa nói một chút rồi cũng không muốn nói nhiều, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Đột nhiên, trống ngực Hình Hòa đập dồn dập.
Hai người đang ôm nhau kia, không phải là Phi Nhiên cùng Lưu Vân sao?… Lưu Vân lại còn hôn lên má Phi Nhiên? Phi Nhiên hóa ra lại mỉm cười, lại còn vui vẻ cất bước cùng chạy với cô ta?
“Đó không phải là Trương Phi Nhiên với Lưu Vân sao? Lại còn rất xứng đôi nữa chứ.” Ngồi ở băng sau Lâm Dạ nhìn ánh mắt cứng ngắt của Hình Hòa trên đường đi, thấy được Phi Nhiên cùng Lưu Vân chạy với nhau, bỏ qua quan hệ với Hình Hòa, kì thật Trương Phi Nhiên kia với Lưu Vân rất xứng đôi, nam thanh nữ tú, mặc kệ ai nhìn thấy đều cảm giác đây chính là trai tài gái sắc vốn trời sinh một đôi.
Hình Hòa không có trả lời Lâm dạ, chỉ quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Minh Tuyệt, anh chạy nhanh lên một chút đi…” Lần nữa quay đầu lại nhìn thân ảnh ngày càng xa của bọn họ.
Phi Nhiên, anh không còn cách nào khác mà phải buông tay với em sao!