Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứng ở ga tàu, Phi Nhiên một tay kéo hành lí, một tay nắm lấy tay Lưu Vân, lưu luyến không nỡ nói lời từ biệt với người nhà.
Chung qui từ sau đêm kia, Phi Nhiên phát hiện mỗi tuần Hình Hòa đều rất tình cờ mang theo Lâm Dạ đến thăm mẹ em. Thật sự là không thể chịu đựng được việc phải nhìn thấy tình yêu của anh, rồi lại không có cách nào phát tiết sự bất mãn của bản thân, vừa lúc công ti thành lập chi nhánh ở thành phố khác, Phi Nhiên liền đích thân xin được điều đi. Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, thuận tiện nhìn xem, thử tách ra khỏi Hình Hòa rồi, em có thể hoàn toàn buông tay với anh không.
“Tiểu Nhiên, tới nơi rồi đừng quên thường xuyên gọi điện thoại về, mẹ sẽ rất nhớ con!” Vuốt vuốt mái tóc Phi Nhiên, Mĩ Hà phát hiện, vẫn nghĩ rằng đứa trẻ này còn chưa trưởng thành, bây giờ đã lớn như vậy. Bây giờ con đã phải rời xa mình rồi, thật không nỡ.
“Mẹ nó à, đừng khổ sở nữa…” Mộ Dung Xuyên ôm Mĩ Hà vào lòng an ủi, “Tiểu Nhiên cũng thật là, công ti của ác có bao nhiêu vị trí trống tùy con lựa con lại không chọn, hết lần này tới lần khác ra ngoài làm việc, bây giờ còn chạy tuốt tới thành phố khác nữa. Mẹ con mấy ngày nay khổ sở lắm… Nghỉ phép đừng quên về thăm nhà nha!”
Phi Nhiên nhìn Mộ Dung Xuyên gật đầu. Người đàn ông này, không phải là cha ruột của em, nhưng so với cha em còn tốt hơn nhiều lắm. Ví dụ như ngày hôm nay, Mộ Dung Xuyên sáng sớm đã không đến giải quyết chuyện trên công ti mà đưa mẹ cùng Thước Mộng đi tiễn em, mà Trương Thắng cha em thì sao? Hẳn là còn sát phạt trên chiếu bạc, cho dù ngày đó em nói cho ông ta biết sẽ phải chuyển đến thành phố khác làm việc, ông ta cũng chỉ tùy tiện “Ờ” một tiếng. Phi Nhiên thở dài, lại bất đắc dĩ mà cười.
“Mẹ, bác, con biết rồi, hai người không cần lo lắng cho con… Còn có, Thước Mộng cùng Úy Minh Tuyệt tốt nhé, biết không?”
“Dạ, anh… Lúc nào rảnh rỗi bọn em sẽ đến thăm anh nha.” Thước Mộng hốc mắt đỏ lên, kéo tay Lưu Vân, “Chị Tiểu Vân, anh sau này phải phiền chị chăm sóc rồi!”
Lưu Vân tươi cười trấn an Thước Mộng: “Chị biết rồi, chị sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận. Mọi người cứ yên tâm đi.”
“Các hành khác chú ý, tàu đến thành phố T sắp khởi hành…” Lời phát thanh viên vọng ra trong loa, nhắc nhở sắp đến lúc biệt li rồi.
“Mẹ, bác, Thước MỘng, tụi con đi rồi, các người bảo trọng.” Phi Nhiên cùng Lưu Vân lên tài, hướng ra ngoài vẫy tay từ biệt.
Tàu bắt đầu lăn bánh.
“Tiểu Vân, lần này phải cùng anh đi thành phố khác thật làm khổ em rồi.”
“Ngu ngốc…” Lưu Vân thân mật nhéo mũi Phi Thiên, “Dù sao cha mẹ và người nhà em cũng không phải ở đây, đi tới chỗ nào với em thì cũng giống nhau cả. Cho nên, đương nhiên là muốn chọn nơi nào có Phi Nhiên rồi.!”
…
Tàu từ từ lăn bán, phía sau cây cột cách đó không xa có một bóng người bước ra, vẻ mặt đau thương cầm lấy tay chính mình nhìn theo bóng con tàu, nghĩ đến khoảng cách càng lúc càng xa lạ giữa anh và em.
“Phi Nhiên, em thật sự chán ghét anh như vậy sao, chán ghét đến mức không bao giờ muốn gặp anh sao?” Hình Hòa thật muốn hỏi Phi Nhiên những lời này, nhưng mà, đã không còn cơ hội nào để nói ra khỏi miệng nữa rồi!
“Tiểu Hòa.” Úy Minh Tuyệt cũng đi ra sau cây cột. Hình Hòa không trả lời hắn, chỉ là si ngốc nhìn theo con tàu đã không còn bóng dáng.
“Minh Tuyệt, vẫn đều do tôi tự mình đa tình phải không? Vẫn đều là như vậy… Tưởng rằng Phi Nhiên cũng thích mình, lại còn ngu ngốc đi cầu xin Lâm Dạ đóng kịch để khích tướng Phi Nhiên, kì thật Phi Nhiên đối với tôi là không có cảm giác. Em ấy có Lưu Vân rồi, bọn họ… mới thật sự yêu nhau phải không…”
Gió lạnh ào ào quét qua, ai cũng co lại để giảm bớt cơn lạnh. Nhưng mà Hình Hòa luôn luôn sợ lạnh lại vẫn không nhúc nhích mặc cho gió rít gào. Trái tim cũng đã đóng băng rồi, cơ thể còn biết cái gì gọi là lạnh sao?
Không đành lòng nhìn thấy Hình Hòa sắp đông đá tới nơi, sợ anh lạnh, Úy Minh Tuyệt cởi khăn quàng cổ của mình choàng lên cho anh, lại thấy anh một thân đơn độc, thở dài cởi áo khoác của mình phủ lên người Hình Hòa. May mà mình có khả năng dự đoán, mặc thêm mấy cái áo lông, nếu không thì mình cũng đông chết luôn rồi.
“Tiểu Hòa, cậu rất khó chịu sao?” Nói nhảm, lúc đầu Thước Mộng bị cha y bắt mang đi mình cũng chẳng phải rất khó chịu sao. “Nhưng mà… Nếu như tôi nói, Phi Nhiên đúng là có thích cậu thì sao?”
“Đừng gạt tôi, Minh Tuyệt. Em ấy nếu thật sự thích tôi, sẽ không cùng Lưu Vân rời đi…” Hình Hòa rất cảm ơn Úy Minh Tuyệt đã an ủi anh, cũng cảm ơn hắn không sợ giá lạnh mà đem khăn quàng cổ cùng áo khoác đưa cho anh. Nhưng mà, cho dù thân thể ấm nhưng trái tim sao lại cứ lạnh băng như vậy.
“Tôi nói thật. Thật ra tôi vẫn chú ý vẻ mặt của Phi Nhiên, mỗi lần chỉ cần cậu cùng Lâm Dạ làm ra hành vi thân mật gì, sắc mặt của cậu ta đều rất khó xem, bất quá cậu lại rất nhập vai, cũng không nhìn thấy được… Tôi nghĩ cậu ta hẳn là không muốn nhìn thấy cậu với Lâm Dạ ân ân ái ái nên mới bỏ đi.”
“Thật là thật là như vậy sao? Sắc mặt Phi Nhiên rất khó xem, anh không có gạt tôi?” Nghe Úy Minh Tuyệt nói, khuôn mặt tái nhợt ban đầu của Hình Hòa dần dần trở nên hồng hào, cầm lấy tay Úy Minh Tuyệt, Hình Hòa hết sức kích động mà hỏi.
“Đúng vậy, không có lừa cậu. Phải nói là Phi Nhiên che giấu rất giỏi, cho nên làm cho cậu quên mất cảm thụ chân thật trong lòng của cậu ta, bất quá lại không trốn được hai mắt của tôi… Kì thật tôi rất bội phục cách người, ai đóng kịch cũng rất cao tay…”
Úy Minh Tuyệt lại còn nói cái gì đó Hình Hòa cũng chẳng nghe được nữa, lời hắn nói lại cho Hình Hòa một tia hi vọng, hi vọng nho nhỏ này, làm cho trái tim đóng băng của Hình Hòa có dấu hiệu tan chảy.
Phi Nhiên, nếu như lời Minh Tuyệt là sự thật, vậy em chờ anh, anh nhất định sẽ không buông tha cho em.