Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Hình Hòa cùng Y Đằng Tuấn Ngạn uống rượu tại quán Bar, Phi Nhiên một mình đi đến thăn mẹ.
“Tiểu Nhiên tới à, sau lại chỉ có đi một mình, Tiểu Hòa không đi cùng con à?” Mĩ Hà ngồi trong phòng khác, luyện tập cắm bình hoa mới học được.
“A? Dạ, anh ấy hình như phải tăng ca. Mẹ cũng biết, gần đây công ti bên đó nhận được một dự án lớn mà.” Phi Nhiên cười cười xấu hổ.
Mĩ Hà cũng không hỏi nhiều, chuyên chú tập trung tạo dáng cho cành hoa. Phi Nhiên nhìn mẹ, từ khi trở về với chú Mộ Dung, chú ấy luôn dành những thứ tốt nhất cho mẹ, không để mẹ phải chịu dù nửa điều cực khổ. Chẳng những đối xử tốt với vợ con, mà đối với em cũng rất tốt. Chính Hình Hòa của em, cũng có thể nói là một người tính tình tốt hiếm có khó tìm, nhưng mà cùng Phi Nhiên náo loạn lên sao lại cứng rắn như vậy? Chẳng lẽ anh không biết, chỉ cần anh chịu mở miệng trước, cho dù muốn em phải xin lỗi trước cũng được mà.
“Được rồi, Tiểu Nhiên à. Mấy ngày hôm trước mẹ với cha Thước Mộng tham gia một bữa tiệc, biết được con gái tập đoàn Vân Thiên, cô ấy năm nay 24 tuổi, tướng mạo rất có khí chất, tính cách cũng tốt, không hề có tính tình tiểu thư gì cả. Nghe nói còn chưa có bạn trai, nếu không hôm nào…”
“Mẹ…” Phi Nhiên cắt ngang lời Mĩ Hà, “Mẹ đừng luôn làm cho con thấy phiền lòng vì chuyện này như vậy mà!”
“Con nghĩ rằng mẹ thích nhúng tay vào lắm sao? Con cũng 28 rồi, ngay cả một người bạn gái cũng không có. Mấy năm trước chẳng phải Lưu Vân cũng rất tốt sao, nói chia tay thì liền chia tay. Con nếu chịu đưa một người vợ về đâ, mẹ sẽ không nói gì nữa.”
“28 không phải còn rất trẻ sao… Úy Minh Tuyệt năm nay 32 tuổi cũng không phải mới kết hôn với Thước Mộng chẳng bao lâu sao.” Phi Nhiên vì chính em mà giải thích lung tung.
“Minh Tuyệt với Tiểu Mộng chẳng phải là trường hợp đặc biệt sao, có thể thấy hai đứa đó kết hôn cũng chẳng có gì sai… Được rồi, con nói đến hai người đó mẹ mới nhớ, Tiểu Mộng cũng là em con đấy, em cũng kết hôn rồi, làm anh như con tại sao ngay cả một bóng bạn gái cũng không thấy…”
“Mẹ!” Mĩ Hà còn đang càm ràng, lại lần nữa bị Phi Nhiên cắt ngang, “Vậy thì, chẳng phải chú Mộ Dung 50 tuổi mới kết hôn sao, không phải, ai da… Mẹ!” Phi Nhiên ủy khuất nhìn “hung khí” trong tay Mĩ Hà, cái kéo cắt hoa, mới vừa rồi đầu của em chính là bị cái đó hung hăng gõ vào.
“Thằng con trời đánh, con cũng biết tình huống của cha Thước Mộng càng đặc thù! Huống hồ, chú ấy mặc dù 50 tuổi mới kết hôn, nhưng tốt xấu gì con mình cũng đã được 20. Vậy còn con?”
Phi Nhiên sờ sờ đầu, cười làm lành ôm lấy mẹ: “Mẹ, con sai rồi có được chưa? Hì hì, mẹ đừng ép con mà, không chừng con cũng là trường hợp đặc biệt, còn rất lâu rất lâu nữa mới cưới, cũng sẽ có một đứa con thật lớn. ha ha!” ực, loại tình huống này, còn có Hình Hòa, hẳn là vĩnh viễn chẳng thể phát sinh…
Mĩ Hà vỗ nhẹ lên gáy Phi Nhiên, trừng mắt: “Toàn nói bậy… Ôi chao, mẹ hỏi chuyện kia con tính thế nào đây?”
“Chuyện gì ạ?”
“Còn giả bộ ngu nữa hả? Chính là cô gái con tập đoàn Vân Thiên chứ cái gì! Mẹ nói cho con biết, đứa bé kia từ gia đình cho tới nhân cách không có cái gì phải chê, con nhất định sẽ thích.”
“Mẹ, mẹ có thể đừng giới thiệu hết Đại tiểu thư này đến thiên kim tiểu thư khác cho con được không? Nào nào nào, để con đấm lưng cho mẹ.” Phi Nhiên bắt đầu nói sang chuyện khác, ba hồi đấm lưng cho Mĩ Hà, ba hồi thì massage chân, “Hì hì, thoải mái không!”
“Con đó… Được rồi, con không thích mấy vị tiểu thư như thế này, mẹ cũng không ép con. Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, biết chưa? Được rồi, bạn gái Lâm Dạ trước kia của Tiểu Hòa đó, không phải bây giờ đang làm việc ở công ti Minh Tuyệt sao. Con bé đó cũng rất được, lại thân thiết, hơn nữa tuổi còn trẻ vậy mà có thể làm giám đốc ở công ti Minh Tuyệt, nhất định cũng rất có tài… Tiểu Nhiên, không bằng con theo đuổi con bé ấy đi!” Mĩ Hà lại bắt đầu ghép đôi loạn xạ.
Phi Nhiên nghe thấy mẹ nhắc tới Lâm Dạ, thiếu điều bị nước miếng của em làm cho nghẹn chết. Lâm Dạ kia, sau khi em may mắn biết được bộ mặt thật của cô ta, mới phát hiện cả nhà bị vẻ bề ngoài của cô ta che mắt. Cái gì thân thiết như em gái hàng xóm chứ, cái gì tiểu cô nương thẹn thùng, là giả, đầu là giả! Lâm Dạ á, chính là một “Nữ ma đầu.” Người khác vĩnh viễn không biết trong lòng cô ta nghĩ cái gì, có lẽ một giây trước còn đang mỉm cười với họ, giây tiếp theo thế như lại đem họ hại cho thê thảm. Cô ta mỉm cười, không có nghĩa là trào phúng, cô ta trào phúng, cũng không nhất định là chán ghét. Tóm lại, chính là một người phụ nữ lòng dạ khó dò, còn kinh khủng hơn cả Tuyệt Diệc sư thái. Úy Minh Tuyệt còn phải nể mặt cô ta vài phần. Phụ nữ lợi hại như vậy, muốn em theo đuổi sao? Vậy thì tốt hơn hết là trực tiếp giết em luôn đi. Còn nữa, cho dù em muốn bỏ qua cái mạng nhỏ của mình mà theo đuổi cô ta, Hình Hòa bên kia không biết là sẽ làm thịt em kiểu gì.
“Mẹ, mẹ cũng biết Hình Hòa cùng Lâm Dạ 2 người… Mẹ bảo con như thế nào lại không biết xấu hổ chứ!” Phi Nhiên làm ra bộ dáng khó xử.
“Có cái gì à, bọn họ cũng chia tay lâu như vậy rồi… Ôi, quên đi quên đi, mẹ hôm nay cũng không ép con nữa. Được rồi, con lúc mới về thì mặt mũi rất xấu xí. Làm sao vậy, khó chịu ở đâu à? Ở nhà Tiểu Hòa chung qui cũng không thể so như ở nhà, nếu không con về đây ở đi.” Ở nhà Hình Hòa, lúc trước cũng không có gạt mẹ, tùy tiện kiếm cớ, nói là muốn để cho “nhà” có hơi người, vừa lúc Hình Hòa ở một mình cũng tịch mịch. Mẹ cũng không phản đối, chỉ là nói lại làm phiền Hình Hòa rồi.
Phi Nhiên sờ sờ mặt mình, thật sự xui xẻo như vậy sao? Ôi, từ lúc quen nhau tới nay cũng chưa từng cãi nhau. Lần đầu tiên cãi liền chiến tranh lạnh đã ba ngày rồi, lại chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ. “Không có gì đâu, có thể gần đây bận rộn công việc, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được. Mẹ, yên tâm đi, con sẽ chú ý tự chăm sóc mà.”
Mĩ hà thấy con mình nói như vậy, cũng không nói cái gì nữa, ý nhị thâm trường liếc Phi Nhiên một cái, cúi đầu loay hoay tiếp tục cắm hoa.
Vừa nhìn mẹ cắm hoa, Phi Nhiên nghĩ thầm, không bằng tốt nay về, chủ động nói chuyện với Hình Hòa, tư vị chiến tranh lạnh thật khó chịu!