Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng làm việc rất yên tĩnh, ngoài trừ trưởng phòng và mẹ con Kim Mê ra, còn có một anh bảo vệ đô con cầm dùi cui.
“...” Kim Mê im lặng, quả nhiên người bình thường sẽ chỉ coi cô là kẻ lừa đảo.
Nhà tù này không ngồi không được có đúng không?
“Mấy người có ý gì?” Phan Tuệ Chân ngồi trên ghế, hỏi trưởng phòng ngồi đối diện.
Trưởng phòng cười nói: “Dì đừng lo, bởi vì dì là khách hàng quan trọng của chúng cháu nên công việc của dì sẽ do đích thân cháu xử lý giúp.”
Nói đến đây, cô ta vờ như vô tình liếc nhìn Kim Mê ăn mặc kín mít từ đầu tới cuối bên cạnh: “Cháu thấy hạn mức chuyển khoản của dì lớn quá, dì có tình nguyện chuyển không? Không có ai uy hiếp dì chứ?”
Kim Mê: “...”
Ý gì thế, cô đã thăng cấp từ kẻ lừa đảo thành kẻ phạm tội uy hiếp rồi sao?
Phan Tuệ Chân: “Không, con gái của bạn tôi cần dùng gấp thật mà.”
Trưởng phòng lại đánh giá Kim Mê thêm lần nữa, sau đó cười nói: “Không biết cô đây có thể tháo kính râm và khẩu trang xuống không?”
“...” Kim Mê đoán hôm nay cô không lộ mặt ra thì chuyện này không thể nói rõ ràng được, thế là cô tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Sau khi nhìn rõ mặt cô, trưởng phòng ngẩn ra, cô ta nhíu mày như nhớ lại xem mình từng gặp cô ở đâu: “Có phải cô là...”
“Mạnh Xán Nhiên.” Kim Mê mỉm cười với cô ta: “Một nữ nghệ sĩ có chút danh tiếng mà thôi.”
Trưởng phòng: “...”
Độ nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc của cô lớn lắm đấy, chẳng qua tai tiếng nhiều hơn thôi.
“Như cô thấy đấy, tôi không tiện để lộ mặt nêm mới đeo khẩu trang mãi, nếu như vì chuyện này mà các người hiểu lầm tôi là phần tử phạm tội, tôi xin lỗi.”
Trưởng phòng: “...”
Không không không, là cô ta có lỗi chứ.
Trưởng phòng nhìn Phan Tuệ Chân, nụ cười mất tự nhiên hơn lúc trước: “Vậy nên dì Phan quen cô Mạnh sao?”
“Ừm, tôi nhìn con bé trưởng thành mà.”
Quản lý: “...”
Kim Mê cười nói: “Ngại quá, để cô chê cười rồi, dạo gần đây đúng là tôi gặp chút khó khăn nên mới vay tiền dì, mong mọi người đừng tiết lộ ra ngoài.”
“... Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng.” Chỉ có điều nghe nói Mạnh Xán Nhiên là cô chủ nhà họ Mạnh, cô còn có thể thiếu tiền sao? Gần đây cũng không nghe nói tài chính nhà họ Mạnh gặp khó khăn gì.
Sau khi hiểu lầm được giải thích rõ, ngân hàng nhanh chóng chuyển tiền qua. Khoản tiền này nhiều hơn một triệu một trăm nghìn tệ mà Kim Mê cần rất nhiều, quả nhiên mẹ thương cô nhất.
“Cảm ơn mẹ.” Kim Mê cảm động ôm chầm lấy Phan Tuệ Chân.
Phan Tuệ Chân vỗ lưng cô: “Cảm ơn gì chứ, đây vốn dĩ là tiền của con mà.”
“...” Đúng thật.
Bảo vệ nhìn bóng lưng xa dần của hai mẹ con, không nhịn được mà thầm thở dài, sao quan hệ của hai người này còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột thịt thế. Kia thực sự là Mạnh Xán Nhiên sao? Người thật nhìn còn đẹp hơn trong ảnh.
Kim Mê không biết bản thân lại có nhiều thêm một fan mê nhan sắc, cô còn đang thương lượng với mẹ xem tối nay đi đâu ăn cơm, vừa ra tới cửa chung cư, cô đã thấy một người phụ nữ trẻ tuổi chắn đường họ.
“Cô, cô đi đâu thế? Ba cháu bảo hôm nay bên kia thi công nên sai cháu tới xem xem cô có cần giúp đỡ gì không.”
Nghe cô ta nói xong, Phan Tuệ Chân cười lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, nhà cháu cũng bận mà, không cần chạy tới chạy lui như thế.”
Nghe xong, cô gái cười còn nhiệt tình hơn bà ấy: “Lời này của cô xa cách quá, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì cần giúp đỡ cô cứ thoải mái mở lời là được rồi.”
Phan Tuệ Chân gật đầu, không nói gì, cô gái kia nhìn Kim Mê bên cạnh bà ấy: “Đây là...”
“À, con bé là con gái của bạn cô, hôm nay nó qua đây thăm cô.” Phan Tuệ Chân nói, sau đó giới thiệu với Kim Mê: “Đây là cháu gái dì, Phan Nhã Dung.”
Vừa nghe cái tên này, Kim Mê đã kinh ngạc đến ngớ người: “Em là Nhã Dung? Em đã lớn thế này rồi sao!”
Phan Nhã Dung: “?”
Không phải chứ, nhìn qua cô gái này còn nhỏ tuổi hơn cô ấy, sao lại nói ra mấy lời này được?
Phan Tuệ Chân kịp thời chuyển chủ đề: “Bây giờ trường mầm non cũng sắp tan học rồi nhỉ? Cháu đi đón con đi, bên này cô làm xong hết việc rồi.”
Đúng là Phan Nhã Dung chuẩn bị đi đón con, cô ta lại nhìn Kim Mê, sau đó nói với Phan Tuệ Chân: “Vậy cháu đi trước đây, có chuyện gì cô cứ trực tiếp gọi điện thoại cho cháu là được.”
“Ừ.”
“Còn có chuyện nhà anh cả của chú.” Phan Nhã Dung nói đến đây thì khó xử, cô ta dừng lại: “Cô cũng đừng trách cháu lắm chuyện, họ đã ở căn biệt thự Kim Hải hơn một năm rồi, họ tưởng đấy là nhà mình thật sao? Mặc dù bọn họ mang họ Kim nhưng năm đó chị họ cháu thân thiết với nhà họ Phan chúng ta hơn mà.”
Phan Tuệ Chân an ủi đáp lại đôi câu, cuối cùng Phan Nhã Dung mới xách túi rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ta, Kim Mê chợt nhận ra: “Lần cuối con gặp Nhã Dung là lúc đón Tết, khi ấy nó vẫn còn là học sinh cấp ba non choẹt, quấn lấy con đòi con giúp nó xin poster có chữ ký của nam nghệ sĩ...”
Phan Tuệ Chân nói: “Bây giờ nó đã là mẹ hai con rồi.”
Kim Mê: “...”
Xa cách, quả thực là xa cách quá.
Hai mươi năm dài thật đấy.
Kim Mê thầm cảm thán xong, sau đó hỏi: “Nhà bác cả mà Nhã Dung nói đến là sao thế?”
Phan Tuệ Chân mím môi, vốn dĩ bà ấy không muốn nói cho Kim Mê biết chuyện này nhưng không ngờ tới sẽ gặp phải Nhã Dung, bà ấy thở dài: “Đầu năm ngoài, bác cả con bất ngờ bị trúng gió, bác gái nói với nhà chúng ta, hy vọng được chuyển tới căn biệt thự Kim Hải kia ở tạm, để bác cả con tĩnh dưỡng. Mẹ với ba con đều đồng ý, có điều sắp hai năm đến nơi rồi, bác cả con cũng khỏi bệnh rồi mà họ vẫn không có ý chuyển ra, thế nên Nhã Dung mới có ý kiến với họ.”
Lượng tin tức trong câu nói kia quá lớn, Kim Mê tiêu hóa xong mới mở miệng: “Nhà bác cả thấy mẹ với ba hiền, không đuổi họ đi nên mới lì ra, không chuyển đi. Có điều có ý kiến cũng nên là con có ý kiến, suy cho cùng biệt thự kia do con bỏ tiền ra mua, có liên quan gì với mấy người Nhã Dung?”
Phan Tuệ Chân thở dài, nhìn cô: “Miểu Miểu, mẹ với ba con chỉ có một mình con, hai ta giữ một đống tiền con để lại cũng chẳng có con cái thừa kế, sao họ hàng có thể không thèm khát được? Bây giờ mẹ với ba con ngày càng lớn tuổi, họ chỉ mong lúc chúng ta lập di chúc, họ sẽ được chia một chút tài sản thôi.”
Kim Mê mím môi không nói gì, chẳng trách hôm nay Nhã Dung bận đi đón con mà còn cố ý tới thăm mẹ cô một chuyến, chỉ vì muốn lượn lờ trước mặt bà để bà nhớ mà sau này được chia thêm chút tài sản.
“Nhưng mà bây giờ con về rồi, tiền kia vốn là của con, ba mẹ đương nhiên sẽ giao lại cho con.” Phan Tuệ Chân cần tay Kim Mê: “Mẹ với ba con cũng chẳng tiêu nhiều tiền, mấy năm nay mặc dù nhân dân tệ mất giá nhưng bất động sản của con lại tăng lên không ít, thêm vào đó còn vàng con tích trữ nữa, tổng tài sản chắc là cũng tăng lên không ít.”
Kim Mê nhìn bà ấy, trong lòng buồn bã: “Mẹ với ba con tiết kiệm thế làm gì, mẹ thấy đấy hai người không tiêu thì người khác cũng ủ âm mưu với chúng thôi. Còn có biệt thự Kim Hải kia nữa, lúc đầu con mua nó là vì thấy hoàn cảnh rất tốt, thích hợp cho ba mẹ dưỡng lão, kết quả hai người không ở, lại còn để nhà bác cả ở lâu như thế.”
Mặc dù là người một nhà nhưng cũng không thể không biết ngại như thế. Ba mẹ cô da hiền lành nhưng cô không dễ nói chuyện đâu.
Có vẻ biết cô đang nghĩ gì, Phan Tuệ Chân hé miệng, chuẩn bị nói thì ba Kim Mê gọi điện thoại tới, hỏi xem bà ấy tu sửa thế nào rồi. Sau khi cúp điện thoại, Phan Tuệ Chân nói với Kim Mê: “Ba con nói hôm nay câu được mấy con cá, bảo mẹ về nấu cá ăn. Con...”
“Con không tới đâu, mẹ với ba con ăn đi.” Ba cô không dễ dàng tin tưởng chuyện nhập hồn như mẹ cô: “Ngày khác con hẹn mẹ ăn cơm vậy, đừng dẫn ba con theo. À đúng rồi, mẹ có wechat không, chúng ta kết bạn đi!”
“Có.” Mặc dù Phan Tuệ Chân có tuổi rồi nhưng bà ấy vẫn có wechat, hai người kết bạn xong, Kim Mê gọi xe đưa bà ấy về nhà rồi mới gọi điện thoại bảo tài xế tới đón mình.
Không thể không nói cô căn thời gian rất tốt, về đến nhà, dì Chu vừa làm cơm tối xong.
Kim Mê lên lầu thay quần áo rồi đi ăn cơm, không biết có phải Tạ Trì ở công ty tăng ca không mà đến tận khi cô ăn xong rồi, anh vẫn chưa xuất hiện. Kim Mê cũng mặc kệ anh, cô dắt Gia Quả ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó chuẩn bị tới phòng gym luyện tập.
Vừa đến cửa, cô đã thấy Tạ Trì đang tập bên trong. Cô ngẩn ra rồi đi vào phòng: “Ồ, hóa ra anh thực sự tới đây tập à?”
Tạ Trì ngước mắt nhìn cô rồi đáp: “Nếu không cô cho rằng phòng tập này xây cho ai?”
Kim Mê không thể phủ nhận nên gật đầu, cô cũng không vội đi tập ngay mà đứng một bên quan sát Tạ Trì với vẻ hứng thú. Lúc luyện tập Tạ Trì không thể mặc âu phục vừa vặn, quấn mình kín kẽ được nữa, nhìn chiếc áo phông trắng trên người anh, ánh mắt Kim Mê bị cơ bắp trên cánh tay anh thu hút.
Cánh tay anh không nhiều thịt, đường nét cơ bắp không những đẹp mà còn có cảm giác mạnh mẽ, thu hút người ta.
“Dáng người được đấy.” Kim Mê nhướn mày: “Bình thường anh che kín thế làm gì?”
Tạ Trì nhìn cô: “Sợ gặp phải người như cô đấy.”
Kim Mê: “...”
Ha, có phải cô chưa từng thấy đâu, đến cả cơ bụng cũng chẳng thấy đâu, có gì đẹp chứ?
Cô khinh thường quay đầu đi, chuẩn bị tập, Tạ Trì thấy cô tập thật, anh hơi bất ngờ: “Gần đây cô nghiêm túc đấy nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, tôi chấm dứt hợp đồng với công ty rồi, sau này phải lập phòng làm việc riêng.” Bởi vì cơ thể phải ra sức, giọng Kim Mê nghe có chút căng ra: “Đương nhiên tôi phải nỗ lực rồi.”
Tạ Trì chưa từng nghe cô nhắc tới chuyện chấm dứt hợp đồng, anh vô thức thả lỏng bàn tay cầm dụng cụ: “Cô chấm dứt hợp đồng với công ty?”
“Ừm.” Kim Mê đáp lại, điện thoại đặt bên cạnh “tinh” một tiếng, là tin nhắn mẹ gửi cho cô, bà ấy hỏi cô đã ngủ chưa.
Kim Mê lập tức ngồi dậy, lấy điện thoại trả lời: “Còn đang tập thể dục ạ, tập xong mới ngủ.”
Phan Tuệ Chân dặn cô đừng tập mệt quá, đi ngủ sớm đi, Kim Mê gửi biểu tượng cảm xúc làm nũng qua, sau đó cô hỏi: “Đúng rồi, mẹ, mẹ còn phương thức liên lạc của chị Nam không? Quản lý cũ của con ý.”
Phan Tuệ Chân: Có, mấy năm nay thỉnh thoảng mẹ vẫn liên lạc với cô ấy, đợi chút mẹ gửi cho con.
“Vâng ạ, yêu mẹ.” Kim Mê vừa gửi biểu tượng hôn chùn chụt qua, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, Kim Mê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Trì: “Anh, anh nhìn tôi như thế làm gì?”
Tạ Trì hừ một tiếng, giọng điệu còn lạnh hơn cả điều hòa trong phòng: “Cô lại đi quyến rũ con cừu non nào rồi?