Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
  3. Chương 29
Trước /88 Sau

Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bên trong mỗi phòng tập đều có camera, ê-kíp chương trình sẽ sử dụng những thước phim quay cảnh họ diễn tập để chỉnh sửa thành cảnh hậu trường rồi đăng lên mạng bán. Kim Mê cho rằng ít nhất là khi đứng trước camera, người ta cũng sẽ giả vờ một chút nhưng không ngờ rằng Ngô Thanh Thanh hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những chiếc camera đang quay đó, như thể cô ta biết rằng ê-kíp chương trình sẽ không cắt bất cứ cảnh nào gây bất lợi cho cô ta.

Trời ơi, chẳng lẽ cô đã đụng độ phải con nhà cháu cha trong truyền thuyết rồi ư?

Kim Mê còn đang đứng bên ngoài hóng chuyện thì Ngô Thanh Thanh đã phát hiện ra cô. Cô ta bước ra khỏi phòng tập, vẻ mặt cũng không khá hơn là bao so với lúc nãy nhìn Vưu Tuyết: "Cô đứng ở đây nhìn cái gì? Không có phòng tập riêng của mình à?"

Lúc này, Kim Mê có chút tò mò, rốt cuộc cô ta có bệ đỡ lớn mạnh đến mức nào mà có thể khiến cô ta kiêu ngạo đến như vậy: “Tôi diễn tập xong rồi, chỉ vô tình đi ngang qua thôi.”

Ngô Thanh Thanh khoanh tay lại, khịt mũi khinh bỉ trước câu nói của cô. Cô ta đã nhìn thấy cô đứng bên ngoài từ lâu rồi. Vốn tưởng rằng sau khi hóng chuyện xong, cô sẽ rời đi nhưng không ngờ Vưu Tuyết đã rời đi rồi mà cô vẫn còn đứng ở ngoài, cô ta không biết Kim Mê muốn làm gì.

Kim Mê không có ý định làm gì cả, cô chỉ định đưa ra một số ý kiến cá nhân về kịch bản biểu diễn của bọn họ: “Lúc nãy, tôi có nghe được một chút cuộc tranh luận của cô và cô Vưu Tuyết, tôi cảm thấy cú tát này lẽ ra nên là cô ấy tát cô, nếu không thì hình tượng của Tiêu Vy sẽ sụp đổ mất."

Ngô Thanh Thanh cười lên một tiếng đầy giễu cợt, có vẻ như không ngờ rằng cô lại dám nói lời này với cô ta: “Cô thì có tư cách gì mà cho tôi lời khuyên? Chẳng lẽ cô cho rằng lần trước may mắn thắng được Tạ Sơ Thời nên lần này cũng sẽ thắng được tôi ư?"

Bùi Thận Tư đã đứng đằng sau họ lắng nghe được một lúc rồi. Từ khi chương trình được phát sóng, anh ấy đã đảm nhiệm vai trò là giám khảo kiêm giáo viên. Theo lý mà nói, anh ấy biết Ngô Thanh Thanh là người mà ê-kíp chương trình muốn bảo vệ thì lúc này lẽ ra anh ấy nên sáng suốt mà giữ im lặng nhưng anh ấy lại không kiềm chế được mà đi lo chuyện bao đồng: “Mạnh Xán Nhiên nói đúng đó. Tôi hiểu rằng cô muốn sáng tạo dựa trên tác phẩm gốc nhưng sự sáng tạo không có nghĩa là tùy tiện sửa đổi."

Bùi Thận Tư là giám khảo của chương trình và lại là nam diễn viên đạt được ba giải thưởng Ảnh Đệ cực kỳ nổi tiếng nên Ngô Thanh Thanh không dám đụng chạm anh ấy, vì vậy đành tiết chế lại thái độ của mình: “Nếu anh Bùi cũng đã nói như vậy thì tôi sẽ bàn bạc lại với cô Vưu, tất cả cũng là vì để mang đến cho khán giả màn trình diễn tốt nhất thôi."

"Cô có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi." Bùi Thận Tư gật đầu với cô ta và khen khéo cô ta một câu, sau đó thì anh ấy rời đi cùng trợ lý. Kim Mê cũng không tiếp tục ở lại nơi thị phi này nữa, lúc này thì cô lại chạy đi rất nhanh. Ngô Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt cô ta nhăn nhó đầy căm hận.

Cô ta không biết Mạnh Xán Nhiên bỗng nhiên chạy đến lo chuyện bao đồng làm gì, chẳng lẽ cô cố tình muốn nhìn thấy cô ta hứng chịu cú tát này sao?

Nói chung, thường những diễn viên thực hiện những cú tát trong phim đều sẽ kiềm chế sức lực lại, không tát thật, trừ khi hai diễn viên có thù hận với nhau. Thật trùng hợp là Ngô Thanh Thanh và Vưu Tuyết lại vừa trở thành kẻ thù của nhau vào ngày hôm trước.

Vốn Vưu Tuyết đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ê-kíp chương trình thay người nhưng không ngờ rằng ngày hôm sau ê-kíp chương trình vẫn bảo cô ấy đến buổi diễn tập đúng giờ. Ngay cả Ngô Thanh Thanh cũng nói rằng sẽ không kiên quyết thay đổi kịch bản nữa.

Vưu Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng vui vẻ chấp nhận, thậm chí còn nhân cơ hội này để báo mối thù của ngày hôm qua.

Sau một cú tát vang vọng, Ngô Thanh Thanh hoàn toàn bị sốc: "Cô điên rồi à? Có cần tát mạnh tay đến vậy không?" Đọc Full Tại mTruyen.net

Vưu Tuyết nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ lên của cô ta, tâm trạng càng cảm thấy vui vẻ hơn: “Nhất thời không kiềm chế được, xin lỗi, xin lỗi. Tuy nhiên, cô có thể ghi nhớ cảm giác này, sau này cứ diễn lại giống như bây giờ là được.”

Ngô Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn Vưu Tuyết, rõ ràng là cô ấy cố tình, lại còn giả vờ trưng ra vẻ mặt có lỗi nữa. Ngô Thanh Thanh ghi nhớ cú tát này rồi, sau này sẽ có một ngày cô ta trả lại cô ấy.

Còn cái cô Mạnh Xán Nhiên đó nữa, cũng đừng hòng sống yên ổn. Nếu như không phải do cô lo chuyện bao đồng như vậy thì cô ta đã không phải hứng chịu cú tát này. Cô ta nhớ ra Mạnh Xán Nhiên đang diễn một cảnh bị bắt cóc phải không nhỉ? Cảnh diễn này có rất nhiều chỗ để cô ta phát huy, chỉ cần buộc chặt sợi dây trói lại thôi cũng đủ khiến cô đau khổ một lúc rồi.

Kim Mê không biết rằng âm mưu của Ngô Thanh Thanh đã nhắm vào cô rồi. Hôm nay, sau khi diễn tập xong thì cô đã vui vẻ trở về nhà.

Hôm nay trước khi ra ngoài, Kim Mê đã nói với dì Chu rằng cô muốn ăn lẩu nên dì Chu đã ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị nguyên liệu cho món lẩu vào buổi tối.

Khi Kim Mê về đến nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm của nồi lẩu rồi, cô nhanh chóng lên lầu thay bộ quần áo rồi ngồi vào bàn ăn. Trên bàn bày đầy các nguyên liệu, đều là những món Kim Mê yêu thích, cô chụp ảnh tất cả các món trên bàn rồi gửi cho Tạ Trì: “Tối nay ăn lẩu nè~”

Tạ Trì đang trên đường về nhà thì nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn, anh bật điện thoại lên xem, lông mày anh khẽ nhếch.

Với trực giác nhạy bén của mình, trợ lý đặc biệt Trần Giác đã ngay lập tức nắm bắt được biểu cảm thoáng qua của anh, anh ấy tỏ ra lo lắng hỏi: "Sao vậy sếp, trong công ty xảy ra chuyện gì à?"

Anh ấy biết rõ rằng hôm nay anh tan làm đúng giờ như vậy chắc chắn là sẽ có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra!

Tạ Trì bình tĩnh nói: “Mạnh Xán Nhiên nói tối nay sẽ ăn lẩu.”

Trần Giác: "..."

Trong lòng Trần Giác sửng sốt, anh ấy biết rõ là trước kia sếp đều cố tình né thời gian dùng bữa với Mạnh Xán Nhiên, càng sẽ không chia sẻ với nhau việc buổi tối ăn gì! Bây giờ hai người họ đã trở thành mối quan hệ mà cả hai có thể chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của mình một cách thản nhiên như vậy rồi sao?

Điều đáng sợ hơn là những gì xảy ra sau đó, anh ấy nhìn thấy sếp mình giơ điện thoại lên, bật camera lên rồi chĩa ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chụp một tấm ảnh.

Con đường đi làm và về nhà này, họ không đi được mười nghìn lần thì cũng đã đi được một nghìn lần rồi, mà phong cảnh hôm nay không khác gì với mọi ngày cả nên thực sự không có gì đáng để sếp Tạ cố tình bật camera lên để chụp ảnh như vậy được!

Hơn nữa, có vẻ như anh còn bấm gửi tấm ảnh đó cho người khác nữa!

Cùng lúc đó, Kim Mê đã nhận được một tin nhắn từ Tạ Trì: "Sắp đến rồi."

Cô mở bức ảnh anh đã gửi rồi nhìn thoáng qua, đây chắc là bức ảnh được anh vô tình chụp trên đường tan làm về nhà. Cảnh vật trong bức ảnh không có gì nổi bật cả nhưng cảnh vật gần nhà thì Kim Mê lại rất quen thuộc, xem ra quả thực anh đã gần về đến nhà rồi.

"Mợ chủ, nước lèo của nồi lẩu đã chuẩn bị xong rồi, mợ muốn ăn ngay bây giờ chưa?" Dì Chu bước từ trong bếp ra hỏi Kim Mê.

Kim Mê lắc đầu rồi đặt điện thoại lên bàn: “Tạ Trì sắp về nhà rồi, đợi anh ấy về rồi mới cùng ăn vậy.”

"Được." Dì Chu thầm vui mừng trong lòng, xem ra sau khi cậu chủ và mợ chủ ngủ với nhau thì tình cảm của họ thật sự đã tăng lên rất nhiều rồi.

Không lâu sau đó, Tạ Trì đã về đến nhà, Gia Quả là người đầu tiên phát hiện ra mùi của anh, nó ngay lập tức vẫy đuôi chạy ra đón anh. Thấy vậy, Tạ Trì cúi xuống vuốt người nó, sau đó cởi chiếc áo vest khoác bên ngoài ra, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Quản gia giúp dì Chu bưng nồi nước lèo đặt lên bàn, sau đó điều chỉnh nhiệt độ của bếp điện từ về mức lửa vừa: “Nước lèo đã sôi rồi, có thể trực tiếp bỏ đồ ăn vào rồi.”

“Được!” Kim Mê cầm vài đĩa đồ ăn được đặt gần tay mình lên rồi cẩn thận đổ vào nồi. Đọc Full Tại mTruyen.net

Tạ Trì chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi, anh xắn tay áo lên từng chút một rồi đắp thức ăn bỏ vào nồi: “Cô muốn ăn lẩu thì ra ngoài ăn chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”

Kim Mê bỏ đồ ăn vào nồi xong thì đưa hai tay lên ôm mặt háo hức chờ đợi: “Ăn lẩu cần có nhiều người ăn cùng mới ngon. Tôi lại không có nhiều bạn, chỉ có thể rủ chị Nam đi thôi. Nhưng mà cô ấy là quản lý của tôi nên chỉ biết quản tôi, này không cho ăn, kia lại không cho ăn."

"..." Anh hiểu rồi, vậy ra anh chỉ là một người ăn cùng mà thôi.

Gia Quả hưng phấn chạy vòng quanh bàn. Đây là lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy món lẩu, tuy rằng không biết đây là cái gì nhưng cứ ăn trước đã, chắc chắn không sai vào đâu được.

Tạ Trì phát hiện nó muốn ăn vụng nên gọi quản gia đến đưa nó đi.

Gia Quả đã bị đưa đi rất xa rồi mà họ vẫn còn nghe được tiếng rên rỉ của nó.

Kim Mê gắp miếng thịt đã được nấu chín, cho vào bát gia vị mà mình đã chuẩn bị từ trước: “Mặc dù đôi khi cảm thấy ghen tị với loài chó thật nhưng vào những lúc như thế này thì tôi nghĩ vẫn nên làm người thì tốt hơn.”

Tạ Trì: "..."

Anh cho rằng cô không nên ghen tị với chó, vì có một số người còn tệ hơn cả chó nữa.

Nồi lẩu đang sôi sùng sục, Kim Mê bỏ hết nhúm rau này đến nhúm rau khác vào nồi, trong lúc đang dùng đũa nhúng miếng lá sách cuối cùng của bữa tối hôm nay thì chiếc điện thoại được đặt ở một góc trong phòng bỗng nháy đèn phát ra một tiếng “ding”.

Là tin nhắn của Triệu Nghệ Nam gửi tới, nói với cô rằng khách mời trợ diễn cho buổi biểu diễn ngày mốt đã bị thay thế rồi.

Kim Mê bất giác cau mày lại, Tạ Trì ngồi ở đối diện ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi gắp miếng lá sách bò đã được trụng chín trong nồi lẩu lên: “Lá sách của cô sắp dai rồi.”

Kim Mê nghe vậy, ngay lập tức hoảng hốt, nhanh chóng đặt điện thoại xuống rồi gắp lấy miếng lá sách bỏ vào chén. Sau khi ăn xong miếng lá sách đó, Kim Mê lại nhìn vào màn hình điện thoại.

Khách mời trợ diễn ban đầu của buổi biểu diễn ngày mốt là do ê-kíp chương trình sắp xếp, người đó không nổi tiếng nhưng cũng là một diễn viên chuyên nghiệp. Anh ấy chủ yếu giúp đỡ cô và Bùi Thận Tư phối hợp thực hiện các cảnh quay. Cảnh quay của khách mời trợ diễn không nhiều nhưng là người phụ trách trói cô lại và tới cảnh quay kịch tính thì sẽ là người đánh cô bị thương.

Vì cảnh quay có phần hơi nguy hiểm nên trong cả hai lần diễn tập, khách mời trợ diễn cũng đều đến tham gia đầy đủ. Chính là vì để thống nhất các động tác với cô, để tránh làm cô bị thương thật. Buổi biểu diễn chính thức sắp bắt đầu rồi mà giờ lại đột ngột thay đổi khách mời trợ diễn thế này, đối với Kim Mê mà nói đây chắc chắn không phải là một tin vui.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi Triệu Nghệ Nam có biết tại sao lại đột ngột thay người hay không.

Triệu Nghệ Nam không trực tiếp trả lời cô mà hỏi lại rằng gần đây cô có đắc tội với Ngô Thanh Thanh không.

Kim Mê: "..."

Nếu bắt buộc phải nói thì có lẽ cô đã đắc tội với cô ta rồi nhỉ?

Xem ra Ngô Thanh Thanh muốn trả thù chuyện cá nhân trong buổi biểu diễn rồi nhưng không ngờ cô ta lại có bệ đỡ lớn đến như vậy, đến mức có thể can thiệp được vào việc lựa chọn khách mời trợ diễn trong nhóm của bọn họ nữa?

“Chị có biết khách mời trợ diễn mới là ai không?” Kim Mê hỏi.

"Tôi không biết nhưng nếu là vì để kiếm chuyện với cô thì chắc chắn không phải là dạng người hiền lành gì."

Kim Mê nhìn dòng tin nhắn này của Triệu Nghệ Nam mà không nói câu nào, trước đây cô cũng không phải là chưa từng bị thương khi đóng phim nhưng những vết thương đó đều là để tạo hiệu ứng cho phim tốt hơn, có bị thương cũng thấy đáng, còn giờ Ngô Thanh Thanh sắp xếp màn kịch này cho cô thì không thể coi là vì nghệ thuật được.

Cô suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn cho Bùi Thận Tư, hỏi anh ấy có biết đến việc khách mời trợ diễn bị thay thành người khác hay không.

Sau buổi diễn tập đầu tiên, cô và Bùi Thận Tư đã kết bạn với nhau trên WeChat, mà Bùi Thận Tư  lại còn là người chủ động tìm đến cô.

Cô đoán có lẽ Bùi Thận Tư cũng là vì nhìn thấy bóng dáng quá khứ của bản thân mình ở cô nên anh ấy mới chú ý đến cô nhiều như vậy. Tuy nhiên, sau khi hai người kết bạn thành công trên Wechat thì cũng không có liên lạc riêng gì nhiều.

Tin nhắn ngày hôm nay có thể coi là tin nhắn đầu tiên giữa hai người. Đọc Full Tại mTruyen.net

Cô không biết Bùi Thận Tư có trả lời cô hay không, càng không biết anh ấy đã biết được bao nhiêu về việc thay người này, cô chỉ gửi tin nhắn này với ý định thử xem.

Tin nhắn trả lời của Bùi Thận Tư được gửi đến nhanh hơn cô tưởng. Hơn nữa, anh ấy còn nói cho cô biết tên của khách mời trợ diễn mới.

Là Tạ Sơ Thời.

"..." Kim Mê nhìn thấy ba chữ này thì chìm trong sự suy ngẫm.

Cái gì vậy? Đây là liên minh của những người báo thù à?

“Tạ Trì, anh có thông tin liên lạc của Tạ Sơ Thời không?” Kim Mê đột nhiên hỏi một câu.

Cánh tay đang nhúng thịt bò của Tạ Trì khẽ khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô: “Cô kiếm thằng nhóc ấy có chuyện gì à?”

Kim Mê mỉm cười gật đầu: “Tôi mới được báo là cậu ấy sẽ là khách mời trợ diễn cho tôi vào ngày mốt. Anh hỏi cậu ấy giúp tôi xem có đúng vậy không?”

“Ừm.” Tạ Trì trả lời đồng ý rồi lấy điện thoại của mình ra, tìm tên Tạ Sơ Thời, soạn tin nhắn cho cậu ta: “Ngày mốt Mạnh Xán Nhiên biểu diễn, người trợ diễn cho cô ấy đổi thành cháu rồi à?”

Khi Tạ Sơ Thời nhìn thấy tin nhắn này của anh, không hề có chút khoa trương nào, cậu ta thực sự đã dựng cả tóc gáy lên.

Bởi vì trong mắt anh ấy, tin nhắn này đã được tự động dịch thành: "Ngày mốt cháu định bắt cóc và đánh thím út của mình trên sân khấu à? Vừa hay dạo gần đây, Gia Quả đamg thiếu thịt ăn."

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Trạch Liễu Bách Niên Xuất Môn Dĩ Vô Địch

Copyright © 2022 - MTruyện.net